Chap 12.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Không điều gì có thể tồi tệ hơn thế này.


Không điều gì có thể chuẩn bị cho cô trước sự độc ác đó, để nhìn thấy ánh sáng biến mất trong đôi mắt của người khác. Đó là bóng đêm cô muốn xóa khỏi tâm trí mình.

Cô bỏ chạy.

Chạy đi đâu, cô không biết... Tất cả những gì cô biết là cô phải tiếp tục bỏ chạy. Cô có thể cảm thấy hắn đuổi theo mình và gọi to tên cô hết lần này đến lần khác. Cô chỉ muốn hắn bỏ đi.

Nhưng cô lại muốn giữ hắn lại, giữ hắn thật chặt và không bao giờ để hắn bỏ đi.

Tàn nhẫn làm sao, là ở bên người mà cô vừa yêu vừa kinh tởm một cách tuyệt vọng.

"Chờ đã..." cô nghe thấy hắn gọi to. "Công chúa..."

"Để tôi yên, Draco!" Cô gào lên, giọng cô vọng lại từ những bức tường lạnh lẽo

"Tôi làm như thế vì hắn ta muốn giết em!" Hắn gào lại, giận dữ. Cô đi nhanh hơn, nhưng đó không phải là vấn đề, vì cho dù cô đi nhanh thế nào, hắn đều có thể dễ dàng bắt được. Hắn đã tới gần cô. "Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt hắn. Cái cách hắn nhìn em..."

"Tôi không quan tâm!" Cô la lên, đẩy hắn thật mạnh và đi xa khỏi hắn một lần nữa. "Anh đã có thể đánh choáng hắn và đưa hắn tới Azkaban. Anh không nên... Anh không nên..."

Kẻ sát nhân.

Những từ ngữ chết trong cổ họng cô và cô tiếp tục đi một cách giận dữ, dậm chân liên tiếp.

Draco kiên quyết đi theo đằng sau cô. Hắn không chắc mình nên nói gì, hay cô muốn nghe điều gì. Hắn không thật sự muốn nói rằng thấy hối hận vì đã giết chết Krum. Nó đã xảy ra. Hắn đã mất kiểm soát vào lúc hắn nhìn thấy cô nằm bất động như đã chết trên sàn nhà.

Cô đã bị tra tấn, gần như sắp tới bờ vực của sự điên rồ. Làm thế nào mà cô sống sót được, hắn không hề biết.
Hắn đã sai lầm khi giết chết kẻ khốn khiếp đó trước mặt cô. Hắn không thể ngăn bản thân. Hắn thật sự chỉ quá giận dữ.

"Sự thiếu trân trọng tính mạng mình của em khiến tôi ngạc nhiên, Granger," hắn rít lên, giọng hắn nghe như tiếng thì thầm khắc nghiệt. "Khi nào em mới hiểu rằng tôi không... và sẽ không bao giờ... cảm thấy thoải mái chừng nào vẫn còn những kẻ muốn giết em? Em nghĩ tại sao tôi lại phải cứng rắn ép buộc em ở lại đây, tại thái ấp này? Granger!"

Hắn giữ chặt tay cô một cách thô bạo và kéo cô về phía hắn. "Nó không phải chỉ vì tôi muốn em ở đây, Công chúa. Nó đồng thời còn để giữ an toàn cho em. Đám Tử thần thực tử căm ghét em vì em có gốc muggle mà lại kết hôn với tôi. Chúng nghĩ em là sự ô nhục cho cái tên Malfoy và với Chúa tể Hắc Ám. Chúng chỉ muốn em biến mất. Chúng chỉ muốn cướp em khỏi tôi..."

Cô xô hắn ra một cách giận dữ và tiếp tục đi con đường của mình.

"Em đi đâu thế?" Hắn gọi với theo.

Hermione tiếp tục đi cho tới khi gặp những bậc thang dẫn tới hành lang thứ ba. Cô trèo lên những bậc thang nhanh hết mức có thể trong tình trạng kiệt sức. Cuối cùng cô cũng tới được cánh cửa cuối, cánh cửa mà Vasil Krum đã nhắc tới lúc trước.

Cô nhanh chóng xoay người lại, hoàn toàn đối diện với hắn.

"Hermione," Draco nói, giọng nói của hắn chứa sự ác ý. Hắn cho cô một cái nhìn cảnh cáo, hàm ý với cô rằng hắn sẽ làm một điều gì đó cực kỳ khó chịu nếu cô còn tiếp tục.

"Điều gì ở phía sau cánh cửa này?" Cô hỏi một cách nghiêm túc, thách thức hắn tới gần hơn

Cánh tay giận dữ chạm tới đũa phép nhưng ngay khi Hermione nhận ra, cô tựa lưng vào bề mặt cánh cửa cứng rắn và đưa tay chạm tới nắm đấm phía sau cô. Hắn đóng băng.

"Đừng..."

"Nói cho tôi biết điều gì ở trong đó!" cô hét lên, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Cả cơ thể cô run rẩy một lần nữa. Cơn giận dữ bị kiềm nén mà cô cảm thấy chỉ chực chờ để tuôn trào.

"Tránh xa nó..."

"NÓI ĐI!" Những từ ngữ vuột ra khỏi miệng cô. Cô xoay nắm đấm phía sau mình.

Một tiếng vỡ nhỏ vang lên.

"Được! Tôi sẽ nói cho em biết!" Cuối cùng hắn gầm lên. Ánh nhìn của hắn di chuyển xuống phía xương sườn của cô. Cô chú ý đến vẻ lo lắng trong cái cách hắn nhìn cô, sự lo âu trong giọng nói của hắn; mặt dù gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ trống rỗng. "Nhưng... nhưng hãy đến đây và tránh xa khỏi cánh cửa đó."

Và sau đó Hermione cảm thấy, lần thứ hai trong ngày, sự đau đớn chiếm lĩnh tâm trí cô.

"Tôi... tôi... không... anh đang nói dối." Cô nói, tuyệt vọng kéo tóc.

Tất cả những hơi thở nặng nề này đế từ đâu? Từ trong lồng ngực cô sao? Cô lùi lại, cảm thấy lồng ngực thắt lại và siết chặt. Những ký ức liên tục trở về, tràn vào trong trí não cô như dòng nham thạch nóng bỏng.
Nỗi đau thể xác còn tốt hơn thế này.

"Công chúa, có phải em...?

Có quá nhiều âm thanh. Âm thanh có ở mọi nơi. Nhưng không ai phát ra tiếng động. Đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô tạo ra tiếng la hét. Cô nghĩ về quá nhiều thứ cùng một lúc. Cô muốn dừng suy nghĩ.

Một âm thanh chói tai, âm thanh của sự điên loạn.

"Hermione!"

Hermione? Đúng, đó đúng là tên cô phải không?

Cô nhìn và tìm thấy hắn đang đứng cách cô vài bước, với cánh tay đưa thẳng ra, muốn chạm vào cô. Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn, rồi nhìn hắn.

Draco?

Đúng thế, hắn ở đây, hắn sẽ bảo vệ cô an toàn.

"Tôi hứa tôi sẽ nói cho em." Hắn nói một cách căng thẳng khiến nó giống như hắn đang cầu xin. "Chỉ cần đóng cánh cửa lại và tới đây, công chúa."

"Anh... Anh hứa?" Cô thì thầm nghi ngờ. Giọng cô nghe thật lạ lẫm.

"Đúng. Đúng thế, [/i]tôi hứa. Hãy tin tôi."

Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn vào tâm hồn hắn, cố gắng tìm kiếm sự giả dối, kể cả chỉ là một sự dối trá nhỏ nhất. Nhưng gương mặt hắn rất chân thành. Hắn là thực và hắn thật sự đang cố giúp cô...

Cô vươn tới chỗ hắn, và ngay lúc cô chạm vào tay hắn, hắn kéo cô vào ngực mình. Hắn đã kéo rất mạnh khiến họ ngã xuống nền nhà, nhưng hắn không quan tâm. Cơ thể hắn làm đệm cho cú ngã của cô. Hắn để cô nằm trên sàn nhà lạnh giá, để cô gối đầu lên cánh tay hắn. Tầm nhìn của cô bị mờ và nhập nhòe.

Đến lúc đó cô mới nhận ra máu đang rỉ ra bên cạnh cô. Điều cuối cùng cô cảm nhận được là cánh tay vững vàng bao bọc cô và giọng nói dịu dàng của hắn.

"Tôi ở đây. Đừng lo lắng."

________________________________________

Hermione mở mắt và nhận ra cô lại đang ở trong phòng của bọn họ. Một mình

Cô nhìn chằm chằm những tấm rèm của chiếc giường bốn cọc trong vòng năm phút, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi cô ngất xỉu. Cuối cùng thì cô cũng nhớ được mọi chuyện. Vasil Krum. Ông ta đã chết như thế nào. Tất cả.

Và cô đã suýt mất trí.

Cô trèo ra khỏi giường và đi ra khỏi phòng, tâm trí cô lang thang đâu đó với mỗi bước đi. Cô cần thư giãn, nghĩ về một điều gì khác. Một quyển sách hay chưa bao giờ thất bại trong việc giúp cô làm điều đó.

Cô đã đi qua vô số căn phòng cho đến khi cô tới được thư viện. Nó thật rộng lớn và đẹp đẽ. Cô có thể hiểu tại sao Draco dùng phần lớn thời gian của hắn ở đây. Nó thật yên bình. Cô lần theo từng gáy sách của những quyển sách cổ, hít thở cái mùi đặc trưng của chúng.

"Tìm gì thế?" Một giọng nói kéo dài vô cùng quen thuộc vang lên từ đằng sau cô.

Trái tim cô nhảy lên ngực và cô nhanh chóng quay về nơi phát ra âm thanh. Mắt cô mở to khi nhìn thấy người vừa lên tiếng, một người đàn ông gầy gò với nước da tái và một chiếc mũi khoằm lớn. Ông ta có mái tóc đen bóng dài ngang vai, bao quanh gương mặt như những tấm rèm. Đôi mắt đen lạnh lẽo như hầm tối. Đôi môi mỏng của ông ta đầy vẻ giễu cợt.

Hiệu trưởng vào giáo sư Độc dược cũ của cô được treo ảnh trên tường.

"Giáo sư Snape?" Cô hỏi với vẻ không thể tin được

"Tại sao cô Granger," ông nói với chất giọng lạnh và nhẹ quen thuộc. "Cô như thể cô vừa nhìn thấy ma."

Cô nhìn chăm chú vào ông thêm một lúc với quai hàm vẫn đang mở, để trí não cô có thể xử lý được sự kỳ quái của tình huống hiện tại.

"Nói cho ta biết, có phải cô luôn bất lịch sự như thế này không?"

Hermione thoát khỏi những suy nghĩ của mình và khép miệng lại. "Con xin lỗi... chỉ là quá lâu rồi," cô nói với ông ta một cách ngượng ngùng.

"Đó," Snape nói, phớt lờ câu cô vừa trả lời. Ông ta chỉ vào phía bên trái của mình. "Giá sách bên trái. Tầng thứ ba."

Cô nhăn mặt trong sự bối rối. "Xin lỗi?"

Snape nhìn cô một lần nữa. Lần này đôi mắt của ông ta sáng lên một chút gì đó khác biệt, như thể đang chế nhạo vì cô vừa làm một điều hoàn toàn ngu ngốc.

"Đây là lần thứ hai cô hỏi một câu hỏi ngu xuẩn như thế, cô Granger," ông ta nói, chế giễu.

"Rõ rành rành là ta đang cố gắng cho cô xem một thứ...nếu cô không phải là một kẻ đần độn như ta nghĩ."

Hermione cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn đốt cháy bức chân dung ngay lúc đó. Cô không thể tin được là Snape vẫn khó ưa một cách không thể tin nổi, ngay cả khi chỉ là một bức chân dung.

Cô nhìn vào vật mà ông ta vẫn đang chỉ vào, một quyển sách màu đèn bị ép giữa hai quyển sách dày. Cô kéo nó ra khỏi giá sách và nhìn vào nó với vẻ hơi tò mò. Khi cô mở nó ra, cô không thấy gì ngoại trừ hai chữ viết tắt LM phía cuối trang bên trái.

"Trang một trăm hai mươi tư," Snape bảo cô.

Nghe đáng sợ như lần đầu tiên cô ngồi trong lớp Độc dược.

Ngay khi cô lật đến trang đó, cô nhìn thấy chữ viết tay rất đẹp của LM, một người nào đó.

...Vợ ta và ta đã thấy Chúa tể Hắc Ám huấn luyện nó theo cách tàn nhẫn nhất có thể. Ta phải thừa nhận rằng, có một chút đau đớn khi nhìn con trai mình trải qua địa ngục, nhưng ta tự nhắc nhở bản thân rằng điều đó cần thiết cho nó nếu muốn có được toàn bộ sức mạnh. Thỉnh thoảng Ngài sẽ sử dụng Lời nguyền Tra tấn hết lần này đến lần khác cho đến khi nó mất đi ý thức. Đôi khi Ngài sẽ dùng những lời nguyền hắc ám khiến cơ thể nó bị thương. Chúng ta đã nhìn nó bị đánh bằng roi da hàng trăm lần trong ngày và thậm chí gãy xương rồi xương mọc lại một cách đau đớn, chỉ để Ngài sẽ lại tiếp tục bẻ gãy chúng...

"Lạy Godric," cô nói, không biết nói gì nữa.

Rất nhiều hình ảnh lướt qua đầu, Draco nằm song soài trên nền nhà lạnh giá trong ngục, nửa sống nửa chết, khi Voldemort tra tấn anh cho tới bờ vực của sự điên rồ. Và điều khiến mọi thứ tồi tệ hơn, Lucius và Narcissa Malfoy cũng ở đó. Ông ta và vợ mình đã đứng nhìn khi một kẻ tâm thần tra tấn đứa con trai duy nhất của họ.

...Ngài thường làm rối loạn tâm trí của con trai ta và moi móc những suy nghĩ sâu kín nhất của nó...Ngài bảo với Draco rằng một điều quan trọng là nó phải mất đi toàn bộ cảm giác và cảm xúc.

Lucius đã sai. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi cô đọc điều này, biết rằng Voldemort đã không thể thành công trong việc lấy đi tất cả cảm xúc của Draco. Anh vẫn giữ được chúng. Bỏ qua những điều khác, anh vẫn còn là một con người.

Anh đã không để Vodelmort hoàn toàn phá hủy mình

Trong những lúc nó chịu đựng sự tra tấn và đau đớn, ta chưa bao giờ cảm thấy tự hào như thế...

Hermione đột nhiên cảm thấy khó thở, như thể phổi của cô bị bóp chặt, không cho không khí ra ngoài. Hơi thở của cô trở nên hổn hển. Một cảm giác kinh tởm trào lên trong dạ dày và cô cảm thấy buồn nôn. Xung quanh cô chao đảo. Cô cảm thấy quyển nhật ký trượt qua những ngón tay. Và sau đó cô cho phép bản thân ngã gục lên nền nhà lạnh buốt, ôm chặt lấy đầu gối của mình.

Một tiếng cay đắng thoát ra từ cổ họng cô.

"Draco, đồ ngu ngốc," cô thì thầm một mình, không với bất kỳ ai. Đó là lúc mà cô nhận thấy những giọt nước mắt nóng hỏi đang lăn dài trên má. Cô quệt chúng đi một cách thô bạo bằng tay. "Anh là đồ ngốc, đồ ngốc..."

"Cô cũng kinh khủng y như Potter," Snape nói, nhìn dáng hình cúi gập một cách khinh thường. "Những kẻ ngu xuẩn luôn trưng ra cảm xúc của mình, không biết kiềm chế biểu cảm của chúng, những kẻ luôn chìm đắm trong ký ức buồn và khiến bản thân dễ dàng xúc động..."

"Tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào mà anh ấy..." Một tiếng nấc khác thoát ra từ môi cô. Cô không thể ngăn lại, khi biết được Draco đã phải chịu những gì...

"Ta không hi vọng cô thực sự hiểu được bằng cách nào mà Draco có thể sống sót qua những tháng ngày chịu đựng sự tra tấn về thể chất, trí óc và cảm xúc, mà không biến thành một con quái vật mà Chúa tể Hắc Ám mong cậu ta trở thành."

Voldemort đã không thành công trong việc biến Draco thành một con quái vật, nhưng mặc dù vậy, những tổn thương vẫn hình thành. Và hậu quả là tính cách tàn nhẫn của Draco. Một kẻ giết người máu lạnh. Hermione nhìn chăm chăm vào Giáo sư cũ của mình. Cô cảm thấy vô cùng tồi tệ. Cô không nên để điều này đe dọa mình. Nó được sắp đặt để xảy ra.

Cô có mục đích để sửa chữa điều đó, thay đổi anh ấy. Không phải là chạy trốn khỏi anh.

Cô muốn nguyền rủa bản thân vì đã bỏ mặc anh một cách quá dễ dàng. Luna đã trông chờ vào cô. Draco cũng trông cậy vào cô, dù chỉ là trong vô thức.

Cô gần như đã khiến họ thất vọng.

"Draco luôn có ý chí mạnh mẽ và tài năng," cô nói lặng lẽ, lau đi nước mắt dính trên mặt một lần nữa. "Tôi gần như đã quên khả năng của anh ấy. Tôi biết anh ấy không phải là một con quái vật. Tôi luôn tin tưởng anh ấy. Nếu có điều gì anh ấy cần ở Gryffin..."

"Một cách rõ ràng là cô đã nhầm lẫn rồi," Snape nói đầy khinh bỉ. Hermione rên lớn tiếng, gò má đỏ bừng vì giận dữ.

"Ông không nghĩ là anh ấy đủ dũng cảm ư?..."

"Đó là bởi vì cô, cô nàng biết-tuốt không thể chịu đựng nổi," ông lên tiếng trước khi cô có thể nói ra những từ ngữ thiếu tôn trọng hơn. "Dũng cảm chẳng liên quan gì ở đây hết, cô Granger. Cậu ta đã có thể vượt qua được sự tra tấn của Chúa tể Hắc Ám đơn giản chỉ vì ."

Những từ ngữ của ông ta làm cô choáng váng. Cô cảm thấy hơi thở đóng băng trong ngực, bao kín lấy cô.

"Tôi...tôi không nghĩ..."

"Ta hiểu đứa con đỡ đầu của ta và những giấc mộng kinh khủng của nó. Đúng, nó không phải là một con quái vật. Nhưng cậu ta sẽ trở nên như thế nếu cô không thay đổi nó. Cả thế giới này trông chờ vào cô, cô Granger. Cô là người duy nhất có khả năng làm điều này. Nếu cô thất bại, cô sẽ vô cùng hối hận đấy."

________________________________________

"Tôi có thể vào được không?"

Hermione đứng ngoài đại sảnh của thái ấp một cách lo lắng, chờ đợi Draco trả lời. Cô chưa gặp anh kể từ tỉnh dậy. Co thật sự không biết phải nói gì với anh vào lúc này. Cô không biết cô sẽ thuyết phục anh ngừng cướp đi mạng sống của người khác bằng cách nào. Nhưng cô phải cố gắng thay đổi anh bằng cách nào đó.

Cuối cùng, cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra một cách lặng lẽ. Cô thở ra nhẹ nhõm. Cảm thấy tim mình đập nhanh, cô thở thật sâu và đếm tới mười.

Cô bước vào phòng và nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc, đọc lướt rất nhiều giấy tờ. Anh không hề ngẩng lên khi cô đi vào.

Cô bồn chồn và nhìn xuống sàn nhà một cách khó khăn. Điều này thật ngu ngốc. Tại sao cô không thể cứ nói thẳng điều đó?

"Draco, em..."

Anh ngẩng đầu khỏi những giấy tờ đọc dở, để khuỷu tay lên bàn và đặt cằm lên những ngón tay đang đan vào nhau. Anh đang đợi cô nói và xin lỗi. Cô nhìn anh bởi vì cô đã là một kẻ ngu ngốc kiêu ngạo.

"Cảm ơn vì đã cứu em."

"Hai lần," anh thêm vào để chọc tức cô. Cô rên lên

"Cảm ơn vì đã cứu em hai lần."

Cô có thể cảm thấy anh cười nhếch mép suốt toàn bộ thời gian. Cô cố gắng kiềm nén mong muốn nguyền anh bị mất trí nhớ. Anh dựa vào ghế và vỗ nhẹ lên đùi, một cử chỉ nhỏ cho cô thấy anh muốn cô ngồi lên.

"Lại đây."

Cô nuốt ực một tiếng và đứng yên tại chỗ, nhìn anh một cách nghi ngờ.

"Công chúa..." anh cảnh báo, khiến cô nhảy dựng lên. Mày đang làm gì thế, Hermione? Mày cần phải thay đổi anh ấy! Đừng có nhát như thế!

Cô bước về phía anh một cách không tự nhiên, do dự trong một chốc. Và sau đó, vô cùng cẩn thận, cô ngồi lên đùi anh.

Cô đã ở cạnh được một thời gian dài, nhưng ở gần anh vẫn khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy qua người. Đột ngột anh túm lấy cổ áo cô một cách thô bạo, kéo cô lại rất gần với gương mặt anh. Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng anh giữ cô ở yên.

"Em gần như đã mở ra hố đen," anh thì thầm, giận dữ.

"Cái gì cơ?" Cô nhìn anh một cách hoàn toàn ngạc nhiên.

"Hố đen, công chúa. Căn phòng mà em muốn bước vào có một cái hố đen ở bên trong," anh rít lên. "Em đã dọa tôi chết khiếp."

Vậy ra nó có thật. Cô đã đọc được ở đâu đó rằng Thái ấp Malfoy có một cái hố đen được giấu ở trong đó. Mặc dù, quyển sách mà cô đọc cũng đồng thời cho rằng nó chỉ là một truyền thuyết không hơn không kém.

Hố đen là cánh cổng nối tới hư vô. Cô có thể bị giết chết ngay lúc đó.

"Lạy Godric."

"Nếu em dám làm điều đó một lần nữa, nếu em dám bước vào hố đen hay tự sát, em sẽ hối hận đấy," anh nói trong một sự giận dữ tuyệt đối. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh tức giận như thế.

Cô gật đầu một cách khó khăn.

Đã tin tưởng, anh bỏ cổ áo áo cô ra và nhìn vào khoảng không. Sự ngượng ngập giữa họ trở lại. Cô không biết nên làm gì.

"Nhìn này, em xin lỗi. Em đã hoảng sợ. Em sẽ không bao giờ làm thế nữa, nhưng em muốn anh hứa anh sẽ ngừng... giết người."

Anh im lặng mất một lúc, chìm trong suy nghĩ, và vuốt ve cô với đầu ngón tay của mình. Làn da cô lại trở nên tê tê. Lần này cô không thể đọc được gương mặt anh.

"Chỉ thế thôi?" Anh nói lặng lẽ. "Em muốn tôi ngừng giết chóc?"

Hermione nhìn xuống đùi mình một cách lo lắng, sợ hãi khi nghĩ tới câu trả lời của anh.

"Đúng thế," cô lẩm bẩm dưới những hơi thở. "Vĩnh viễn."

Cô đã sẵn sàng nghe anh, sẵn sàng cho một sự từ chối thẳng thừng mà anh sẽ đưa cho cô. Cô đã chuẩn bị từ rất lâu trước cả khi anh có thể trả lời.

"Được thôi."

Cô gần như đã ngã khỏi đùi anh vì ngạc nhiên.

"Gì...gì cơ? Anh chắc chắn chứ?" Cô hoàn toàn kinh ngạc.

"Vì em, tất nhiên."

Cô đã cho phép bản thân nhìn sâu vào đôi mắt màu xám tuyệt đẹp, yêu quý của anh.

Cô không hoàn toàn chắc chắn có nên tin anh hay không. Anh là một kẻ giảo hoạt, sau tất cả, lừa dối bằng cách của mình. Nhưng cô không thể ngăn bản thân. Đó là một cảm giác kỳ lạ mà cô cảm thấy từ sâu thẳm. Cô cảm thấy rằng cô nên hoàn toàn tin tưởng ở anh lần này. Cô ôm chặt anh trước khi bất kỳ từ nào được thốt ra.

Draco luôn luôn thành thật với lời nói của mình.

"Hóa ra đó là những gì em cần làm để anh lắng nghe em," cô đùa. "Em chỉ cần tự tử..."

Biểu cảm của anh chuyển sang u ám trong một cái chớp mắt. Hermione rụt lại, không quen với cái nhìn tràn ngập đau thương nhìn thẳng vào gương mặt cô.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, lớp phòng thủ của anh đã được hạ xuống đủ để cô có thể nhìn thấy anh buồn bã như thế nào.

"Nó không..." Anh ngừng lại, thở dài một cách bực tức. "Nó không buồn cười chút nào."

Ngay lúc đó, cô thể có thể nhìn rõ anh. Draco. Không phải là con quái vật mà Voldemort đã tạo nên, mà là người mà cô đã học cách để yêu. Cô muốn giữ lấy anh và không bao giờ để anh rời đi, và cô chỉ làm như thế mà thôi. Cô vòng tay ôm lấy anh một lần nữa, cho anh thấy rằng cô sẽ không đi đâu nữa.

"Em xin lỗi. Em không cố ý làm anh buồn."

"Tôi không muốn em chết," anh nói đầy ủ rũ, nó khiến trái tim cô tan vỡ. "Nếu em chết, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi, Công chúa."

________________________________________


XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Hố đen: con đường dẫn tới hư vô. Không có hố đen trong truyện gốc. Tôi chỉ thêm nó vào fic này thôi.

Bức chân dung của Snape: bởi vì ông chỉ là trong bức tranh, nên tôi đã lấy phần lớn lời nói của ông từ trong truyện gốc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro