Chương 4: Ichthyomancy, Fopdoodles, và Nội Nhãn - Hiện Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Do tầm quan trọng của cây bồ đề linh thiêng đối với nữ thần định mệnh, Laima. Đũa phép vôi bạc rất được săn lùng để nâng cao mối liên hệ của Nhà tiên tri với nữ thần định mệnh và tăng thêm sự rõ ràng cho tầm nhìn của họ. Cốt lõi của những cây đũa phép này có là..."

Nếu Draco không hoàn thiện nghệ thuật giữ cảnh giác và lắng nghe người lớn huyên thuyên về những chủ đề buồn tẻ trong thời thơ ấu của mình thì bây giờ anh đã ngủ từ lâu rồi. Giọng nói thanh tao của diễn giả khiến anh có cảm giác như đang quay trở lại Hogwarts, chịu đựng những lớp Tiên tri với cô Trelawney. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong quả cầu thủy tinh, lá bài hay lá trà, nhưng có thể bịa ra một số dự đoán không có thật và đạt thứ hạng cao trong lớp học.

Thực ra, anh sẽ không bận tâm đến một vài lời tiên tri khoa trương chỉ để làm sôi động căn phòng.

"Này!" Granger véo vào cánh tay anh, đưa anh ra khỏi trạng thái mơ màng. "Anh là người nhất quyết đòi tham gia Trân Trọng Nội Nhãn Của Bạn bằng được. Anh không được phép mơ màng như vậy. Anh phải tích cực chịu đựng cùng tôi."

Sau năm buổi hội thảo liên tiếp do Granger chọn, Draco đã đòi lần này là đến lượt anh chọn.

"Tôi bắt đầu nghĩ anh chọn cái này chỉ để làm tôi khó chịu," cô buộc tội, giọng cô trầm tĩnh nhưng căng thẳng.

Đúng rồi đó.

Draco xoa xoa chỗ cô vừa véo và càu nhàu, "Đừng có ngớ ngẩn vậy. Đây chỉ đơn giản là một phần vỏ bọc của tôi. Cô không thể mong đợi tôi bỏ sót chi tiết vì đó không phải là bản chất của tôi. Tôi là người chuyên nghiệp. "

"Vỏ bọc của anh?"

"Họ có một phần nói về ichthyomancy," anh nói chậm rãi, như thể đó là điều hiển nhiên. "Cô biết đấy, tiên tri bằng cách sử dụng nội tạng và đầu cá."

"Ew."

"Đừng có 'ew' lĩnh vực nghiên cứu của tôi!"

Cô nhìn chằm chằm một cách trống rỗng, rõ ràng là không hề thích thú trước sự cam kết của anh với lĩnh vực của anh. "Anh biết mình thực sự không phải là chuyên gia về sinh vật huyền bí chứ, Malfoy?"

"Mỗi người mỗi ý. Và tên tôi là Benjamin."

Granger vặn cây bút Muggle giữa các ngón tay của mình, chọc vào phần đệm đàn hồi ở giữa. "Anh cáu kỉnh quá. Liệu có ai mệt sau buổi chạy sáng nay không ta?"

"Khó lắm," anh dài giọng. Gần đó, có ai đó hắng giọng, và Draco hạ giọng, nghiêng người sâu hơn. "Cô được chào đón tham gia cùng tôi vào ngày mai."

Không một giây do dự, cô chặn anh lại bằng một cái phẩy tay nhẹ nhàng. "Không, cảm ơn. Tôi chỉ chạy khi có thứ gì đó đuổi theo tôi thôi. Thực tế là lúc này anh đang trong một kì nghỉ lễ. Nghỉ chạy vài ngày cũng chẳng giết chết anh được."

"Tôi sẽ không là tôi nếu không chạy."

"Ồ, làm ơn đi," cô chế giễu. "Định nghĩa về anh chưa bao giờ linh hoạt đến thế. Cho đến nay, anh đã là trợ lý phòng thí nghiệm của tôi, anh họ của tôi, một chuyên gia về sinh vật huyền bí, một nhà độc dược, và điều đó thậm chí còn chưa nói đến chuyện bất kể anh là ai khi nói với anh chàng đó ngày hôm qua rằng anh đã dành cả một thập kỷ làm việc ở Nam Cực để huấn luyện chim cánh cụt phép thuật."

Draco cười toe toét, đặc biệt tự hào về điều đó. Khi còn nhỏ, anh đã đọc về chim cánh cụt và nhanh chóng nảy ra ý tưởng nuôi một con chim cánh cụt làm thú cưng trong khu dành cho khách của Thái ấp. Anh tựa lưng vào ghế và phát ra một tiếng rên khe khẽ. "Tôi không biết làm thế nào chúng ta có thể ngồi trong mấy căn phòng này suốt 5 giờ mỗi ngày mà không có nhân viên mát-xa trực tiếp."

"Ồ, chiếc ghế này không đủ đắt cho cái lưng hư hỏng của anh à?" cô hỏi với giọng điệu đùa cợt, bĩu môi dưới ra. "Cho đáng đời anh vì đã lấy đi niềm vui trong trò chơi của tôi."

"Tôi có thể đảm bảo với cô rằng đó không phải là ý định của tôi." Theo sau cái đảo mắt của cô, anh nói thêm, "Tôi đang mở rộng vốn tiết mục của mình. Những bí danh này được sử dụng không đủ trong ngành của tôi, và đây là cơ hội hoàn hảo để thử nghiệm chúng."

Cô bắt chéo chân và chắp tay lên đầu gối, đung đưa chân một cách lơ đãng. "Nói về chuyện bảo vệ này."

"...Bằng cách cắt đầu khỏi thân cá và cẩn thận tỉ mỉ để lấy ra..."

Granger nhăn mặt trước lời nói của người diễn giả trước khi tiếp tục, "Nếu tôi muốn làm điều gì đó và đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của anh thì sao? Anh vẫn muốn đi cùng tôi hả?"

Dòng câu hỏi này chắc chắn đã khơi dậy sự quan tâm của anh. Có lẽ anh đã có một tuần thú vị hơn anh mong đợi. "Chính xác thì cô định làm gì ở đây mà cô nghĩ tôi sẽ sợ?"

Cô lặng lẽ phát ra một tiếng humm trong hơi thở khi cân nhắc câu hỏi. "Tôi không biết, có lẽ tôi muốn đến sở thú và ngắm mấy con chồn sương."

"Tôi sống dưới một mái nhà với Phe hắc ám" - anh ngập ngừng rồi sửa lại - "với Voldemort trong gần hai năm. Cô thực sự tin rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là anh em họ của một con chuột ghẻ hả?"

Granger nhún vai bất đắc dĩ. "Tôi có cần nhắc anh rằng anh từng là một con chồn sương trong thời gian ngắn không? Theo tất cả những gì tôi biết, anh có thể có ác ý với loài này."

"Trước hết, Crouch chết mẹ rồi. Thứ hai, tôi không sợ chồn sương." Giọng anh cao lên theo từng từ.

"Nhưng để có cái bàn luận, thì cứ cho là vậy đi."

Anh véo sống mũi và nhắm mắt lại. "Vậy thì tôi sẽ vượt qua nỗi sợ hãi lớn nhất của mình và chiến đấu anh dũng với một đội quân chồn sương vì cô, Granger."

"Đừng có lố bịch thế," cô khịt mũi. "Chúng không phải là chồn sương quân đội đâu."

"Đó là nơi chúng ta vạch ra ranh giới cho kịch bản này à?"

"Tôi chẳng là gì nếu không suy nghĩ sao cho hợp lý."

Draco không thể không mỉm cười. "Nếu McGonagall xuất hiện và cố cho cô điểm trượt thì tôi sẽ đấu tay đôi với cô ấy để trả thù."

"Đã nhiều năm rồi kể từ khi đó là ông kẹ của tôi. Tôi không còn là một đứa trẻ nữa."

Điều đó làm anh chú ý. "Vậy thì cái gì..."

Người tham dự ngay bên trái Draco, một phù thuỷ với mái tóc đen tuyền trong bộ vest quá khổ, cau có để làm họ im lặng.

Granger nói lời xin lỗi với ông ấy rồi ngã người ra sau ghế với hai tay ôm lấy người.

Cả hai đã trở nên sôi nổi trong cuộc trò chuyện đến mức anh không nhận thấy sự gián đoạn mà họ đã gây ra cho những người còn lại trong phòng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thậm chí còn quên mất công việc của mình mà chỉ tập trung vào cô phù thủy nhỏ bên cạnh.

Sau khoảnh khắc họ ở hiệu sách đêm hôm trước, thái độ băng giá của Granger đã bắt đầu tan rã và anh thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô phù thủy mà anh biết ở trường. Dù ích kỷ nhưng một phần trong anh lại muốn giữ những điều đó lâu nhất có thể; anh không thể tưởng tượng được cô muốn làm gì với anh sau khi tuần này kết thúc.

________

"Anh có nghĩ Thomas de Montmorency là hậu duệ của Laverne de Montmorency không?" Granger tò mò hỏi, lướt mắt qua cuốn sách nhỏ về các chủ đề có sẵn cho phiên hội thảo buổi trưa và chỉ vào một cái tên ở giữa trang. "Bà ấy học ở Hogwarts, anh biết không. Bà ấy ở nhà Ravenclaw."

"Bà ấy có phải là người mà Slughorn luôn nhắc đến không?" Draco hỏi, mơ hồ nhớ lại cách Giáo sư Slughorn thường bị ám ảnh bởi mối quan hệ của ông với những cựu sinh viên nổi tiếng và tài năng.

Granger lắc đầu, búi tóc của cô thả vài lọn tóc ra khi cô chuyển động. "Không, bà ấy đã học vào thế kỷ 19, rất lâu trước thời của thầy ấy. Bà ấy rất xuất sắc. Thực ra, bà ấy là người đầu tiên nhận ra công dụng của bụi ngọc trai trong..."

Một tiếng cười náo nhiệt làm gián đoạn phần còn lại câu nói của Granger, và một cặp đàn ông trung niên bước vào tham gia cuộc trò chuyện của họ. "Thật ra Thomas không có quan hệ huyết thống với nhà độc dược nhỏ bé đó."

"Nhà độc dược nhỏ bé?" Draco đã từng nghe giọng điệu này từ Granger trước đây và biết rõ hơn là không nên can thiệp. "Laverne là người tiên phong. Công việc của bà ấy đã truyền cảm hứng cho hàng trăm nhà độc dược, và mặc dù không có kinh phí hay phòng thí nghiệm đúng nghĩa, bà ấy vẫn có thể phát triển các kỹ thuật đổi mới vẫn được sử dụng và nghiên cứu cho đến ngày nay."

Một người thì dám cả gan khịt mũi, còn người kia huých khuỷu tay vào người đầu tiên. "Anh nghe thấy chưa, Alan? Người tiên phong cơ đấy!"

"Cô đánh giá cao bà ấy quá rồi đó," Alan trả lời, đẩy cặp kính tròn lên sống mũi. "Không ai trong ngành độc dược coi trọng bà ấy cả. Bà ấy chẳng khác gì là cô gái ngốc nghếch chế tạo ra thuốc tình yêu."

Draco có thể cảm nhận được cơn giận của Granger đang tỏa ra từ cô từng đợt.

"Tôi là Jeffrey và đây là Alan." Người đàn ông thứ hai tự giới thiệu mình với Draco với nụ cười toe toét ra vẻ trịch thượng, đưa tay ra. "Rất vui được gặp anh, anh bạn."

Thật là muốn quay lưng bỏ đi nhưng Granger đã dành gần hai ngày để khiển trách Draco vì đã cản trở cơ hội kết nối của cô, nên anh miễn cưỡng bắt tay người đàn ông một lần. Trong xã hội Máu thuần chủng, điều này tương đương với việc fuck you không lời, mặc dù sự tinh tế có lẽ đã bị mất đi trước một người như anh ta.

Người đàn ông đầu tiên ra hiệu cho Draco đến gần hơn và thì thầm lớn tiếng, "Cô ấy đang làm khó anh à? Tôi thông cảm cho anh. Thật phiền khi kéo theo thư ký của mình khắp nơi." Anh ta liếc nhìn Granger và môi nhếch lên như thể vừa ngửi thấy mùi gì đó khó chịu.

Draco nhìn quanh trung tâm hội nghị đông đúc với đôi mắt mới. Cứ hai chục người đàn ông thì anh lại phát hiện ra một người phụ nữ. Làm sao mà anh không nhận ra điều này kia chứ? Anh đã dành rất nhiều thời gian để khảo sát và phân tích các học giả, tìm kiếm dấu hiệu của ma thuật hắc ám hoặc hậu quả của việc hóa sói, nhưng bằng cách nào đó lại bỏ qua rằng Granger là một trong số ít phụ nữ ở đây. Và tên khốn đó đang ám chỉ rằng cô đến đây chỉ vì một người đàn ông đã đưa cô đến.

Anh thấy mình nổi máu và tay anh giật giật cây đũa phép của mình.

"Thế hai người sẽ trình bày vào ngày nào?" Draco hỏi, giữ giọng bình thường một cách bất thường.

"Chúng tôi hả?" Alan chỉ ngón tay cái về phía Jeffrey. "Chúng tôi chỉ tham dự thôi."

"Hai anh đã làm việc trong ngành của mình được bao lâu rồi?"

Lần này Jeffrey trả lời. "Hai chúng tôi cộng lại thì cũng được khoảng ba mươi năm. Chúng tôi đã tham dự hàng chục hội nghị như này trước đây nhưng chưa từng tham gia trình bày gì."

Cái nhìn chằm chằm của Draco trở nên chết chóc. "Đúng là khôi hài."

Qua khoé mắt, anh thấy Granger đang cử động tại chỗ với một cánh tay ôm lấy mình, lo lắng nhìn xung quanh họ.

"Khôi hài?" Jeffrey gãi đầu với vẻ mặt bối rối.

"Thì hai anh đã làm việc lâu hơn thời gian cô ấy sống và cô ấy vẫn đạt được nhiều thành tựu hơn hai người. Và hai anh đủ táo bạo để ám chỉ rằng cô ấy không có quyền ở đây ư." Sự kiềm chế của anh đã rơi và giọng điệu của anh rất gay gắt. "Anh có muốn dành một chút thời gian để tự nghiệm lại và suy ngẫm xem tại sao đó lại là suy nghĩ đầu tiên của anh không?"

"Cô ấy là ai?" Alan hỏi, tỏ ra thực sự bối rối khi nhìn Jeffrey để có chỉ dẫn.

Draco chỉ vào Granger, và lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện, họ thực sự nhìn cô. Nhận thức đó khiến máu anh sôi lên. "Cô ấy rất xuất sắc – Phù thủy thông minh nhất trong thời đại của cô ấy; cô ấy đã giúp tiêu diệt Voldemort khi còn là một thiếu niên, và thực tế là cô ấy là diễn giả chính tại sự kiện này. Cô ấy đã đạt được những bước tiến lớn hơn trong lĩnh vực độc dược so với những gì đã đạt được trong nhiều thập kỷ qua. Còn hai anh làm được cái mẹ gì chưa, anh bạn?"

Mặt Alan trở nên tím tái và anh ta lẩm bẩm vài điều vô nghĩa trong hơi thở, trong khi Jeffrey đã lẩn trở lại đám đông.

"Ồ, và tôi sẽ cho anh biết tôi mới là thư ký của cô ấy!" Draco ấn ngón tay cái vào ngực và gọi với sau lưng họ khi họ đã quay đi; và gây ra nhiều ánh nhìn tò mò từ mấy người xung quanh.

Anh cảm nhận được sự hiện diện của Granger phía sau mình và nhăn mặt. Cô đã kiên quyết yêu cầu anh không can thiệp vào công việc của cô, nhưng anh không thể lùi bước và để họ đối xử với cô như thể cô chẳng là gì cả. "Tôi biết rồi, cô không cần phải nói gì hết."

Cô bước đến cạnh anh và nói, "Nói gì cơ?" Giọng cô trầm lặng đến đáng ngạc nhiên.

"Thì nói tôi đã phá hỏng cơ hội kết nối đó, và ừ, tôi biết những sự kiện này rất quan trọng với cô, nhưng tôi không thể để cô bị đối xử như thế mà không làm gì cả." Cuối cùng anh cũng quay lại đối mặt với cô, và thật ngạc nhiên, cô đang ngước nhìn anh với đôi mắt mở to.

"Tôi không bực đâu – không phải với anh."

"Làm sao mà cô không bực cho được?" Anh hỏi một cách hoài nghi, tay vẫn nắm chặt. "Họ thậm chí còn không nói về tôi mà tôi còn tức nữa nè."

"Tôi không được phép tức giận. Nếu tôi nói điều đó thay vì anh thì tôi sẽ bị gọi là to mồm, thô lỗ và nhạy cảm. Anh nghĩ rằng tôi chưa từng đối phó với loại đàn ông như họ trong suốt cuộc đời mình à?"

Anh cảm thấy một làn sóng xấu hổ ập đến khi nghĩ rằng mình đã từng là loại con trai như vậy. Lần đầu tiên trong đời, Draco tự hỏi thế giới trông như thế nào qua đôi mắt của cô.

"Độc dược đã là lĩnh vực do nam giới thống trị trong nhiều thế kỷ rồi. Tôi phải thể hiện ở trình độ gấp đôi những người khác để được coi trọng bằng một nửa." Cô ngượng ngùng liếc nhìn qua vai mình, thậm chí còn hạ thấp giọng hơn nữa. "Xét đến tuổi tác và địa vị gốc Muggle của tôi, gần như không thể xác lập được độ tin cậy. Đó là lý do tại sao tôi chỉ nhấn mạnh vào việc kết nối. Điều cuối cùng tôi cần là cung cấp cho người khác thêm đạn dược để chống lại tôi."

"Nhưng cô không cần phải..."

Một giọng nói nhẹ nhàng được khuếch đại bằng bùa Sonorus thông báo phiên hội thảo cuối cùng trong ngày còn năm phút nữa.

"Cảm ơn, Malfoy," cô thì thầm và kéo áo len quanh người chặt hơn. "Cho dù có hơi liều lĩnh một chút, tôi vẫn đánh giá cao những gì anh đã nói với họ."

Anh nhìn chằm chằm vào cô khi mọi người vây quanh họ, đi vào phòng riêng cho phiên hội thảo cuối cùng. "Tôi nói thật đấy, Granger. Tôi muốn cô biết tôi ngưỡng mộ cô. Tôi luôn ngưỡng mộ cô."

Cô cắn môi dưới một lúc, trông như thể đang đánh giá sự chân thành của anh. "Cảm ơn, Malfoy. Điều đó có ý nghĩa rất lớn. Và dù điều đó có đáng giá thế nào đi nữa, anh là thư ký tuyệt vời nhất mà tôi từng có," cô châm biếm với nụ cười trêu chọc.

"Tôi sẽ trân trọng lời khen đó với niềm tự hào." Anh ưỡn ngực ra. "Sẵn sàng cho buổi hội thảo tiếp theo chưa?"

Cô gật đầu và lần đầu tiên cô đi theo anh mà không tranh cãi.

_________

Giữa một phiên họp đặc biệt buồn tẻ về Ghoul, một chủ đề mà ngay cả Giáo sư Binns cũng có thể làm cho sinh động hơn, Draco bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên một mảnh giấy da hai chiều dự phòng mà anh mang theo. Anh bắt gặp Granger đang lén nhìn anh qua khóe mắt cô và anh đưa tờ giấy da đính kèm cho cô mà không nói một lời.

Granger đã ghi chép được vài chục trang trong suốt buổi, và bắt đầu có cảm giác như họ thực sự đã quay lại Hogwarts. Thay vì tiếp tục lắng nghe chủ đề hiện tại, cô đang theo dõi từng từ anh viết trên tờ giấy.

Tôi đã giao tiếp với Nội Nhãn của mình và nó cho tôi biết là Weasley sẽ bị nôn ra ốc sên trong vòng hai tuần nữa. Chúng đã xây dựng lực lượng trong một thập kỷ và sẽ quay trở lại để trả thù cho những người đồng đội đã ngã xuống.

Cô che miệng cười bằng một tiếng ho và nhanh chóng viết lại.

Tôi có thể thấy anh thực hiện công việc này nghiêm túc như thế nào. Sự tận tụy của anh cho sự an toàn của tôi rất đáng khen.

Tôi nên nói gì đây ta? Tôi đã được truyền cảm hứng từ buổi hội thảo trước và nhận thấy mình đang gặp phải tình trạng khan hiếm nội tạng cá. Chắc tôi đã tìm thấy lời giải cho cuộc đời của mình rồi.

Eo ôi. Nếu anh chú tâm đến môn Tiên Tri ở trường, anh sẽ biết phải mất hàng thập kỷ luyện tập để truyền đạt những lời tiên tri mà không cần sự trợ giúp của mấy công cụ như quả cầu pha lê. Chưa kể là, hầu hết, nếu không phải nói tất cả, thì các Nhà Tiên tri đều là giả mạo.

Tôi luôn biết mình là một thiên tài. Cô không ấn tượng với Nội Nhãn của tôi à?

Tôi còn thấy cái to lớn hơn .

Cây viết lông ngỗng của Draco rơi xuống sàn kêu lạch cạch. Anh vội nhặt nó lên và nhanh chóng trả lời.

Tôi có thể chứng thực rằng Nội Nhãn của tôi rất lớn cả về chiều dài lẫn đường kính.

Anh chắc chắn gạch chân để nhấn mạnh.

Granger cười khúc khích bên cạnh anh và nhét tờ giấy da vào dưới chồng giấy rời của cô. Anh không hoàn toàn bị thuyết phục rằng điều này tốt hơn việc cô phớt lờ anh.

__________

"Một ngày nữa trôi qua và tôi thoát khỏi cái chết trong gang tấc," Granger thở dài, ngửa đầu ra sau với vẻ như đang diễn kịch.

"Khỏi cảm ơn," Draco đáp lại, nhét thông tin bảo mật của mình vào túi khi họ cùng nhau đi dọc bên lề đường.

Cô cúi đầu tỏ vẻ biết ơn. "Tôi chắc rằng chính sự hiện diện của anh đã làm cho bọn họ sợ hãi. Anh đã sẵn sàng quay lại khách sạn chưa?"

"Tôi biết cô đang đi công tác, nhưng chắc chắn cô không dành cả tuần này chỉ để đi đi lại lại giữa mấy phòng đầy học giả ngột ngạt và khách sạn đâu ha? Chắc chắn, căn phòng đó có tầm nhìn đẹp, nhưng nó cũng nằm trong khoảng đi bộ đến các nhà hàng được gắn sao Michelin và tôi không thể ăn một bữa lãnh đạm ở đó à."

"Được thôi."

"Đừng tranh luận với tôi trong cuộc đời này. Cô luôn luôn..." Draco ấp úng và quay sang cô. "...cô mới nói được hả?"

Granger nhảy qua một vết nứt trên vỉa hè và tiếp tục bước đi. "Ừ, tôi nói là được mà. Hai ngày ăn uống nhạt nhẽo trong hội nghị là quá đủ để thuyết phục tôi đi chơi ở một nơi mới."

"Ý là cô không thích món ức gà không nêm gia vị và đậu xanh mềm mà chúng ta đã ăn vào bữa trưa hả?"

Cô liếm môi khi nhớ lại. "Không. Mà đừng nghĩ là tôi không thấy cách anh chọc vào nó và đẩy nó xung quanh mà không thực sự ăn chút nào. Đừng nói là anh không nghĩ như vậy."

"Ngay bây giờ tôi sẽ làm những điều vô đạo đức để có được một miếng bít tết ngon," anh nói, nửa đùa nửa thật. "Cô tính sao?"

"Còn địa điểm ở cuối phố đối diện với khách sạn thì sao? Nơi luôn có hàng dài người xếp hàng bên ngoài? Tôi cảm thấy điều đó phải nói lên chất lượng của nó nếu mọi người sẵn sàng chờ đợi một bữa ăn ở đó."

Mặc dù mô tả mơ hồ nhưng anh vẫn biết chính xác nhà hàng mà cô đang nói đến. Anh rút điện thoại di động từ túi áo vest và gửi một tin nhắn nhanh, tận dụng mối quan hệ để được đặt bàn nhanh, rồi cất nó vào lại. Blaise đã thuyết phục anh mua một cái điện thoại di động ngay sau khi thành lập công ty của họ. Nó đã có ích trong nhiều trường hợp.

"Anh có điện thoại di động Muggle hả?" Granger há hốc mồm nhìn anh.

"Tất nhiên là có. Tại sao tôi lại không có chớ?" Anh cảm thấy vô cùng tự hào về việc mình đã thích nghi tốt như thế nào với công nghệ Muggle.

"Tôi chỉ... tôi không đoán được thôi. Anh dường như luôn làm tôi ngạc nhiên đó, Malfoy."

_________

"Mời cô đi trước, Granger."

Cô cau mày và lông mày nhíu lại trong sự bối rối. "Tôi không hiểu. Chúng ta không phải xếp hàng sao?"

Draco liếc nhìn dòng người đang tụ tập bên ngoài nhà hàng đang đợi để vào. "Tôi có đặt chỗ cho chúng ta rồi."

"Nhưng chúng ta mới vừa nói về việc ăn ở đây thôi mà. Làm sao anh có thể..."

"Đó là Nội Nhãn của tôi," anh châm biếm, không thể cưỡng lại việc trêu chọc cô. "Tôi đã đoán trước được bữa tối này."

"Không hiểu sao tôi thấy chuyện đó thật khó tin," cô ngượng ngùng lẩm bẩm. Cô nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc và loay hoay với cái áo sơ mi của mình. "Tôi cảm thấy mình ăn mặc không đủ đẹp cho dịp này."

"Cô mặc đẹp hơn mấy người xếp hàng kia nữa. Mọi lo lắng của cô chỉ ở trong đầu thôi," anh đảm bảo với cô. Khi cô bước qua anh vào nhà hàng, anh cố gắng không để mắt mình lướt dọc theo đùi cô và dọc theo đường cong của cặp mông quyến rũ của cô. Anh cảm thấy cậu bạn nhỏ cứng lại trong quần; Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó chỉ để chọc tức anh, anh chắc chắn luôn.

Sau khi khai tên anh cho quản lý, họ nhanh chóng được hộ tống qua nhà hàng đông đúc đến một phòng riêng ở bên cạnh. Nó đủ riêng tư để không nghe thấy tiếng ồn từ nhà hàng. Những ngọn nến mới thắp và một bình hoa hồng nhỏ đặt ở giữa chiếc bàn tròn dành cho hai người.

Anh thấy nhẹ nhõm khi biết người liên hệ đó đã giúp được họ.

Miệng Granger há hốc khi họ bước vào không gian riêng tư và cô chỉ kịp ngậm lại để nở một nụ cười lịch sự với người quản lý khi anh ta kéo ghế ra cho cô.

"Tôi không thể tin được là anh có thể giải quyết được chuyện này chỉ sau mười lăm phút." Cô lắc đầu ngạc nhiên. "Anh có bao giờ bị từ chối điều gì trong đời chưa, Malfoy?"

Anh cảm thấy cục nghẹn trong cổ họng mình ngày càng dày hơn. "Có."

Người phục vụ của họ bước vào phòng ngay lúc đó và chào đón họ. Draco nhìn qua danh sách rượu và gọi một chai.

"Chuyện gì xảy ra với việc không được uống rượu khi làm việc rồi?" cô hỏi khi người phục vụ bước ra khỏi phòng riêng của họ.

"Kể từ đó tôi đã xem xét lại lập trường của mình. Một ly thôi cũng không sao." Hy vọng rượu vang sẽ đóng vai trò như một lời đề nghị hoà bình giữa hai người, làm giảm đi phần nào sự thù hận còn sót lại mà cô dành cho anh.

Người phục vụ quay lại với rượu; anh rót ra hai ly rồi để lại chai rượu trong thùng đá.

"Thực sự không cần thiết đâu," Môi Granger mím chặt. "Tôi hoàn toàn có khả năng gọi đồ uống cho mình."

"Nhấp một ngụm đi rồi cho tôi biết ý kiến của cô có đúng hay không."

Sau một tiếng thở dài giống như giận dữ, cô nâng ly lên môi và ngập ngừng uống từ chiếc ly rượu bóng loáng. "Ồ!"

Anh xoay ly rượu, nhàn nhã hít vào mùi hương trước khi nhấp một ngụm.

"Cái này ngon đó!" cô lặng lẽ kêu lên, và ngay lập tức uống hết phần còn lại chỉ bằng một ngụm. "Tôi chắc chắn cần cái này vào tuần sau."

Draco nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy một chút thích thú. "Đó là rượu năm trăm bảng."

Granger gần như nhổ nó ra, mắt cô lồi ra vì hoảng.

"Cứ uống bao nhiêu tùy thích đi." Anh nhún vai, không hề nao núng khi tiếp tục khua ly rượu theo vòng tròn. "Tôi rất vui khi cô thích nó."

"Ai lại gọi rượu năm trăm bảng chớ?!"

Anh nâng ly lên và uống thêm một ngụm nữa. "Là cô phù thuỷ hay nhúng khoai tây chiên vào kem vani gọi."

Cô thở hắt ra và nghiêng người về phía trước, hạ giọng. "Đừng kể ai nghe chuyện này đó!"

Anh rót cho cô một ly rượu nữa và rót đầy ly của mình.

"Cảm ơn... và cảm ơn một lần nữa vì những gì anh đã làm hôm nay tại hội nghị." Cô bồn chồn siết chặt tay mình trong lòng. "Anh không cần phải làm vậy và tôi thực sự đánh giá cao điều đó."

"Đừng nói nữa. Dù sao thì họ cũng chỉ là một cặp fopdoodles mà thôi."

Granger bật ra một tiếng cười, và âm thanh đó khiến hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực anh. "Fopdoodles?"

"Đúng." Anh vẫy tay ra xung quanh. "Cô biết từ đó mà, những người bình thường và ngốc nghếch."

Những ngọn nến lung linh phản chiếu trong mắt cô, tỏa sáng trong niềm vui của cô. "Anh mắng như ông già í."

Khóe môi anh nhếch lên. "Tôi dành rất nhiều thời gian để đọc sách cổ."

"Tôi cũng vậy nhưng tôi có gọi người khác là 'fopdoodles' đâu."

Draco cười toe toét và nhướng mày. "Nếu cô nghĩ điều đó là tệ thì cứ đợi cho đến khi tôi kể cho cô nghe về bọn skelpie-lotcher và skelpie-limmer."

"Anh chỉ bịa ra mấy từ đó thôi!" cô nói, giọng buộc tội.

"Làm gì có. Tôi chỉ tình cờ có vốn từ vựng phong phú thôi."

"Nếu phong phú thực sự có nghĩa là già thì tôi sẽ đồng ý," cô lẩm bẩm trong hơi thở với nụ cười toe toét. "Anh vẫn thích tìm từ mới à? Tôi nhớ hồi đi học anh thích làm vậy."

Bụng anh quặn lên và anh nhìn chăm chú vào ly rượu của mình. "Lâu lắm rồi tôi không làm vậy nữa."

Rồi câu hỏi đến, câu hỏi mà anh ghét nhất. "Tại sao anh lại dừng?"

"Không có lý do gì để tiếp tục. Đó là sở thích mà tôi hay chia sẻ với mẹ tôi khi bà còn sống."

Sự nhận thức ập đến và vai cô rủ xuống. "Tôi rất tiếc vì sự mất mát của anh. Đó có phải là lý do tại sao anh mượn cuốn sách đó ở Hogwarts không?"

Anh cắn vào bên trong má mình cho đến khi nếm được vị máu. "Ừ; mẹ tôi thường đọc cho tôi nghe khi tôi còn nhỏ, và hai mẹ con tôi đã biến nó thành một trò chơi để tìm những từ mới có ý nghĩa thú vị. Tôi và mẹ vẫn tiếp tục làm vậy khi tôi học ở trường, lúc đầu chỉ để tôi cảm thấy thoải mái hơn như ở nhà ngay sau khi tôi bắt đầu học ở Hogwarts nhưng sau đó nó đã trở thành thói quen hàng tuần."

"Tôi không thể tin là tôi không biết điều đó." Biểu cảm của cô dịu lại. "Lẽ ra tôi nên hỏi ngay lúc đó."

"Nói về tôi thế là đủ rồi. Cô chưa bao giờ nói cho tôi biết điều gì đã truyền cảm hứng cho cô dành nhiều năm nghiên cứu phương pháp chữa trị bệnh người sói. Tại sao lại là người sói?" Draco hỏi, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện.

Rõ ràng là Granger đang vật lộn giữa những mong muốn trái ngược nhau để hỏi những câu hỏi tiếp theo về mẹ anh và tôn trọng mong muốn của anh. Cuối cùng cô trả lời, "Nói ngắn gọn là, tôi đã hứa với giáo sư Lupin. Thầy ấy chưa bao giờ yêu cầu tôi điều đó nhưng tôi đã thấy những ảnh hưởng mà bệnh người sói gây ra đối với thầy ấy về thể chất cũng như cuộc sống cá nhân của thầy ấy như thế nào. Tôi bắt đầu thử nghiệm với thuốc Bã sói nguyên gốc trong khi tôi vẫn đang đi học rồi sau đó tôi đã dồn hết thời gian vào công việc sau khi nhận được trợ cấp nghiên cứu."

Draco rất đau lòng khi thấy người chị họ và giáo sư cũ của mình nằm trong danh sách những người hy sinh trong Trận chiến Hogwarts, nhưng không hề biết họ lại thân thiết với Granger đến vậy.

Cô dừng lại để uống một ngụm rượu rồi nói tiếp, "Những lời đe dọa không làm tôi khó chịu; chúng đã xuất hiện kể từ khi chủ đề nghiên cứu của tôi được công khai. Khi tôi có kết quả dương tính từ những xét nghiệm ban đầu và chúng tôi đã chuyển nó cho phòng thí nghiệm liên kết của chúng tôi để tái tạo kết quả, sau đó bọn họ trở nên nghiêm trọng hơn. Đó là lý do tại sao John muốn thận trọng và liên hệ với công ty của anh."

"Anh ấy nói với tôi rằng cô đã nhận được những lời đe dọa bằng hình ảnh từ đám người sói địa phương," anh nói lặng lẽ, nhớ lại những chồng thư viết bằng máu mà ông chủ của cô đã đưa cho anh để làm bằng chứng. "Bọn họ coi công việc của cô là mối đe dọa đối với đồng loại của họ – như một phương tiện khiến lối sống của họ bị tuyệt chủng."

"Chính xác. Nó không bị bắt buộc, nhưng có vẻ như họ nghĩ rằng nếu nó được sản xuất hàng loạt và có sẵn thì Bộ sẽ yêu cầu... " cô bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của người phục vụ đang giữ khay thức ăn trên tay.

Người phục vụ đặt hai đĩa thức ăn giống hệt nhau lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

"Ồ." Granger nhìn chằm chằm vào miếng bít tết và khoai tây chiên trước mặt. "Nhưng chúng ta không yêu cầu gì hết mà."

"Ở đây họ chỉ làm một món thôi," Draco giải thích. "Nó đã như vậy hơn một thế kỷ rồi."

"Wow. Thế thì chắc chắn là ngon lắm."

Anh nhún vai. "Thấy hàng người là biết."

Cắn một miếng bít tết, anh biết làm thế nào một nhà hàng có thể mở cửa hàng trăm năm chỉ với một món ăn. Granger dường như đồng ý, từ cái lắc lư của đôi vai và nụ cười trên môi.

Mọi chuyện cuối cùng cũng diễn ra tốt đẹp, đó là lý do tại sao anh không biết điều gì đã khiến mình phải cố gắng nói một câu nửa vời. "Tôi cho rằng tối nay tốt nhất tôi nên đề phòng một khứa tóc đỏ ghen tuông."

Cô sững người khi chiếc nĩa đã đưa được nửa đường vào miệng và cô đặt nó trở lại đĩa của mình. "Anh nói gì vậy?"

"Tôi chỉ... không có gì. Tôi đùa nhảm tí thôi." Cô không phản ứng mà thay vào đó chăm chú nhìn anh cho đến khi anh cảm thấy khó chịu đến mức phải nói thêm, "Tôi chỉ nghĩ với những ngọn nến, những bông hoa và ánh sáng rằng nếu ai đó không biết rõ hơn thì đây có thể giống như một buổi hẹn hò." Anh nói quá nhanh và vấp ngã trong lời nói của mình, hối hận vì chúng đã thốt ra từ miệng anh.

"Một buổi hẹn hò?"

Anh hít một hơi thật sâu, tự hỏi liệu mình có uống quá nhiều rượu khi bụng đói nên không thể nới lỏng lưỡi hay không. "Không phải cô đang cặp với Weasley à?"

"Ồ." Môi cô nhếch sang một bên và cô lại đùa giỡn với thức ăn của mình một lần nữa. "Tôi không hẹn hò với Ronald. Nó không... Ý tôi là, nó không phải..."

"Không phải cái gì cơ?" anh thăm dò, quá xa để có thể quay đầu.

"Anh không hiểu đâu."

"Thử nói tôi nghe."

Thức ăn của họ bây giờ gần như bị lãng quên trước mặt.

Tiếng thở dài của cô nặng nề. "Cụ thể không phải là Ron. Tôi đang tìm kiếm cảm giác nhưng bồ ấy đã không cho tôi cảm giác đó."

Anh nghĩ lại những phù thủy mà anh đã tình cờ hẹn hò kể từ thời Hogwarts. Anh chưa bao giờ trải qua cuộc hẹn hò thứ hai và chắc chắn chưa bao giờ cởi mở với họ như anh đã làm với cô. Dù cố gắng thế nào, anh cũng chưa bao giờ đủ tâm hồn để trao cho người khác. "Cảm giác gì?"

"Cảm giác mà tôi nhận ra khi tôi có... nghe thật sáo rỗng, nhưng tôi muốn có cảm giác mà người ta viết trong sách. Đó phải là một người khiến tôi choáng váng và khiến tôi mất ngủ cả đêm khi nghĩ về họ. Không phải..." Cô ấp úng, vặn vẹo và kéo mặt dây chuyền bằng ngón tay. "Chúa ơi, tôi nghe dở hơi quá."

"Không, không hề," anh khẳng định, nghiêng người về phía trước trên ghế. Anh biết chính xác cảm giác mà cô đang mô tả.

Đó là những gì anh đã có với cô.

"Tôi biết. Điều tôi muốn nói là tôi biết khi nào thì đúng và chỉ là nó chưa đúng. Tôi đã thử hẹn hò một chút sau Hogwarts nhưng chẳng có gì lôi cuốn cả."

Anh không thích cảm giác đau bụng khi nghĩ đến việc cô hẹn hò. "Không có gì buồn cười khi mong đợi cảm giác đó. Ai lại muốn dành cả cuộc đời với một người chỉ làm mình thấy khá khá thôi chớ?"

"Chính xác!" Cô bỏ cái nĩa xuống và giơ tay lên trời. "Ronald nói kỳ vọng của tôi quá cao."

"Khi cô gặp được người đó, và dù họ ở đâu, cả thế giới dường như đều tập trung vào họ; họ khiến mọi người khác và mọi thứ khác trở thành một kiểu âm thanh nhiễu và họ là tất cả những gì quan trọng. Họ là người có thể khiến những ngày khủng khiếp trở nên dễ chịu hơn và những ngày tốt đẹp trở nên tốt đẹp hơn." Chỉ đến khi cô im lặng, anh mới nhận ra lời nói của mình đã tự tuột ra khỏi miệng.

"Ồ." Cô có vẻ ngạc nhiên và giọng cô dịu lại. "Vậy thì cô ấy là người phụ nữ may mắn rồi."

Trong những hoàn cảnh khác, anh có thể đã cười. Từ phản ứng của cô, anh chỉ có thể cho rằng cô nghĩ anh đang nói về người khác. Sẽ dễ dàng hơn cho cả hai nếu nghĩ vậy. "Không có ai khác đâu, Granger."

Đôi mắt cô mở to.

"Excusez-moi." Với thời điểm tồi tệ nhất trên thế giới, người phục vụ quyết định kiểm tra bàn và đưa ra thực đơn tráng miệng.

Granger bừng sáng trước lời đề nghị.

"Chúng tôi sẽ lấy mỗi thứ một cái, vui lòng." Draco gọi món, không thể cưỡng lại việc đuổi theo cái nhìn phấn khích đó từ cô, dù chỉ một lát nữa thôi.

_________

"Hmm..." Granger mím môi trầm ngâm và ngọ nguậy cái thìa của mình với Draco. "Lớp vỏ ngoài giòn ngon và nổi lên như soufflé. Tôi thích hương đào nhẹ nhàng, nhưng nó bị hủy hoại bởi chút vị trứng trong dư vị. Tôi thích ngọt hơn mặn nên món này sẽ đạt điểm 3 trên 10."

"Wow. Cô là một nhà phê bình khó tính," Draco trêu chọc.

"Chúng chỉ thực sự an toàn với vòng này khi tôi đang tìm kiếm sự đổi mới." Cô đẩy món crème brûlée qua bàn cho anh. "Đến lượt anh. Cho tôi một nhận xét ấn tượng từ giám khảo chương trình truyền hình thực tế đi."

Anh đưa tay vuốt mặt, hít một hơi thật sâu. "Tôi đang ngửi thấy mùi thơm của đậu vani trong sữa trứng." Anh dùng thìa bẻ lớp đường phía trên và thử cắn một miếng. "Nó kết hợp tuyệt vời với vị bùi bùi của đường caramen. Kết cấu tốt của sữa trứng cũng vậy; nó đẹp và khẩu vị nhẹ nhàng."

"Và rất hay khi đập thìa vào đó," Granger nói thêm với nụ cười toe toét.

"Và rất hay khi đập thìa vào đó," anh lặp lại đồng tình. "Bảy trên mười."

Họ đã xem hết một nửa thực đơn tráng miệng, chia nhỏ các món ăn và giả vờ là những nhà phê bình khó tính. Có vẻ như họ không phải là tình cũ hay gây gổ, gắn bó với nhau trong một tuần mà giống như họ là những người bạn cũ gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.

"Tôi không phóng đại khi nói rằng tôi sẽ bán linh hồn của mình để có thêm những thứ này," cô nói, ngửa đầu ra sau và rên rỉ. "Đây là món socola eclair ngon nhất mà tôi từng ăn."

"Tôi không nghĩ các nhà phê bình ẩm thực lại rên rỉ khi đánh giá."

Cô nuốt miếng ăn trong miệng xuống và nhăn mặt với anh. "Họ sẽ làm vậy nếu họ thử cái này!"

"Mười trên mười hả?"

Cô gật đầu nhiệt tình và anh bật cười lớn. "Tại sao tôi không ngạc nhiên khi cô thích socola vậy ta?"

"Không thể trách tôi thừa nhận sự hoàn hảo khi nhìn thấy nó. Tôi hy vọng anh không mong đợi tôi chia sẻ nó."

"Ồ, Granger, tôi không dám xen vào giữa cô và socola. Tôi coi trọng mạng sống của mình hơn."

"Anh rất khôn ngoan. Vậy thì anh chắc chắn không phải là một kẻ fopdoodle," cô trêu chọc rồi quay lại với món bánh eclair của mình.

____________

Sau một giờ, họ đã uống hết chai rượu và quay về khách sạn; Trong khi đi dạo, Granger phàn nàn về cơn đau bụng mà còn đang ăn một miếng bánh eclair khác mà Draco đã đặt mang về cho cô.

Họ cùng nhau ngồi qua đêm trong phòng khách, đọc sách trong sự im lặng thoải mái. Trước khi Draco kịp nhận ra điều đó, anh nhìn sang Granger và cô đã ngủ quên trên ghế sofa với cuốn sách đang mở trên đùi. Anh nghĩ đến việc đánh thức cô dậy, nhưng cô trông quá thoải mái và yên bình đến nỗi anh không thể tự mình làm điều đó. Thay vào đó, anh giữ vị trí đọc của cô bằng một cái đánh dấu trang, ôm cô vào lòng và bế cô vào phòng cô. Anh bước đi cẩn thận để không làm rung lắc cô trong vòng tay mình.

Cô lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu trong hơi thở, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, anh nghĩ rằng cô có thể tỉnh lại. Khi anh siết chặt vòng tay, cô cuộn tròn vào ngực anh và tựa đầu vào anh.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.

Đó có thể là do rượu hoặc adrenaline mà anh cảm nhận được, nhưng anh đã đứng cạnh cô lâu hơn mức cần thiết một lúc, ngắm nhìn những đường nét mềm mại của cô khi cô ngủ. Đầu ngón tay anh lướt dọc theo cổ cô, đẩy đi lọn tóc xoăn buông xõa.

Anh nghĩ lại ngày đầu tiên trở lại Hogwarts ngay trước năm thứ sáu. Cha anh đã bắt gặp ánh mắt anh lưu luyến nhìn cô trên sân ga trước khi lên tàu tốc hành Hogwarts.

"Thật ngu ngốc khi nghĩ con có thể có được nó. Mơ tưởng nhỏ bé của con với con Máu Bùn đó sẽ khiến tất cả chúng ta bị giết."

Những lời nói đó vẫn khắc nghiệt trong trí nhớ anh như ngày hôm đó, giống như một cái tát vào má anh.

Anh biết mình không nên, nhưng anh không thể cưỡng lại việc cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô. "Chúc em ngủ ngon, Granger," anh thì thầm, giọng đầy cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro