three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, quả thật Draco đã gặp lại Hermione.

Anh dẫn một con gia tinh già lẽo đẽo theo sau bước vào cổng bệnh viện. Trên tay Draco cầm theo cặp lồng đồ ăn, toàn những món mà mẹ mình thích nhất.

Linh cảm mạnh mẽ bất giác ập đến, anh liếc nhiền quanh quất, gặp bóng dáng quen thuộc đứng dưới tàng cây phía xa.

Draco cũng không ngờ được, gần một tuần không gặp, nhìn thấy Hermione khiến chút vui mừng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là anh tự huyễn hoặc chính mình, "người điên" kia cũng có một mặt khác biệt khiến anh phải chú ý tới mà thôi.

Draco quay sang gia tinh.

"Mi lên phòng mẹ trước, một chút tao sẽ đến sau."

Draco đi lại về phía cô, đến nơi như lơ đãng mà đứng ngang hàng đối phương, hai tay chắp sau lưng vô cùng có phong thái của một quý tộc thực thụ.

"Tưởng cô lên cơn điên mà bị nhốt cách ly rồi chứ, xem ra vẫn rất tốt."

Hermione quay sang nhìn anh. Draco phát hiện gương mặt của cô vẫn rạng rỡ như ngày nào, duy chỉ có đôi mắt nhìn anh ngày càng mờ mịt.

Draco khó hiểu.

"Này, sao lại đơ ra thế, phát bệnh xong không nhận ra tôi à?"

Hermione hơi bối rối, ngập ngừng một hồi lâu.

"Malfoy?"

Draco hài lòng mỉm cười.

"Xem ra thần kinh của cô vẫn còn rất ổn nhỉ? Mấy ngày không gặp, mẹ tôi rất nhớ cô đấy."

Hermione vẫn giữ sắc mặt mờ mịt, mày hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm.

"Mẹ cậu?"

Chợt cô reo lên, hai mắt rực rỡ nhìn Draco.

"A, mẹ cậu. Đúng rồi, lâu không gặp tôi cũng nhớ bà ấy."

Lần này đến lượt Draco khựng lại. Anh nhìn nét mặt tươi cười của cô, trong lòng nổi lên chút ngứa ngáy khó nhịn.

Hermione lại quay về nụ cười gượng gạo kia.

Không như tối hôm đó, cô cười thật tự nhiên, dù chỉ là cười mỉm thôi cũng khiến anh cảm nhận người này đang vui vẻ biết nhường nào.

Còn bây giờ, Draco chỉ thấy một gương mặt cười nhưng trong tâm hồn lại trống rỗng.

Đột nhiên có tiếng trẻ con vọng lại.

"Lương y Granger!"

Cả Draco cùng Hermione đều quay đầu nhìn. Từ xa, một bé trai cầm bó hoa với nụ cười rạng rỡ trên mặt đang lớn tiếng gọi, đi bên cạnh là một người phụ nữ còn rất trẻ. Rõ ràng, họ đang hướng về phía hai người đang đứng.

Cậu bé chạy đến nơi, hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh khiến hai má hơi ửng hồng. Cậu phấn khích nhào tới Hermione, đưa cho cô bó hoa hướng dương vàng ươm.

"Lương y Granger! Cuối cùng cũng gặp được chị. Hôm nay được nghỉ học, Em bỏ cả buổi đi chơi để đến gặp cô đấy."

Hermione nhận hoa. Gương mặt ngơ ngác nhìn hai người vừa đến.

Người phụ nữ đi tới, vẻ mặt hiền từ vỗ đầu cậu bé.

"Đúng rồi, lương y Granger, tuần nay con trai tôi đứng hạng nhất cả lớp được cô giáo khen. Thằng bé nằng ngặc đòi tôi dẫn nó đến bệnh viên khoe với cô."

Hermione nhìn gương mặt non nớt đang hăm hở khoe chiến tích, dù không hiểu gì lắm vẫn cười xoa đầu cậu bé.

"Em thật giỏi lắm."

Mẹ của bé cũng lắc đầu bất lực.

"Hi vọng cô thông cảm. Từ hôm xuất viện, Con trai tôi cứ mong gặp cô mãi, ở nhà lúc nào luôn miệng nhắc đến "lương y Granger" mãi không thôi."

Cô cười lắc đầu, chỉ có Draco bên cạnh âm thầm quan sát, phát hiện ánh mắt của Hermione đang  mông lung đi rất nhiều.

"Không có gì đâu, cảm ơn hai người vì đã đến thăm tôi."

Người phụ nữ cũng phát hiện điểm này. Nét mặt cô có thoáng chút xót xa.

"Con trai tôi rất yêu quý cô đó, nhờ có cô mà thằng bé vẫn còn ở nơi này. Hi vọng cô mau khỏi bệnh,"

Hermione gật đầu.

Trò chuyện đôi ba câu, người phụ nữ kéo tay cậu bé.

"Bây giờ tôi phải đưa thằng bé vào trong khám, hôm nay có hẹn lịch khám với lương y, gặp lại cô sau."

Hermione quay trở về nét tươi cười thường ngày. Cô mỉm cười.

"Vâng, hẹn gặp lại hai mẹ con. Em phải ngoan ngoãn nhé,"

Cậu bé cười toe.

"Vâng ạ, lương y Granger cũng mau khỏe. Lần sau em sẽ lại tới thăm chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro