Chap 1: Tình yêu của Voldy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1:Tình yêu của Voldy

"Giết chết". Một tia sáng xanh phát ra từ chiếc đũa phép trong tay Voldemort . Mái tóc nâu xù tung xỏa trên nền đất lạnh Hogwarts, đôi mắt màu hổ phách dại đi đánh mất ý thức.

"Không". Một tiếng thét vang lên xé tan bầu không khí đông cứng, một tên con trai tóc vàng lao ra từ đám Tử thần thực tử. Tay anh luống cuống đưa tới đưa lui không biết nên đặt vào đâu nơi xác chết cô gái trẻ. Đôi mắt xám mở to đầy hoang dại. Bão. Bão đang cuồn cuộn trong đôi mắt ấy, đau đớn, chết choc

"Gr...Granger"

Vành môi khô cứng anh thốt ra một cách khó nhọc, cổ họng đắng nghét khiến những từ ngữ thốt ra từ anh vô nghĩa, rời rạc. Một quả cầu bạc lung linh bay lên từ miệng Hermione, lấp lánh yếu ớt. Chàng trai tóc vàng như bừng tỉnh, đôi mắt xám lại phủ một màn sương mơ hồ. Thật khẽ, anh lấy chiếc đũa phép táo gai của mình ra chĩa vào cái xác, thì thầm

"Phong ấn linh hồn"

Một luồn khói đen phun ra rừ cây đũa phép trùm lên xác cô gái có mái tóc nâu xù quấn lấy quả cầu bạc lấp lánh đang bay lên cao chui trở vào người cô gái.

"Ngươi định dùng phép hồi sinh sao Drakie. Ta nghĩ ngươi nên từ bỏ đi, chưa ai làm đươc điều này cả. Đó là pháp thuật hắc ám cao cấp". Giọng Voldemort mỉa mai.

Draco Malfoy đứng dậy xoay người nhìn Voldemort chậm rãi, đôi mắt xám nhìn xoáy vào đôi mắt đỏ như máu.

"Ngươi không thành công không có nghĩa là ta thất bại, Tom Riddle". Giọng anh sắc và lạnh. Voldemort hơi rùng mình trước tên cúng cơm của mình, hắn tức giận quát

"Im đi Malfoy, ngươi không được gọi ta bằng cái tên đó". Đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc đầy đe dọa.

"Đáng lẽ ra ngươi cũng đã có một hạnh phúc như bao người khác, đáng lẽ ra người đó không phải chết, nếu ngươi lựa chọn tình yêu thay cho quyền lực"

"Ngươi...làm sao"

"Rene Lagger yêu ngươi, mà ngươi đã làm gì cho người phụ nữ đó.... Tại sao ngươi ghét phù thủy gốc Muggle, Tom? Phải chăng Lagger là 1 người trong số đó?"

Gương mặt trắng sáp Voldemort nhăn nhúm đau khổ, tiếng canh cách vang lên từ các khớp xương của hắn, hắn đang cố khóc ư? Thật không dễ dàng, đôi mắt đỏ mở to nhìn xa xăm.

********

"Anh có thể từ bỏ không Tom?". Người phụ nữ có mái tóc màu vàng nâu hỏi tuyệt vọng.

"Em sẽ theo anh chứ". Tom Riddle trả lời vẫn không xoay người lại.

"Anh sẽ được gì khi anh làm điều này hả Tom". Nước mắt ứa ra từ đôi mắt xanh.

"Quyền lực, sự phục tùng, độc tôn. Chẳng phải rất tuyệt sao?". Hắn nhếch môi.

"Không! Nó sẽ giết chết anh, giết chết tình yêu của chúng ta!"

"Em đừng ngốc vậy chứ Rene. Chúng ta vẫn bên nhau, cùng thống trị thế giới, anh sẽ bảo vệ nó".

"Vậy thì em sẽ giết anh". Rene Lagger giọng cương quyết. Nói xong cô tuyệt vọng chạy đi, bỏ rơi đằng sau mối tình còn dang dở.

********

"Ngươi còn nhớ chứ Tom, cái chết của Rene ấy". Draco Malfoy tiếp tục nói bằng giọng khiêu khích. Voldemort rùng mình, bàn tay hắn rung rung, tâm trí đã trở về 30 năm trước.

"Cô ấy... cô ấy...". Hắn thì thầm, chẳng ai nghe thấy, ấy vậy mà Draco hiểu, anh nhếch mép.

********

"Anh sẽ dừng lại?" Đôi mắt xanh nhìn xa xăm.

"Không". Tom Riddle lãnh đạm nói.

Cô vung đũa phép lên chĩa vào chàng trai có mái tóc nâu sáng đứng trước mặt mình. Ngay lập tức, Tom Riddle cũng vung một lời nguyền vào cô. Nhưng, Rene Lagger lại buông lơi cây đũa phép, môi cô nở nụ cười buồn. Cô ngã xuống bên gốc thông già, cố tìm lại ý thức nhìn vào Tom, thì thầm

"Hãy dừng...dừng lại vì...em". Cô đứt quãng.

"Tại sao... Rene". Tom Riddle bần thần ôm người yêu vào lòng, siết chặt, ánh mắt thảng thốt.

"Em không...không muốn nhìn thấy anh như...như vậy. Em...sẽ... giữ những hình ảnh tuyệt đẹp về... anh... Không... phá... hủy...". Giọng cô tan đi trong những tiếng thét.

Tom Riddle hay đúng hơn vào thời điểm này là Voldemort không những không dừng lại vì Rene Lagger mà còn điên cuồng tàn sát mất hết tính người. Trước đây hắn chỉ thoã mãn nhu cầu của thộc hạ thì giờ đây hắn lại đang thõa mãn chính mình. Mỗi lần tiếng thét của một nạn nhân xấu số vang lên, hắm lại như nghe thấy giọng nói của Rene. Hắn nghiện giết người.

********

"Ngươi. Chính ngươi đã giết Rene. Là ngươi" Draco Malfoy giọng cáo buộc chỉ thẳng vào Voldemort.

Voldemort loạng choạng về phía sau, hắn hổn hểnh "Rene...Rene...".

Lúc đó Harry Potter "sống lại", thật nhanh phóng lời nguyền vào Nagini, Voldemort bắt đầu cháy loang lổ như một tờ giấy. Sau rốt hắn vẫn trở về vớ tình yêu của mình, trở về với Rene Lagger.

Mọi người chưa hết bàng hoàng với những gì vừa xảy ra. Trong một thoáng Voldemort đã là con người, thật sự. Hắn đã chết, Harry Potter vẫn sống. Mọi việc kết thúc.

"Có ai thấy Hermione và Malfoy ở đâu không?". Ron Weasley hốt hoảng hỏi khi đã hết sốc. Mọi người nhìn quanh. Họ đã biến mất không một dấu vết. Hermione đã chết, một cô gái trẻ đã chết khi vẫn còn xanh. Đau buồn, những người bạn của cô, những ngưởi từng vào sinh ra tử với cô khóc, tiếc cho một đời người ngắn ngủi.

Bọn Tử thần thực tử bị tóm gọn rất nhanh sau đó số phận chúng giờ đây sẽ như ông chủ của mỉnh. Không chúng sẽ tồi tệ hơn nhiều, chúng sẽ mãn đời ở Azkaban hoặc tử hình bằng nụ hôn giám ngục.

Hogwarts giờ đây hoang tàn, đổ nát. Sinh vật xơ xác, con người cũng xác xơ. Trên cây cầu đá, Harry Potter cầm trong tay cây đũa phép cơm nguội của Dumbledore ngắm nhìn

"Bồ sẽ làm gì với nó Harry. Bây giờ chỉ có bồ mới xứng đáng với nó". Ron nói.

"Không. Nó quá nguy hiểm. Mọi người giết nhau vì nó, rồi tai họa sẽ lại kéo tới". Cây đũa phép xoay tròn trong tay Harry. "Mà dù mình có dùng nó, nó cũng không nghe lời mình hoàn toàn".

"Là sao?"

"Malfoy đã tước nó từ tay cụ Dumbledore ở Tháp Thiên Văn nên giờ nó chỉ nghe lời hắn"

"Sao? Vậy bồ..."

"Mình sẽ phá hủy nó để trừ hậu hoạng"

Nói rồi Harry bẻ đôi cây đũa, vứt nó xuống vực. Hai người nhìn xa xăm về phía chân trời. Mặt trời đỏ chót đang từ từ bò xuống núi, phủ lên mọi vật một màu cam ngọt ngào.

"Hermione. Bây giờ bồ ở đâu...."

Chạy. Draco Malfoy cõng xác Hermione trên lưng, anh chạy điên cuồng, không địnhh hướng. Băng qua băng tuyết lạnh giá, sa mạc nóng bức, vùng đất khô cằn, rằng hoang hiểm độc. Chạy. Chạy ngày chạy đêm, anh không biết mình đang thay đổi điều gì anh chỉ dừng lại khi cho Hermione uống máu của mình. Cô cần uống gì đó để bảo vệ sinh khí, anh sẽ không để quả cầu bạc của cô lụi tàn. Anh phải tìm ra đầy đủ nguyên liệu. Chạy. Anh chạy đến đồng cỏ thảo nguyên mênh mông. Kiệt sức. Anh cùng xác Hermione sống xoài ra đất, nằm úp mặt trên nền cỏ ướt thở hổn hểnh. Cú ngã đó đã làm anh tỉnh ra, anh không thể mất trí như thế được, Hermione cần một nơi vững chắc, nơi sinh tinh cầu của cô được bảo vệ và chăm sóc. Theo anh, cơ hội nó lụi tàn là cao hơn bao giờ hết.

Về phủ Malfoy sao? Không. Nơi đó không có sức sống lạnh lẽo âm u với lại ở đó cũng không ai có thể chăm sóc cho cô. Gia đình cô ư? Cũng không. Hermione đã tẩy não họ, họ không còn nhớ cô lài ai. Chắc họ sẽ gọi nhà thương điên khi bỗng dưng một gã dở hơi bồng xác một cô gái đến và bảo "Vâng, đây là con gái ông bà, cô ấy đã chết và tôi đang cứu cô ấy". Vậy nơi nào đây... Không. Thật điên rồ. Nhưng có lẽ nơi đó là thích hợp nhất. Mình sẽ an tâm đi tìm nguyên liệu.

Trang trại Hang Sóc. Một ngôi nhà nhỏ về bề ngang to về bề cao, những căn gác cứ vô tư nhô ra ngoài mất trật tự. Draco nhăn nhó khi trông nó giống...một cái chuồng gà. Nhưng sao nó lại ấm áp đến thế kia, hạnh phúc đến thế kia. Căn nhà như bừng sáng trong đêm đen. Suốt cuộc đời anh chưa từng, chưa bao giờ trải qua cảm giác này, hơi ấm đó tạo cho anh sự an tâm, vững bước đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione