Chương 8: Hậu quả 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione xông vào phòng và rút một mảnh giấy da dài từ trong ngăn kéo.

Cô McGonagall, cô bắt đầu viết.

Gần đây, em đã bắt gặp một loại sinh vật thú vị và độc đáo mà em không thể nhớ đã ra là đã đọc về nó trong cuốn sách nào. Em đã hy vọng cô có thể làm sáng tỏ giúp em, nếu có thể. 

Thứ đó là một con ma nhưng không hề giống như những người đi dạo quanh Hogwarts. Thứ đó là một người phụ nữ với một tiếng cười đầy hăm dọa, giống như một người bị cấm cản. Cô ta cũng có một sức mạnh để có thể biến thành vô hình, và hoặc một hình bóng nào đó. Một điều thực sự gây ấn tượng với em là dường như cô ta có một ý định rất đáng sợ - cô ta tấn công người khác, và gần như không hề sợ hãi.

Cô ta trú ngụ trong ngục tối, tạo ra một loại sương mù màu xanh lá cây xuất hiện ở khắp mọi nơi và cách gây tổn thương của cô ta là lửa. Rất dễ bị bỏng. 

Em biết rằng mô tả của mình khá mơ hồ nhưng bất kỳ những  gợi ý nào trong vấn đề này sẽ có hiệu quả rất lớn lao.

Kính thư,

Hermione Granger.

Hermione đọc lại lá thư của mình và cô ghét cái cảm giác mình như một đứa trẻ khi cô đọc nó. Cô thở dài và nhét tờ giấy da vào phong thư. Cô không còn thời gian để thể hiện sự thông minh nữa. Cô mở cửa, muốn đi đến chuồng Cú nhưng cô chợt nhớ ra rằng cô không biết nó ở chỗ nào.

Cô gọi to một tiếng và người đàn ông nhỏ thó xuất hiện trước mặt cô.

"Cô Granger."

"Ông đã gửi bức thư tôi đưa cho ông một giờ trước chưa?" Hermione hỏi.

Eli nhớ lại và lắc đầu. "Tôi chưa." Ông nói "Nó vẫn ở đây" Ông vỗ nhẹ vào túi và mỉm cười.

"Ông có phiền không khi nói cho tôi biết chuồng Cú ở đâu?"

"Chà, nếu cô vui lòng đợi thêm một vài phút nữa, tôi có thể mang thư của cô đến đó..."

"Không, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi muốn gửi một bức thư khác nữa và tôi đoán là mình cũng có thể tìm thấy chuồng Cú ở đâu. Tôi cảm thấy rất có lỗi nếu cứ làm phiền ông mãi."

"Không sao đâu thưa cô. Tôi chắc rằng, giờ cô đã biết làm thế nào để đi đến phòng ăn rồi đúng không?"

Hermione gật đầu "Vâng."

"Từ phòng ăn, cô đi về hướng bắc. Khi đến cuối phòng ăn sẽ có một cầu thang dẫn lên trên. Cô đi hết cầu thang là có thể đến chuồng Cú."

Ông đưa trả lại Hermione lá thư trước của cô. Hermione đi đến chuồng Cú.

--------

"Ông đã không nói với tôi là vết bỏng của cô ấy nặng đến vậy" Malfoy nói ngay khi Eli vào phòng. Ông đóng cửa lại và nhìn thấy nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong mắt Malfoy.

"Nó đã nặng hơn sau một đêm." Eli trả lời. "Họ đã làm khô da vào đêm qua nhưng vết bỏng có vẻ càng ngày càng sâu hơn."

"Đây là cách mà pháp thuật của cô ấy diễn ra." Draco thở dài. Hắn đang ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường. Cơn đau đã làm hắn mất sức.

"Đó là loại pháp thuật gì vậy?" Eli hỏi "Tôi chưa từng gặp qua, và tôi dám đám bảo với ngài, ngài Malfoy, hầu hết các loại pháp thuật tôi đã từng được thấy."

"Đây là một loại ma thuật. Không sao, tôi vẫn ổn." Hắn nói khi Eli định đến đỡ hắn.

"Adria không phải là một con ma trong nhà như thường thấy, ý tôi là... cô ấy không hẳn là một con ma. Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng." Draco thay đổi chủ đề "Điều quan trọng hơn là không ai được phép biết về những điều đã xảy ra."

"Thưa ngài?"

"Nếu Potter hay Weasley biết được điều này, họ sẽ đến đây trong nháy mắt. Và ta không muốn điều này xảy ra. Bên cạnh đó, Granger nghĩ rằng ông đã cứu cô ấy."

"Vâng, sáng nay cô ấy đã cảm ơn tôi."

"Giờ thì việc quan trọng là ông phải đảm bảo không ai được biết về chuyện đã xảy ra. Nếu bọn họ biết cô ấy đã bị thương, họ sẽ nghĩ là ta đã làm gì đó với cô ấy và các Thần sáng sẽ ập đến Thái ấp này."

"Cho phép tôi" Eli nói, vẫy nhẹ cây đũa phép của mình. Một khay đựng đầy khăn ướt xuất hiện cùng một chai thuốc dán nhãn "Dùng cho các vết bỏng".

"Nó không có hiệu quả đâu." Draco nói. "Những vết bỏng do Adria gây ra không giống những vết bỏng thông thường mà ông có thể bị do rồng hay những thứ khác. Khi cô ấy tức giận, không gì có thể ngăn cô ấy làm những điều tồi tệ hơn."

"Rốt cuộc cô ấy là giống loại nào?"

"Ta không chắc." Draco thở dài đánh thượt. "Lần đầu tiên ta cố gắng đưa cô ấy khỏi Thái ấp này, cô ấy đã làm cháy hết cơ bắp trên cánh tay phải của ta."

"Tôi nghĩ rằng Bộ có thể đối phó với chuyện này tốt hơn."

"Ừ, ta cũng cho rằng họ biết nhiều hơn một chút so với ta. Nhưng ta không muốn họ nhúng tay vào. Đây là nhà của cô ấy, bất kể cô ấy có nhận ra hay không. Hay là ta có thích điều đó hay không."

"Nhưng cô ấy rất nguy-"

"Ta biết" Draco nói, nhìn xuống ngực mình. "Ta biết cô ấy nguy hiểm như thế nào nhưng chuyện xảy ra với cô ấy là lỗi của ta. Ta phải chịu trách nhiệm."

------------

Hãy khen Mị đi huhu. Mị khá ngại dịch hết một chương nên đành tách vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro