Chương 39: Sự thật, dối trá và chối bỏ - Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 6

Khi Hermione bước vào Đại lễ đường vào sáng hôm đó, cô có ý định tìm một chỗ ngồi càng xa Harry và Ron càng tốt. Trao cho họ sự lạnh lùng có lẽ là hình thức trả đũa hung hăng thụ động chính xác nhất mà cô có thể nghĩ đến.

Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ bất ổn của cô đã bị thổi bay ra ngoài cửa sổ khi cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của họ khi họ bắt gặp cô đi vào qua cửa. Họ ra hiệu cho cô, và trước khi cô kịp nhận ra, đôi chân của cô đã sải bước về phía họ trước khi tâm trí cô bắt kịp hành động của mình.

"Hermione!" Harry nói, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho cô trên chiếc ghế dài bên cạnh anh và Ron. "Mình- bồ thế nào?"

"Tốt thôi" cô ấy đáp, mỉm cười hơi vui vẻ so với câu hỏi đơn giản bình thường.

Ron hoàn toàn phù hợp với sự vui vẻ giả tạo của cô khi anh quay lại nhìn cô. "Này, bồ đang tự do kìa! Chuyện gì xảy ra với Còng Tình Yêu?"

Cô nhún vai một cách thờ ơ hết mức có thể. "Nó bị trục trặc."

"Ồ" Ron đáp.

"Hừm" Harry nói.

"Vâng, tốt, các cậu có vẻ không quá nghẹn ngào về điều đó" cô cảm thấy cần phải chỉ ra. Hermione không biết tại sao cô không gọi họ ra, nhưng bằng cách nào đó cô cảm thấy đó là điều đúng đắn nên làm lúc này

"Đó là điều tốt nhất, bồ có nghĩ vậy không?" Harry hỏi, giọng điệu có chút không chắc chắn.

Ron cười khúc khích một cách thiếu thuyết phục. "Hơn nữa, mình nghĩ Malfoy đã trở nên khá nhàm chán."

"mình đoán vậy," cô nói, nghĩ rằng ngay cả khi họ nghĩ Malfoy thật nhàm chán, cô vẫn thà buồn chán trong suốt phần đời còn lại của mình còn hơn là phải trải qua một giây nào nữa trong trò chơi đố kỵ đầy tức giận này, được dàn dựng bởi hai người mà cô nghĩ hiểu cô hơn bất cứ ai khác. Nhưng thật khó để thực sự tức giận với những người chỉ hành động với mục đích tốt nhất (mặc dù cô đã bị cám dỗ).

Hermione lý luận đó không phải lỗi của họ . Cô và Draco đi theo con đường riêng có lẽ là điều không thể tránh khỏi . Ít nhất, đây là những gì Hermione luôn tự nói với bản thân khi cô cố gắng đè bẹp những cảm xúc đang đe dọa cô bằng tất cả những điều viển vông và bất khả thi mà cho đủ thời gian, mối quan hệ non trẻ của họ có thể có thời gian để phát triển và nở rộ- cái gì? Một cái gì đó có ý nghĩa? Hermione gần như khịt mũi. Rõ ràng là cô đã bị lừa dối.

Nhưng như một ân huệ cuối cùng cho bản thân và những gì còn lại của nhân phẩm, cô sẽ cố gắng hết sức để dập tắt bất kỳ và tất cả tình cảm còn sót lại của mình dành cho Malfoy. Cô sẽ quên tất cả những lần anh đã khiến trái tim cô loạn nhịp hoặc ngày chỉ tươi sáng hơn và bớt đơn điệu hơn một chút, có thể là dưới dạng những nhận xét châm biếm, dí dỏm của anh, hoặc những lần anh nhớ rằng cô không thích trứng gà hoặc nước ép bí ngô chính xác là những gì cô cần để bắt đầu một ngày mới. Chính những cử chỉ nhỏ nhặt này đã vô tình thu hút cô cũng như hóa giải sát khí, giúp cô có cái nhìn sâu sắc về một mặt Draco không mấy ai biết. Cô sẽ muốn biết nhiều hơn, nhưng nó không phải vậy, và Hermione thấy mình trở lại thực tại bởi những âm thanh của Harry.

"Ồ ... cái gì?"

Harry và Ron nhìn cô theo cách khiến cô nhớ đến biểu hiện của Godric sáng hôm đó, khi ông ấy trông như đang thắc mắc về sự khác lạ của cô.

"Có gì ... thú vị xảy ra đêm qua không, Hermione?" Thay vào đó, Harry hỏi, Ron chăm chú nhìn cô.

Ginny cũng đang nhìn cô, một vẻ mặt đầy suy tư nhưng khá dữ dội khi chờ đợi câu trả lời của cô. Cô đã không nói bất cứ điều gì kể từ khi Hermione ngồi xuống, nhưng Hermione có cảm giác Ginny hiểu nhiều hơn những gì cô cho phép.

Hermione nghĩ đến việc cô và Draco sẽ đến một chiều không gian khác, gặp gỡ hàng trăm anh đào và Venus, và phát hiện ra việc họ đã phá hỏng điều khiến cô hạnh phúc nhất cho đến ngày hôm qua...

"Không thật sự lắm."

P/s: hmuhmu cuối cùng cũng hết một chương :(( một chương thôi mà dài xỉu luôn á mấy bồ :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro