Chap 2.1: Trang trại hang sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1

"Ôi trời ơi! Mọi người nhìn kìa!". Ginny Weasley kêu lên chạy ra ngoài. Rất nhanh sau đó 9 người nhà Weasley và Harry Potter chạy ra sân nhìn chằm chặp vào chàng trai trước mặt.

"Malfoy! Mày thật là điên, cô ấy đã ... chết rồi. Mày không thể bồng cổ chạy loăng ngoăng được". Ron nghẹn ngào.

"Malfoy, tao không còn nhận ra mày nữa. Mày thật là te tua". Harry sửng sốt.

Draco Malfoy giờ đây không còn quả đầu được chải bóng loáng ngay nếp, quần áo bảnh bao nữa. Thay vào đó là mái tóc rũ rượi, rối bù và bết dính. Khắp mặt, chân tay anh đều lấm lem, quần áo đầy bùn đất, nhăn nhúm. Râu mọc lúng phúng. Trông anh chẳng còn phong thái của một Malfoy chút nào. Nhưng lạ thay dù trong hình tượng đó Malfoy vẫn tỏa ra một sức hút kỳ lạ. Không hổ danh là hoàng tử Slytherin.

"Cô ấy chưa chết hẳn. Tao đang tìm nguyên liệu giúp cô ấy hồi sinh"

"Nhưng nó là pháp thuật hắc ám". Harry đi đến đỡ lấy Hermione khi trông thấy Draco có thể cho cô đo đất bất cứ lúc nào.

"Tao không quan tâm. Chỉ cần cô ấy sống". Draco lững thững bước theo Harry vào nhà. Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại. Darco hôn lên mặt Trái Đất một lần nữa. Ginny hốt hoảng kêu lên. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley ra sức lôi kéo Draco vào nhà. Trông tên này mỏng manh vậy mà nặng gớm, bở cả hơi tai.

"Cảm ơn anh, Jack". Ông Weasley bắt tay chào tạm biệt vị bác sĩ già trước khi ông ta độn thổ đi mất.

"Hắn có sao không bác Weasley. Draco ấy". Harry mời ông Weasley ly trà khi ông ngồi vào bàn cùng mọi

người.

"Nó chỉ kiệt sức thôi. Không ăn không uống nhiều ngày và mất máu".

"Mất máu? Tại sao?". Ron khó hiểu.

"Em nghĩ là cho chị Hermy uống. Lúc nãy em thấy trên khóe môi chỉ có vết máu". Ginny nói.

"Cái gì? Uống máu? Hermy đâu phải ma cà rồng". Ron sửng sốt ngoàm một cái bánh vào mồm.

"Đó là một cách giữ cho sinh tinh cầu còn sáng. Một cái xác còn sinh tinh cầu cần nạp một thứ bổ dưỡng để duy trì sinh khí". Ông Weasley từ tốn giải thích.

"Con nghĩ Malfoy phát điên rồi. Hermy đã... làm sao có thể chứ". Ron vẫn tiếp tục nạp đồ ăn một cách tích cực.

"Thôi đi Ron. Tởm quá. Em không hiểu sao anh vẫn tong teo vậy". Ginny gắt.

Ron nhe răng cười miệng đầy bánh. Ăn là một trong những sở thích của Ron sau Quiddich và cờ vua. Nhưng dạo này nó mới bùng phát sau cái chết của Hermione. Kì lạ là ăn bao nhiêu anh vẫn không mập nổi. Bà Weasley nghi ngờ anh nuôi lãi trong mình. Bà định cho anh uống cỏ xoắn cùng nước sên để diệt lãi. Suỵt. Đừng cho Ron biết anh ta sẽ chạy mất đấy.

Mọi người lặng lẽ nhìn nhau khẽ thở dài, những tưởng sau khi Voldemort chết mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sẽ trở về những tháng ngày hạnh phúc ở Hogwarts, bộ ba vàng sẽ lại ở bên nhau, cùng nhau trải qua những tháng ngày tươi đẹp ở phía trước, cùng nhau ngắm nhìn màu xanh của bầu trời, hít thở không khí có hương thơm thoảng của cỏ non, cúc dại, tận hưởng làn nước mát trong lành.Nhưng, Hermione đã chết, bánh răng đã trật nhịp ra khỏi vòng quay của nó như chiếc đồng hồ dừng xoay trước bình minh.

Ngọn lửa bập bùng tí tách trong lò sưởi rồi dần dần lụi tàn chỉ còn những hòn than đỏ cố gắng xua đi đêm tối. Ngoài trời ánh trăng đột ngột xuất hiện sau làn mây, cơn gió nhẹ đưa mây tản đi chỉ còn lại một lớp mỏng che chắn vầng trăng e ấp, cơn gió ấy vô tình đứa chiếc lá khô bay vào khung cửa đến bên than hồng, hòn than tí tách reo vui rồi bừng sáng trở lại ấm áp. Cuộc đời như lụi tàn bỗng chốc được hồi sinh.

Cỏ lau cùng cúc dại hòa ca với ếch nhái, dế mèn trong bản tình ca ngọt ngào của ánh trăng và tiếng đàn du dương củ gió. Đàn bướm đêm chập chờn như khiêu vũ cùng dàn nhạc thiên nhiên tài ba. Mọi vật dường như vui mừng cho cuộc sống hồi sinh của hòn than trong lò sưởi.

Sáng. Những vết nắng ban mai vui vẻ nhảy nhót ngoài khung cửa qua kẽ lá khi gió lùa. Một tia nắng len lỏi được vào bên trong căn phòng gác mái nơi ba chàng thanh niên trẻ còn đang say giấc nồng. Tia nắng ấy vươn tới, chạm khẽ vào mi mắt đang khép chặt đầy mết mỏi.

Draco mở mắt ra. Đã từ lâu anh không được ngủ ngon như thế, bình thản như thế. Trước mặt anh bây giờ là nóc của một căn phòng bằng gỗ, những thanh gỗ in hằng dấu hiệu của thời gian. Có tiếng ngáy, sát hai tai anh. Draco bật người dậy hốt hoảng. Anh đang nằm trên giường với Harry Potter và Ron Weasley, hai kẻ thù không đội trời chung của anh vẫn đang vùi đầu trong đống chăn.

Draco quan sát một lượt căn phòng, nơi này khá nhỏ, phải nói là quá nhỏ so với quan niệm về phòng ngủ của anh. Nó còn nhỏ hơn tủ quần áo ở nhà anh một chút. Nơi đây tràn ngập màu sắc của Gryffindor, màu đỏ tía. Trên vách là những tấm poster khổ bự của các đội Quiddich nổi tiếng thế giới. Một tầm thủ đội Ái Nhĩ Lan đang bay trên cây chổi thần tươi cười vẫy tay với anh. Góc phòng là nơi anh chú ý nhất, trên cái bàn nhỏ là ảnh của gia đình Weasley đang đứng trước Kim Tự Tháp hồi họ đi du lịch ở Ai Cập. Cạnh bên có một khung hình nhỏ bằng gỗ màu nâu sẫm, nhìn vào đó khiến lòng anh thắt lại. Hermione Granger đang tươi cười với hai người bạn thân của mình, cô vẫy tay gọi ai đó. Anh chạm khẽ kên gương mặt xinh xắn của cô rồi giật phắt tay lại như bị kim châm phải. Draco nhìn gương mặt rạng ngời kia chua xót rồi bước ra ngoài.

Phải nói nhà Weasley bên ngoài như chuồng gà còn bên trong thì y như nhánh cây. Cầu thang uốn lượn khó hiểu rồi những khúc rẽ khác lạ lên những căn gác khiến Draco hoa mắt. Vừa đi vừa mải ngắm cấu trúc căn nhà khiến anh va phải Ginny Weasley vừa bước ra. Cô nàng loạng choạng ngã về phía sau nơi bậc thang dẫn xuống nhà dưới. Theo phản xạ tự nhiên anh đưa tay kéo cô lại, Ginny đập mặt vào ngực Draco, gương mặt cô đỏ bừng luống cuống xin lỗi.

"Cô .... Granger đang ở đâu?" Draco hỏi.

"Chị ấy đang ở phòng tôi. Mà anh vẫn còn gọi chị ấy là Granger sao?". Ginny thấy lạ. Nếu Draco yêu Hermy đến mức dám chọc gan Voldemort thì tại sao vẫn gọi chị ấy bằng họ.

"Tôi quen rồi. Cô dẫn đường được không?". Draco Malfoy lạnh lùng đáp. Không phải anh không muốn gọi tên cô, mà anh buộc mình phải làm như thế, anh đã từng buộc mình phãi quên cô, buộc mình phải ghét cô. Nhưng nụ cười ấy lại làm tan chảy quyết tâm của anh. Draco tôi luyện cho mình trí óc sắt đá để bảo vệ cô khỏi Voldemort, hắn sẽ không lấy cô ra uy hiếp anh. Đồng thởi luyện môn pháp thuật cao cấp Trí quan bí thuật, nhờ vậy anh mới biết được từng ấy thứ của Voldy.

Căn phòng này cũng khá nhỏ nhưng gọn gàng và ngăn nắp. Trên bậu cửa sổ có vài chậu hoa nhỏ xinh tỏa hương thoang thoảng.Lần đầu vào phòng con gái nên Draco thấy hơi ngại, cứ tần ngần trước cửa mà ngập ngừng.

"Vào đi". Ginny ngoắc Draco lại gần giường nơi Hermione đang nằm. Cô đã được tắm rửa sạch sẽ, chải tóc gọn gàng. Mấy ngày qua theo anh quả thật làm cô thiệt thòi.

Draco Malfoy ngồi xuống mép giường lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt nhắm nghiền, rất chặt, không có kẽ hở nào. Anh bỗng nhiên hoảng sợ, sợ cô cứ nhắm mắt như thế, mại mãi không bao giờ mở ra nữa. Mãi mãi anh sẽ không còn nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách ấm áp, kiên cường nhưng cũng vô cùng yếu đuối. Anh đưa bàn tay ra muốn sờ vào mặt cô nhưng lại dừng lại lưng chừng, lỡ như anh chạm vào cô lại tan biến thì sao. Hermione Granger luôn làm anh cảm thấy yếu đuối bất lực và sợ. Một nỗi sợ mơ hồ, sợ phải mất cô. Dù rằng cô chưa bao giờ là của anh.

"Tôi nghĩ tôi cần tắm một chút". Anh nói với Ginny khi nhớ ra từ hôm đó tới giờ anh vẫn chưa tắm, một cách thật sự.

Ginny nhìn Draco thương xót. Hắn ta là Malfoy thì sao? Hắn ta giàu có thì sao chứ? Là một tử thần thực tử thì sao? Rốt cuộc vẫn là con người. Yếu đuối, đầy bất lực trước tình cảnh của mình. Bỗng dưng Ginny hiểu ra, hắn chưa bao giờ có sự lựa chọn, nếu không hắn đã không từng tồi tệ như thế.

Draco chột dã trước cái nhìn của Ginny, anh có cảm giác mình bị xuyên thấu, bị trần trụi trước cái nhìn ấy. Anh hắng giọng để tìm lại vẻ ngoài lãnh đạm và che giấu sự lo ấu trong mắt mình.

"Vậy, phòng tắm ở đâu?"

"Ờ, anh đi xuống nhà dưới rồi quẹo trái". Ginny đáp giọng có vẻ thân thiện hơn nhiều.

Khi ngang qua bếp Draco nghe mùi thơm từ thức ăn, lúc đó anh mới biết mình rất đói, bụng anh đang biểu tình dữ dội. Bà Weasley quay lại khi nghe tiếng bước chân.

"À, chào... chào bào Weasley". Draco ngập ngừng.

"Ừm, chào cậu, thức ăn sắp được rồi", bà cười hiền từ với Draco rồi quay lại với công việc của mình.

Nước từ vòi hoa sen xối vào mặt khiến anh khoan khoái, dòng nước mát như mang đi những lo âu, những căn thẳng vừa qua trôi trên thên thể rồi tuột dần xuống chỗ thoát nước. Khi đầu óc được sáng suốt hoàn toàn Draco lập kế hoạch cho chuyến đi, phải tìm những gì và phải sắp xếp một vài thứ mà mấy ngày nay anh trốn chạy. Anh phải về nhà một lần và đối mặt với những điều đang chờ đợi anh. Còn Hermione nữa, cần phải có môt thứ dưỡng chất tốt nhất để bảo quản sinh tinh cầu của cô.

Khi chiếc khăn lông dần lau sạch bọt cạo râu trên mặt Draco Malfoy thấy mình càng khác đi, như tái tạo thành con người mới, ấm áp và có tình người hơn.

Bàn ăn đã đôg đủ, mọi người đang trò chuyện rôm rả bỗng im bặt nhìn cậu trai tóc vàng đang đi tới. Bà Weasley phá tan không khí ngượng ngùng.

"Nào Mal... Draco, vào đây, ngồi đây đi".

Draco dùng bữa sáng trong im lặng ngắm nhìn những con người có mái tóc màu đỏ đùa giỡn với nhau, trò chuyện với nhau mà lòng anh dâng lên một cảm xúc kì lạ. Trước đây khi ở thái ấp mọi bữa ăn đều diễn ra trong yên lặng, Draco và ông bà Malfoy chỉ lẳng lặng dùng bữa, thi thoảng có vài câu nói nhưng không khí cứ lành lạnh khôn khan. Còn ở đây ấm và ngọt như nghững giấc mơ ngày bé anh từng mơ.

"Dra... Draco sao anh yên lặng vậy". Ginny hỏi khi thấy vẻ mặt anh trầm tư, xem ra mọi người đang cố gắng thân thiện hơn với anh. Nghe Ginny hỏi, mọi người nhìn Draco chờ câu trả lời.

"À, ờ... khi còn ở nhà tôi và cha mẹ luôn yên lặng dùng bữa, không ồn ào như ở đây. Nên... không biết nói gì".

"Vậy chú em nên làm quen đi, hoạt bát lên chứ, thanh niên gì mà ù lì". Fred nói.

"Ừ, đúng vậy. Năng nổ lên chứ". Geoger đệm vào. Draco cười gượng, chuyện gì đã thành thói quen thì đâu dễ sửa.

Mọi người vẫn trò chuyện, thi thoảng lôi Draco vào, anh chỉ bình luận vài câu rồi tiếp tục nếm cái không khí ngòn ngọt này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione