Chap 12.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cảnh báo: Sẽ hơi đen tối (chỉ hơi thôi)

Để hiểu rõ chapter này hơn, xin hãy đọc lại Chapter 4

Dòng đầu tiên trong quyển Rừng Na Uy, của Haruki Murakami


"Tôi biết tất cả những điều này. Tôi luôn luôn đúng. Không liên quan gì tới lý trí: chỉ là tôi cảm thấy như thế. Ví dụ như là, khi tôi thật sự gần gũi em như thế này, tôi không hề sợ hãi chút nào.


Không điều xấu xa hay độc ác nào có cơ hội để dụ dỗ tôi."

Dennis được chuyển vội tới bệnh viện. Tình trạng cậu ta liên tục chuyển biến xấu. Khi Hermione tới thăm cậu ở bệnh viện Thánh Mungo, cô thấy cậu đang nằm trên giường bệnh, dáng vẻ mệt mỏi và không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cạnh giường của cậu, một đám trẻ con đang ngồi trên sàn nhà, bận rộn làm những tấm thiệp chúc cậu sớm khỏi bệnh.

Cô quyết định ở lại đó cả ngày và quên bẵng mất là mình phải đi làm. Cô biết phu nhân Dumass sẽ không quan tâm tới việc đó. Dumass đã biết Dennis là một người phụ việc ở DMDR và rất tôn trọng cậu.

Để có được một công việc ở Sở Nghiên cứu và Phát triển Phép thuật, một người phải có nhiều khả năng hơn là chỉ sở hữu trí thông minh. Thông minh là bắt buộc. Kể cả vị trí phụ việc cũng là khao khát của vô số người và cực kỳ khó để mà trúng tuyển. Dennis đã được lựa chọn một cách dễ dàng, nhờ vào cái đầu xuất sắc của cậu. Cậu được đề cử cho vị trí..., giống như cô

Kể từ lần cuối cô gặp cậu ta, vẻ bề ngoài của cậu không có bất kỳ thay đổi gì. Cậu ta vẫn luôn mảnh khảnh và nhợt nhạt, nhưng bằng cách nào đó cậu trông có vẻ yếu hơn. Dường như không có dấu hiệu cụ thể, nhưng cô vẫn có thể nói thể thông qua việc quan sát cách cậu ta cử động hay nói chuyện. Sức sống dường như đang khô cạn dần trong cậu.

Và cậu ta đang cố gắng một cách tuyệt vọng để che giấu cô về điều đó.

"Được rồi, tiếp tục nào, có chuyện gì xảy ra giữa chị và Draco thế?" Cậu ta đột nhiên hỏi.

Cô cử động một cách không thoải mái và tránh nhìn vào mắt cậu. "Có gì để kể đâu? Nó không thú vị như thế đâu."

Cô cố gắng thay đổi chủ đề của cuộc nói chuyện, nhưng Dennis lại bướng bỉnh. Cậu ta khiến cô phải kể chuyện bằng cách sử dụng đôi mắt cún con làm trái tim cô tan chảy. Thậm chí cậu còn bĩu môi.

Vì thế cuối cùng, cô kể cho cậu tất cả mọi chuyện.

Cậu lắng nghe một cách kiên nhẫn suốt khoảng thời gian cô kể lể và gào thét: về Draco và bằng cách nào cô lại yêu hắn ta một cách điên cuồng. Cô kể cho cậu về tất cả những người mà hắn đã giết. Cô nói cậu nghe tất cả những cảm xúc giằng xé mà cô cảm thấy ở bản thân, những điều mà cô không thể phân tích rõ hay làm cho nó có nghĩa.

"Mặc dù thế, em hiểu chị đang cảm thấy thế nào." Cậu nói

"Chị nên làm gì?" Cô hỏi, thở dài "Thật sự phức tạp khi yêu một kẻ bị bệnh thần kinh."

Cậu gãi đầu, ngẫm nghĩ.

"Em đồng ý với Luna Lovegood về một điều." Đột nhiên cậu lên tiếng. "Chị nên thay đổi hắn"

"Và để hắn ta nhởn nhơ với tất cả những tội ác mà hắn đã gây ra?" Cô kêu lên với vẻ không thể tin được. "Cứ để hắn ta thoát như thế?"

"Không hẳn thế," cậu mím môi

"Em đang nói gì cơ?"

"Chẳng lẽ... không được yêu thương trong gần như toàn bộ cuộc đời... vẫn chưa phải là hình phạt ư?"

Cô ngừng lại, cảm thấy khó thở. Nó thật sự tồi tệ, đúng không? Yêu thương là một phần lớn của cuộc sống. Sống mà thiếu đi tình yêu... cô thậm chí không thể tưởng tượng được.

"Điều đó vẫn không thể khiến chúng ta bỏ qua cho sự thật là hắn đã giết rất nhiều người."

"Bởi vì anh ta đã bị tẩy não để nghĩ rằng điều đó là đúng đắn," cậu bổ sung. "Điều đó đã bị nhét vào đầu anh ta, mặc dù anh ta luôn cố gắng để tránh xa nó. Chị không nên cố chấp như thế. Em muốn nói là, anh ta đã đau khổ khi ở dưới trướng Chúa tể Hắc ám và chị nghĩ anh ta vẫn có thể hiểu thế nào là cảm xúc và yêu thương? Nghe có vẻ khá vĩ đại, nếu chị hỏi em nghĩ gì về điều đó."

Cô nhìn chằm chằm vào đùi mình, nghĩ ngợi về tình huống khó khăn hiện tại của mình. Cô vẫn rất không chắc chắn về bản thân.

"Chị phải khiến mọi thứ về đúng chỗ của nó, Lương y Granger." Dennis cổ vũ cô

"Chị không biết chị có thể làm điều đó được không." Cô thừa nhận, cười gượng

Cậu vỗ nhẹ tay cô và cười. "Chị đang nói cái gì thế? Đương nhiên là chị có thể!" cậu nói với vẻ quả quyết trên gương mặt, nó thật sự dễ lây. "Chị là Hermione Granger, nhớ chứ?"

Lúc Hermione trở về Thái ấp, trời đã sập tối.

Trong suốt thời gian cô ở bệnh viện, cô đã quyết định giữ nụ cười trên gương mặt. Cô không để cảm xúc thoát ra ngoài, dù là nhỏ nhất – nếu không cô sẽ bật khóc. Cô phải chắc chắn chỉ cho Dennis thấy thái độ nhiệt tình và hạnh phúc. Thật đau đớn khi phải nhìn Dennis ở trong tình trạng như thế, yếu ớt và dễ gục ngã. Cô không muốn cậu biết rằng trong lòng cô khổ sở thế nào bởi vì điều đó.

Có một điều cô đã học được từ cậu. Dennis là một người trầm lặng, không phải trong phương diện giao tiếp, nhưng cậu trầm lặng trong cái cách cậu chôn sâu cảm xúc của mình. Cậu không để cho người khác thấy bản thân mình buồn bao giờ.

Cậu luôn luôn mỉm cười, luôn luôn vui vẻ

Nhưng thỉnh thoảng người luôn có vẻ hạnh phúc lại là những người đau khổ nhất, tổn thương nhất trong tận sâu con người họ.

Cô lắc đầu và gạt những suy nghĩ buồn bã sang một bên. Cô phải hoàn thành nốt Denovorum và cứu cậu bé. Cô không nên nghĩ những chuyện khác.

Cô quyết định xem xét Thái ấp và tìm kiếm những gợi ý có thể giúp cô hiểu hơn về động cơ của Draco. Cô phải tin vào trực giác của mình. Cô phải ngừng hắn lại, ngừng bất kỳ điều gì mà hắn đang lên kế hoạch.

Cô biết rằng cô không nên nghĩ hắn độc ác như thế, nhưng bằng cách nào đó, điều đó luôn xâm chiếm tâm trí chô giống như bệnh truyền nhiễm. Cô lặp đi lặp lại vài lần đoạn đối thoại của họ ở lối vào SFOWW một vài tháng trước. Draco đã rất lãnh đạm trong cái cách hắn trả lời, hoàn toàn không quan tâm. Giống như thể hắn không hề nghiêm túc.

"Tôi cho rằng nó khá là rõ ràng chứ nhỉ?" Hắn nói đầy mỉa mai. "Tôi đang nhìn chằm chằm vào cái cửa."

"Đúng thế, nhưng tại sao?" Hermione hỏi khi cô tiến đến gần, đũa phép chĩa vào sau đầu hắn. Hắn tiếp tục đứng yên. "Anh không định tiến vào trong đấy chứ, phải không?"

Hắn nhún vai

"Có thể tôi sẽ."

Cô không thể tin cô đã bỏ quan đoạn đối thoại quan trọng như thế trong suốt chừng ấy tháng.

Draco không bao giờ đùa cợt về những điều như thế. Hắn ta luôn làm đúng những gì hắn ta nói. Hắn ta thực ra luôn cố gắng phá vỡ những đường hầm dưới mặt đất.

Nhưng tại sao?

Cô quyết định bắt đầu khám phá Thư viện gia tộc Malfoy đầu tiên, bởi Draco dành hầu hết thời gian của hắn ở đó, nhưng một trong những người hầu gái đã chặn cô lại và nói với cô rằng có một người khách đang đợi cô ở phòng khách.

Tự hỏi ai có thể viếng thăm vào giờ này, cô đi tới phòng khách và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đối diện với cửa sổ lớn bằng thủy tinh. Ông ta khá cao và hơi gầy, nhìn từ chỗ của cô ở cửa. Tóc ông dài và đen, được buộc một cách tao nhã phía sau với một sợi dây. Áo choàng của ông ta trông hoàn hảo và đắt tiền, cô có thể nói như thế, dù chỉ nhìn từ phía sau.

"A, cô Granger," ông ta thì thầm với một chất giọng căng thẳng khi nhận ra cô đang đứng ở cửa. "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Cô đột ngột thấy một cảm giác lạnh buốt lan dần trên da. Cô chạm vào đũa phép đang để trong áo chùng, phòng trường hợp điều gì đó không hay xảy ra.

Ông ta quay lại và cô có thể thấy bên chìm trong bóng tối của anh ta khá rõ. Mắt Hermione mở to khi nhìn thấy nó. Có một vết bỏng lớn bên trái – đỏ và loang lổ - phủ lên một nửa gương mặt ông ta.

"Tôi xin lỗi," cô nói một cách bối rối. "Tôi không nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau."

Nụ cười của ông ta lớn hơn và ông ta bước thong thả về phía cô.

"Ý cô là cô không nhớ tôi?" Ông ta trả lời, nghe có vẻ thất vọng. Nhưng Hermione có cảm giác ông ta không hề thất vọng. "Chúng ta đã gặp nhau một năm trước đây."

Cô cẩn thận nhìn gương mặt ông ta, để ý từng góc độ và nét mặt – từ bóng tối trong đôi mắt ông ta, đến cái cằm nhọn. Khi ông ta nhắc đến điều đó, đúng là ông ta trông rất quen. Nhưng cô không thể nhớ được mình đã gặp ông ta ở đâu.

"Tôi nghĩ là Draco Malfoy chưa cho cô nhìn thấy phần tối mà hắn ta giấu trong căn phòng cuối cùng ở hàng lang tầng ba của Thái ấp Malfoy nổi tiếng?" Ông ta hỏi một cách chế giễu. Nhưng cô cảm thấy nó giống một lời khẳng định hơn. "Thật đáng xấu hổ."

"Hàng lang thứ ba?" Cô hỏi " Tại sao? Có gì trong đó?"

"Tại sao cô không đi xem thử nhỉ?" Ông ta cười. "Không phải cô là phu nhân Malfoy rồi ư?"

Những hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô ngay lập tức. Người đàn ông này là ai? Làm thế nào mà ông ta biết được cuộc hôn nhân giữa cô và Malfoy?

"Tôi xin lỗi là có vẻ tôi không thể nhớ ra, Ngài...?"

"Vasil. Vasil Krum."

Vasil Krum

Không hề có dấu hiệu nào, một chuỗi những mảnh vỡ trong trí nhớ chạy qua trước mắt cô khi cái tên đó rơi vào tai. Cô vòng tay ôm thân mình, đánh vào đầu đang đau nhói, nhắm chặt mắt khi cơn đau đầu không chịu dứt bởi sự trở lại nhanh chóng của những ký ức đã bị lãng quên. Cô biết người đàn ông này.

Ông ta là chú của Viktor.

"Ông còn sống sau trận hỏa hoạn..."

Một tiếng nổ lớn khiến cô giật mình trước khi cô có thể làm bất cứ điều gì khác. Đột nhiên cô nhận thấy mình đang bị giam giữ trong phòng khách, tất cả cửa ra vào và cửa sổ đã bị chặn một cách chắc chắn.

"Đúng thế Granger," giọng ông ta trở nên to hơn. Mắt ông ta bừng cháy khi nhìn chằm chằm vào cô. "Tao đã sống. Tao là người duy nhất."

"Tôi xin lỗi về..."

"Xin lỗi? Mày nghĩ chỉ một từ vô giá trị như thế có thể cứu mày sao? Mày sẽ phải trả giá đắt cho điều đó, Hermione Granger. Và giờ tao quay lại để chứng minh điều đó!" ông ta gầm lớn, vứt sạch cái thái độ thân thiện mà ông ta đã bày ngay trước đó. Khuôn mặt trở nên thú tính trong cơn giận dữ. "Đồ điếm! Cả gia tộc tao! Cả gia tộc tao đã chết vì mày! Ngọn lửa! Tiệc đính hôn! Tất cả là lỗi của mày!"

Cô né tránh khi ông ta ném hàng đống những lời nguyền về phía cô. Những lời nguyền hắc ám. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực nhưng cô bắt bản thân phải giữ bình tĩnh.

"Tôi xin lỗi..." cô nói, chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt lại. "Tôi đã không hề biết!"

Một ánh chớp xanh bay qua cô, chỉ cách vài phân. Cô thu mình vào bên cạnh chiếc ghế dài để bảo vệ bản thân.

Cô muốn hét to. Đầu cô đau như bị giáng liên tiếp những nhát búa.

Từ khắp xung quanh cô, những tia sáng nhanh chóng phá hủy đống đồ đạc. Cửa kính vỡ vụn và vật dụng thì bị nghiền nhỏ thành từng mảnh. Trong những lúc nguy hiểm như thế này, đầu óc cô đã luôn là tấm vé giúp cô có được an toàn. Nhưng lúc này cô thậm chí không thể suy nghĩ.

"Sao mày có thể s-ống khi mày biết mày đã làm gì! Mày đã giết bọn họ!"

Cô phải ra khỏi đây.

Ông ta bắt đầu gào lên những từ ngữ nguyền rủa trong tiếng Bulgary. Trong cơn thịnh nộ, Vasil Krum thậm chí còn không cố gắng để đánh trúng cô nữa. Ông ta trở nên điên loạn, phá hủy bất cứ thứ nằm trong tầm nhìn, phóng ra những lời nguyền hắc ám khắp mọi nơi

Hermione rên rỉ khi những kỷ niệm trở về càng lúc càng nhiều, ám ánh cô.

Điều duy nhất cô có thể nghĩ để thực hiện vào lúc này là tấn công ông ta từ phía sau. Cô đã chuẩn bị để làm điều đó, mặc dù cô thiếu kỹ năng trong viện phòng chống nghệ thuật hắc ám. Cô sẽ không để bản thân mình chết bằng việc cố gắng lẩn trốn.

Cô bật dậy khỏi chỗ nấp và nắm chặt đũa phép.

"-MÀY ĐÃ GIẾT TẤT CẢ BỌN HỌ, HERMIONE GRANGER! MÀY ĐÃ GIẾT TẤT CẢ BỌN HỌ!" Ông ta gầm lên ngay vào lúc cô chuẩn bị tấn công. "KẺ SÁT NHÂN!"

Cô co rúm lại trước những gì cô nghe thấy, mất đi ý định tấn công. Từ ngữ độc ác của ông ta đâm thẳng vào trái tim cô và bóp nát nó. Kẻ sát nhân.

Đó là sự khởi đầu mà ông ta cần. Ông ta tước đũa phép của cô thậm chí trước cả khi cô sẵn sàng để chiến đấu, khiến đũa phép của cô bay xa đi vài thước.

Điều tiếp theo mà cô cảm nhận được là sự đau đớn... không thể chịu đựng nổi, đau đớn khổ sở.

Cô chưa bao giờ phải chịu Lời nguyền Tra tấn nào mà lại chứa nhiều sự thịnh nộ dã man và căm ghét, quá nhiều căm hận như thế này. Cô cảm thấy đầu như thể bị bổ đôi và da dường như đang bị lột ra khỏi cơ thể. Sự đau đớn chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí cô khiến cô tạm thời quên mất cô là ai và tại sao cô ở đây.

Cô đã hét lên, nhưng đó dường như không phải là giọng của cô. Như thể cô đã thoát ra khỏi cơ thể mình và chỉ còn là một người ngoài đang lắng nghe. Cô muốn tiếng thét bởi sự tra tấn dừng lại. Cô muốn nỗi đau dừng lại.
Nhưng cô xứng đáng với nó, theo một cách nào. Ông ta đã đúng. Điều này... Tất cả là lỗi của cô.

Và cô tiếp tục suy nghĩ rằng cô xứng đáng chết đi.

Nhưng nó không phải là một cách hèn nhát hay sao? Chết. Biến mất khỏi thế giới này. Điều gì sẽ xảy ra sau đó? Tất cả những nỗi đau sẽ biến mất và cô cuối cùng cũng sẽ có được sự thanh thản ư?

Chỉ một tia sáng xanh... và sự im lặng. Nó sẽ thật dễ dàng...

Nhưng ai sẽ quan tâm tới Draco một khi cô chết đi? Hắn không giống Dennis có mẹ, có cha và em gái, không giống Harry có Luna và gia đình Weasley. Hắn không có ai ngoại trừ cô. Hắn không có một gia đình nào khác. Cô không thể...

Cô không thể bỏ lại Draco.

Cô dùng lý trí để bắt mình tỉnh táo, nhắm chặt mắt và cố gắng quên đi sự đau đớn đang bám lấy cô. Cô lờ đi tiếng cười độc ác của ông ta đang tràn ra trong căn phòng. Cô bắt bản thân phải lăn tròn, sử dụng cả hai tay để nhấc cơ thể khỏi mặt đất. Và với tất cả sức lực còn sót lại, cô nắm chặt lấy đũa phép của mình.

Cô thổi bay ông ta tới bức tường đá trước khi ông ta có thể hét lên bất kỳ điều gì.

Và sau đó cô đổ gục xuống dưới nền nhà.

Cô không thể cảm nhận được điều gì nữa. Trong một thời gian rất dài, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách trống rỗng – hoặc có thể nó không lâu như thế - có lẽ chỉ là cô cảm giác thế. Cô nằm bất động cho đến khi một bóng dáng đàn ông mờ mờ xuất hiện, dựa vào cơ thể tê liệt của cô.

"Chết tiệt... Công chúa... Chờ một chút."

Cô không thể nhìn rõ hình dáng của hắn, nhưng sự đụng chạm của hắn lại rất quen thuộc. Cô có thể nhận ra cái chạm dịu dàng, tình cảm như thế ở bất cứ đâu.

"Anh đây rồi." Cô nói, giọng khàn khàn, mỉm cười với hắn. Sự hiện diện của hắn là đủ để khiến cô bình tĩnh, cô không sợ hãi... không hề sợ hãi nữa.

"Shhh..." Hắn nói, chăm sóc những vết thương của cô. Cô dựa vào hắn. Nỗi đau chậm rãi biến mất. Cô chắc rằng nó sẽ không bao giờ trở lại. Cô đã có thể phải chịu đau đớn trong một thời gian dài nhưng cái chạm của hắn luôn luôn khiến cố cảm thấy dễ chịu hơn.

Hắn có một đôi bàn tay rất dịu dàng.

"Hắn ta đã làm gì, công chúa?" Draco thì thầm, tựa đầu hắn vào tai cô, vuốt ve cô dịu dàng.

Cô chăm chú nhìn hắn, đột ngột cảm thấy cơn tức giận lạnh lẽo của hắn chạy qua cô. Cô di chuyển trên cánh tay hắn một cách không thoải mái.

Từ khóe mắt của mình, cô có thể thấy Vasil Krum run rẩy và cố gắng sử dụng đôi chân của ông ta, nhưng cô không để ý. Ông ta mới là kẻ đang ở trong nguy hiểm, không phải cô.

"Nó... nó không... không quan trọng," cô lên tiếng. Để chứng minh những gì cô nói, cô nhích ra khỏi hắn và cố gắng hết sức để đứng dậy. " Em ổn rồi."

Cái chân bị thương của cô run lên và cô loạng choạng một chút. Nhưng cô đã túm lấy áo choàng của hắn trước khi cô ngã xuống lần nữa. Hắn lại nhìn xuống cô một cách trống rỗng, đôi mắt của hắn đảo qua dáng vẻ tả tơi của cô. Cô nhìn lại. Màu nâu hòa cùng màu xám. Cô không thích những gì cô thấy. Biểu cảm của hắn rất lạnh...như cái chết.

"Đừng..."

Một tia sáng xanh lóe lên từ đầu đũa phép của hắn trước khi cô có thể ngăn hắn.

"Nó quan trọng với tôi."
 

               ____________________________________________________

*Note : 1 chap quá dài nên mình sẽ chia dôi cho các bồ dễ theo dõi nhé. Mong mấy bồ vẫn ủng hộ mình :''>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro