Chap 2.2: Bạn đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng Ginny toát ra thứ ánh sáng dìu dịu hoà cùng hương thơm thanh khiết khiến Draco dễ chịu, lòng nhẹ hẳn khi ngồi ngắm Hermione. Ước gì được nghe cô ấy nói chuyện. Phải chi mình và cô ấy có một cuộc đối thoại tử tế thì hay quá.

Xẹt!

Khoang. Cái gì vừa chạy qua đầu mình thế nhỉ? Cái gì nhỉ? Nào Draco nhớ lại đi, hình như nó rất quan trọng nhưng sao lại không nhớ ra nhỉ? Bực quá.

"Mày làm gì vậy Mal... à Draco". Harry hỏi khi cùng Ron và Ginny buớc vào. Họ thấy Draco Malfoy ôm đầu, tay bức bức tóc, mặt nhăn nhó.

"Potter. Tao vừa mới nghĩ ra gì đó quan trọng lắm. Nhưng lại quên mất. Mày biết đó là gì không?".

"À... có liên quan đến Hermione sao?". Harry đoán.

"Ừ, ừ... nhưng là cái gì nhỉ?", Draco vẫn khổ sở, "Tao muốn nói chuyện với cô ấy, tao..."

"Ôi Malfoy. Tao nghĩ mày càng ngày càng điên. Cô ấy như vậy làm sao mà nói. Có nước thần giao cách cảm thì may ra". Ron đảo mắt ngán ngẩm.

"Ah đúng rồi. Cảm ơn mày Weasley. Trí quan bí thuật. Chính nó", Draco mừng rỡ hét lớn vỗ vai Ron một cách thân tình.

"Nhưng nó là pháp thuật cao cấp. Anh... ah...anh luyện được nó ư". Ginny bất ngờ. Cô biết sức học của Malfoy không tồi nhưng không ngờ anh ta lại luyện được nó.

Draco ngồi xuống mép giường nắm lấy tay Hermione, cầm đũa phép lên nhưng anh khựng lại lẩm bẩm

"Đối với một người bình thường thì rất dễ dàng nhưng cô ấy...", anh suy nghĩ mông lung rồi vẫn quyết định thử, biết đâu được. Hít một hơi lấy tinh thần, anh nắm chặt tay Hermione rồi chạm khẽ đũa phép vào trán cô thì thầm

"Kết nối"

Một màn sương mờ đục như sữa hiện ra, Draco đưa tay ra phía trước tìm đường. Dần dần làn sương tan đi hiện ra khung cảnh vô cùng quen thuộc. Đây là Hồ Đen ở Hogwarts. Hôm nay trăng rất sáng, những ngôi sao trên bầu trời hấp háy mắt kêu gọi. Bên tảng đá phẳng có một dáng hình mỏng manh đang ngồi im lặng. Mái tóc nâu bay bay trong gió. Cô gái quay mặt lại nhìn Draco, đôi mắt ấy như sao sa lấp lánh tuyệt đẹp. Cô đứng dậy làn váy trắng trượt dần phủ kín đôi chân trần, chầm chậm tiến đến bên Draco. Cánh tay mảnh mai trắng như ngọc mịn như sứ đưa lên chạm vào mặt Draco, cô mỉm cười dịu dàng.

"Draco. Cuối cùng chúng ta cũng đứng bên nhau như thế này"

Lòng Draco dâng lên những đợt sóng cảm xúc mạnh mẽ, chúng đập ầm ầm vào bức tường tâm trí lạnh băng của anh. Gương mặt anh trở nên tức cười khi anh không biết diễn tả nó như thế nào. Quá khó. Anh giờ như đứa trẻ chập chững biết đi, bắt đầu học những cảm giác lạ, bắt đầu học cách thể hiện chúng.

"Anh tưởng anh đã mất em. Lúc em ngã xuống ánh sáng như không còn". Draco ghì chặt lấy dáng hình nhỏ bé đó, chỉ sợ buông lỏng tay cô sẽ biến mất

"Anh biết không? Khi anh ôm em ớ hầm ngục của phủ Malfoy em biết chúng ta vẫn như xưa, vẫn như cái ngày mà em huyên thuyên với anh trong thư viện. Hì... chúng ta trò chuyện mà không nhìn nhau chỉ nhìn chằm chằm vào sách"

Hermione tựa đầu vào vai Draco cảm nhận không khí yên bình, mủi ngửi thấy mùi bạc hà toát ra từ anh. Draco mỉm cười nhắm mắt, mái tóc mềm như tơ của cô bay bay vươn lên má khiến anh nhột nhạt.

"Anh sẽ cứu em"

"Không. Đó là pháp thuật hắc ám. Em không cho phép". Hermione ngước đầu nhìn anh đầy nghiêm khắc, cô trông như bản sao nhỏ tuổi của Mc. Gonagall.

"Ôi thôi mà Granger. Em đừng cứng nhắc như vậy". Draco lắc đầu khiến những sợi tóc vàng rủ xuống vầng trán cao.

"Em đã chết rồi Draco. anh đừng làm trái tự nhiên như thế". Hermione kiên nhẫn khuyên lơn.

"Em vẫn chưa chết, anh đã giữ lại sinh tinh cầu cho em. Với lại những nguyên liệu cần thiết không tổn hại sinh mạng mà Gran... Hermione". Draco vẫn cố thuyết phục .

"Nhưng..."

Bỗng dưng Draco gập người lại đau đớn, hình bóng Hermione và chiếc Hồ Đen dần nhạt nhoà. Hiện giờ anh đang nằm lăn lộn trên sàn la thất thanh. Anh bấu chặt cánh tay trái của mình cắn chặt răng thở dốc.

"Draco mày/ anh bị gì vậy". Ba người Harry, Ginny, Ron củng đồng thanh.

Harry chạy lại xem xét cánh tay trái của Draco, nơi hình xăm tử thần thực tử phồng rộp, con rắn hình xăm ấy uốn éo điên cuồng. Thậm chí Harry nghĩ mình đã nghe tiếng rít.

"Mình nghĩ tên tử thần thực tử nào đó vừa chết nên Draco mới như vậy", Harry nói.

"Làm sao anh biết"

"Anh... hình như anh nghe thấy tiếng rít của con rắn hình xăm"

Sau vài phút đau đớn Draco đã trở lại bình thường, anh nằm dưới sàn thở dốc, mái tóc vàng bết dính lại do mồ hôi túa ra. Harry và Ron đỡ Draco về phòng. Cơn đau này làm Draco nhớ lại chuyện đó, ngày còn ở phủ Malfoy

*******

Ánh sáng xanh phát ra từ ngọn đuốc rọi vào bức tường trắng bạc phát ra thứ ánh sáng ma mị. Những con nguời mặc áo chùng đen ngồi căng thẳng trên chiếc ghế của mình, hai cánh tay đặt cứng ngắt trên chiếc bàn đen với hoa văn bạc đuợc chạm khắc tinh xảo.

Một người đàn ông với làn da trắng sáp, đôi mắt đỏ như máu đi lướt qua từng người một. Hắn dừng lại giữa hai chiếc ghế của cha con Malfoy. Draco thấy mạch máu mình căng như dây đàn.

Lucius Malfoy đứng dậy cúi đầu

"Thưa chúa tể, tôi chắc rằng Draco thực sự xứng đáng"

"Hm. Draco, lại đây". Hắn đứng giữa căn phòng vẫy tay gọi Draco. Anh đứng dậy một cách máy móc tiến lại phía hắn. Những ngón tay xương xẩu đặt lên vai anh, luồng hơi lạnh từ bàn tay thấm vào da thịt khiến chúng căng lên, mạch máu đập như điên cuồng. Anh cắn chặt răng khiến quai hàm bạnh ra ngăn cơn run rẩy. Voldemort vẫy chiếc đũa phép, một người đàn bà đầu tóc rối bù trôi ra lơ lửng trên chiếc bàn dài. Draco nhận ra đó là một giáo sư ở Hogwarts, cô ta dạy môn Muggle học.

"Vậy, hãy chứng minh bằng cách giết người này. Ngươi cần học cách loại bỏ cảm xúc". Hắn nói lãnh đạm, cứ như thể giết người là chuyện cỏn con như uống một tách trà vậy.

Draco siết chặt chiếc đũa phép trong tay đến nỗi chúng trắng bệch ra. Răng anh cắn chặt như thể chúng cần lún sâu hơn nữa.

"Giết chết". Xác người đàn bà rơi xuống bàn, Nagini trườn lên bàn thưởng thức bữa tối của mình. Cơ thể Draco run lên, tay và chân anh run bần bật như thể chúng không thể chống đỡ nổi nữa. Bao tử anh quặn thắt nôn nao, anh muốn nôn quá. Anh ghê tởm chính mình.

Voldemort cười vang, vỗ tay vô cùng hài lòng. Ánh lửa nhảy múa trên tường khiến bóng người trở nên kì dị, chúng càng muôn phần ghê rợn khi mỗi ngày anh phải xem những người bạn, những người vô tội bị đoạ đày cho đến chết. Và ànhh còn muốn phát điên hơn nữa khi thấy Bellatrix tra tấn cô, Hermione của anh, ánh sáng của đời anh

Anh muốn thét lên, muốn chạy đến ôm lấy cô, che chở cho cô, muốn giết tất cả bọn vô nhân tính này nhưng anh còn cha mẹ. Hắn sẽ giết họ mất. Anh là một thằng hèn nhát phải không?

Hầm ngục đen tối, dơ bẩn và ẩm ướt. Cô đang ở đó, trên sàn đá lạnh, mắt mở to nhìn đăm đăm lên trần nhà. Cánh tay phải buông thõng, trong ánh trăng chữ MÁU BÙN trên cánh tay cô càng kinh dị. Anh tiến đến bên cô lặng lẽ, cô nhìn anh, ánh mắt lạnh băng vô cảm. Đôi mắt đó từng nhìn anh với rất nhiều cảm xúc, tức giận, khinh bỉ, ghê tởm, thất vọng và ấm áp nhưng khi nhìn cô bây giờ anh chỉ muốn giết chính mình. Chầm chậm anh ôm cô vào lòng, ngón tay miết nhẹ lên vết thương trên cánh tay phải thì thầm

"Xin lỗi, Granger. Vì tất cả". Lời nói ấy rất nhỏ, dường như chỉ là một cơn gió.

Hermione mở to mắt, Malfoy mà đi xin lỗi sao? Không, anh chỉ là Draco, Draco của cô. Chỉ có cô từng nhìn thấy con người thật của cô, yếu đuối và bất lực. Giờ đây có vẻ như còn quá sức chịu đựng của anh.

Hermione mệt mỏi nâng cánh tay trái lên vuốt nhẹ mái tóc vàng, cô chợt nhận ra anh rất lạnh, lạnh lắm, Draco đã không còn hơi ấm nưã, một nỗi sợ len lỏi vào tâm trí cô. Có thể nào anh là Voldemort thứ hai?

Draco rời Hermione ra, đôi mắt xám bạc nhìn cô, nhưng Hermione không thấy gì trong đôi mắt ấy, mơ hồ khó đoán như được phủ sương. Anh quay lưng bước đi khỏi hầm ngục, đôi vai gồng lên gánh những thứ đang chờ đợi mình. Anh, kẻ được chọn không được chào đón đi lên sân khấu của mình diễn tiếp vai diễn không phù hợp.

Mùi bạc hà còn vươn vấn đâu đây, cô ước có nơi để anh và cô được là chính mình, có thể rủ bỏ những gánh nặng quá sức mà họ đang gánh. Trận chiến sắp diễn ra, rồi họ sẽ đi về đâu. Vết thương nơi cánh tay không còn đau nữa, giờ nó chỉ là vết sẹo mờ, trên cổ tay cô lấp lánh chiếc vòng bạch có từ DH, thứ cô trả lại anh hồi năm thứ ba.

Dưới ánh trăng chiếc vòng lấp lánh yếu ớt, thứ ánh sáng ấy mỏng manh như anh và cô hiện giờ, chỉ có thể đi thẳng trên con đường đã định không được rẻ, không có lối rẽ nào dành cho họ cả.

*******

Bãi cỏ xanh mướt với những bông bồ công anh nhí phất phơ trong gió, những cánh hoa nhỏ li ti bay lên từng đàn xoay tròn như tạm biệt, chúng xoay tròn, xoay tròn bay lên bầu trời cao xanh thẫm. Draco đưa tay ra đón lấy một cánh, cánh hoa mềm mại trắng muốt như lông vũ khẽ nhảy múa trong tay Draco rồi trở lại với trời cao.

Thời tiết đẹp như vầy mà đi dã ngoại thiệt là hết sẩy. Gia đình Weasley và hai vị khách cũng muốn tận hưởng không khí như vầy nên cùng tổ chức một buổi tiệc thịt nướng.

Vừa nướng thịt Ginny vừa hỏi

"Mọi chuyện đi đến đây anh đã từng lựa chọn chưa Draco, sự lựa chọn cho riêng mình ấy". Ginny trở miếng thịt trên vỉ nướng, liếc nhìn Draco nơi khoé mắt.

Draco hơi giật mình trước câu hỏi, anh chợt hiểu tại sao Harry Potter lại yêu cô trong hàng vạn cô gái, anh chậm rãi

"Hôm đó ở Hogwarts tôi đã có lựa chọn cho cuộc đời tôi, không vì ai khác"

"Hermione sẽ tỉnh lại, chị ấy sẽ cứu lấy linh hồn anh". Ginnny nói chắc nịch như một lời hứa.

Draco mỉm cười tin tưởng và thấy Ron thật may mắn khi có một cô em gái đáng yêu như vậy. Họ nhìn nhau mỉm cười nhẹ nhàng, tình bạn từ từ nảy nở trong nụ cười ấy, chân thật và thấu hiểu.

Harry hơi khó chịu trước sự thân thiết bất ngờ ấy. Anh phải thừa nhận (hơi có vẻ ganh tỵ) rằng Draco rất, ừm, rất cuốn hút và Ginny dạo này hơi quan tâm hắn. Harry không biết giữa họ là gì nhưng mối quan hệ đã không còn khó chịu như trước. Vì thế Harry nhảy vào đòi thế chỗ Ginny với lý do hơi nóng sẽ làm hỏng làn da của cô. Harry ngồi nướng thịt mà lườm lườm Draco.

"Gì?". Draco hơi bực bội trước cái lườm đó.

"..."

Draco nhìn Harry chăm chú rồi nhếch môi tạo thành nụ cười nửa miệng được đăng ký độc quyền.

"Potter, mày đang lo sao? Cũng phải thôi, tao là một biểu tượng quyến rũ của Slytherin mà". Draco giọng khiêu khích trêu chọc.

Harry tức khí muốn đấm vào mặt tên Malfoy này cho bay đi nụ cười đó. "Im đi Malfoy"

"Haha... Mày giỏi tượng tượng quá Harry. Mặc dù Ginny rất đáng yêu nhưng không phải gu của tao. Hermione là đủ rồi". Draco cười ứa nước mắt suýt nữa làm rơi đĩa thịt.

Harry nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Malfoy có xấu tính nhưng những gì hắn nói là làm được. Dù vậy Harry vẫn còn giận cái tật hay chọc ghẹo người khác, xưa giờ vẫn không bỏ.

Khói từ lò thịt nướng của hai chàng trai từng là kẻ thù bay lên toả ra xung quanh thơm phức, quyến rũ nhưng cái bao tử đang réo gọi của mọi người. Như thường ngày hai anh em sinh đôi luôn bày trò vui, Ginny thủ thỉ với bà Weasley, Ron và Harry bàn luận về Quiddich, Percy thì tranh luận với ông Weasley, ba người còn lại thì trò chuyện rôm rả.

"Hôm nay, tôi sẽ về nhà và sáng sớm mai sẽ đi tìm nguyên liệu cứu Hermione. Cảm ơn mọi người rất nhiều, trong những ngày qua đã xem tôi như một thành viên trong gia đình". Draco ngồi thẳng lưng, vẫn giọng nói lãnh đạm nhưng trong mắt anh có một tia sáng nhảy múa.

Mọi người nhìn nhau. Rõ ràng họ biết làm một người đã chết sống dậy là một điều không tưởng, dù có làm được thì cái giá phải trả cũng không hề rẻ. Điều đó đòi hỏi thời gian, công sức, sự chuẩn bị và một phù thuỷ cao tay ấn am hiểu về nghệ thuật hắc ám. Chưa kể đến thời hạn sinh tinh cầu tồn tại là không nhiều, cao nhất là nửa năm. Liệu từng ấy thời gian một đứa trẻ mới lớn như Draco có thể làm được? Và như Vol đã nói, chưa ai thành công và hầu hết pháp sư, phù thủy trên thế giới rất ít người biết loại pháp thuật này. Hình như còn phải có sự giúp đỡ của các sinh vật khác, những sinh vật nguy hiểm và phù thủy vùng Giới Hạn, loại phù thủy này không thể giao du được, chúng được gọi là Cơn ác mộng.

"Nhưng mày không thể làm việc đó một mình Draco, quá nguy hiểm và khó khăn". Ron nói trong khi đang nhai xúc xích.

"Ôi Ron. Mày có thể ngậm miệng không. Kinh quá". Draco lè lưỡi làm bộ muốn ói, mắt trợn ngược.

"Ha.. mày cũng biết đùa rồi đấy nhỉ. Nhưng Ron nói đúng, mày không thể một mình Draco", Harry cố nhịn cười khi thấy Draco trêu Ron, một người lạnh lùng mà như thế thì có một sự thay đổi đáng kể.

"Nhưng tao phải làm Harry. Không còn nhiều thời gian nữa". Draco trông có vẻ bồn chồn, chiếc nĩa chọt chọt vào miếng xúc xích khiến nó trông như một cái phin cà phê đầy lỗ.

"Như mày đã nói không còn nhiều thời gian nữa nên có tao và Ron giúp sẽ nhanh hơn nhiều"

"Nhưng tụi bây còn..."

"Và tụi tao là bạn thân, Draco". Harry nói dứt khoát và giọng điệu mà cậu trưng ra thì mọi việc đã xong, không bàn cãi gì nữa.

Một khoảng không im lặng bao trùm giữa họ, Harry và Draco nhìn nhau đăm đăm như thể đang trao đổi điều gì đó, Ron thì gật gù tán đồng Harry trong khi ngốn thức ăn. Mọi người thì nhìn họ. Draco chịu thua thôi không nhìn Harry nữa.

"Thôi được, ba chúng ta, cùng nhau". Malfoy thở dài nhấp ngụm trà.

"Này, xin lỗi. Hai người có quên gì không. Hermione như thành viên trong nhà chúng tôi và chúng tôi muốn giúp". Ginny đứng dậy chống hông nhìn hai chàng trai bất mãn.

"Không được. Tôi cần mọi người chăm sóc Hermy. Ba chúng tôi là quá nhiều". Draco dứt khoát, đôi mắt xám bạc nhìn mọi người rồi đi ra trước khi có thêm người đòi đi nữa.

Mặt hồ dợn sóng lăn tăn rồi tĩnh lặng như gương phản chiếu những cánh hoa bồ công anh nhí nhảy múa, tung bay, xoay tròn. Nhìn xa cứ như những bông tuyết, những bông tuyết giữa mùa hè, Phải chăng đó là kỳ tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione