Chương 3: Thư Viện - 1995

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwarts 1995

Hermione cau có nhìn vào khoảng trống trên giá sách. Nó vẫn trống rỗng đến phát điên như tuần trước và tuần trước đó.

"Thiệt đó hả trời," cô lẩm bẩm với chính mình và di chuyển chồng sách nằm trong khuỷu tay cô để đặt lên kệ gần đó.

Nghiêng đầu về phía trước, cô dùng tay túm tóc và kéo dây buộc tóc dự phòng ra khỏi cổ tay. Cô vòng sợi dây lần thứ hai qua tóc và kéo mạnh nó rồi đứng thẳng dậy.

Đã gần một tháng kể từ lần đầu tiên cô cố gắng mượn một cuốn sách từ thư viện Hogwarts và cô đã mất hết kiên nhẫn. Như thể ngôn ngữ học có trong chương trình giảng dạy của Hogwarts. Về mặt logic, cuốn sách phải được phủ một lớp bụi trên kệ, không được ai lấy và phải ở đó trong hơn một tháng.

"Mình hy vọng anh ấy để ý," một cô gái Slytherin thì thầm lớn tiếng với bạn mình ở lối đi gần nhất. Cô ấy nắm chặt cái váy trong đầu ngón tay và xoay người tại chỗ. "Nó vừa được gửi đến sáng nay đó."

"Anh ấy không thể không để ý được!" Bạn cô ấy lắc vai gợi ý và cười khúc khích. "Chúa ơi, Lucy. Cậu sẽ trở thành phu nhân Malfoy hoàn hảo."

Hermione không thể không nhăn mặt trước cuộc trò chuyện hào hứng của họ, và cô quyết định đi thẳng ra khỏi thư viện. Sau khi thu dọn sách, mắt cô nhìn thấy tờ giấy da đặt ở giữa bàn của Bà Pince. Vài tuần trước, Hermione đã hỏi bà Pince, người nào đã mượn cuốn sách ngôn ngữ học, nhưng được trả lời rằng thông tin đó là bí mật và cô chỉ cần đợi nó được trả lại.

Thật không may cho Hermione, hạn nộp bài luận Thiên văn học của cô đang đến rất nhanh và cô không có nhiều thời gian. Nếu cô muốn gây ấn tượng với Giáo sư Sinistra về mối tương quan giữa cách giải mã phép thuật của các vì sao với ngôn ngữ của chiêm tinh học Muggle, thì cô sẽ phải tìm cách khác để có được cái tên người mượn.

Sự chú ý của cô chuyển sang Bà Pince, bà đang ở phía đối diện của căn phòng và nhắc nhở một nhóm năm nhất trò chuyện rôm rả trước khi quay trở lại danh sách.

Một phút sau, Hermione nắm lấy cơ hội và thì thầm một câu thần chú sao chép khi cô đi ngang qua bàn làm việc, gần như nhảy ra khỏi thư viện vì phấn khích. Tối hôm đó, nằm một mình trên giường, cô lướt qua danh sách và tìm thấy câu trả lời của mình ở 3/4 trang.

Malfoy, Draco, Hướng Dẫn Phù Thủy về Một Ngàn Năm Ngôn Ngữ Học Muggle

Malfoy.

Đôi mắt cô nheo lại khi nhìn vào cái họ đó và cô nhìn chằm chằm vào nó cho đến khi mực chảy vào nhau. Malfoy cần gì ở một cuốn sách Muggle?

________

Hermione nhìn quanh hành lang, tìm kiếm mái tóc bạch kim đặc trưng của Malfoy khi học sinh Slytherin năm thứ năm bước ra khỏi lớp học Bùa chú. Thật may mắn cho cô, anh cao hơn các bạn cùng lớp khiến anh nổi bật với đám đông. Anh đang bận nhét một chồng giấy da và sách vào túi mà không để ý rằng cô đang bước vào lối đi của anh.

Búng ngón tay trước mặt anh ngay trước khi anh va vào cô, cô hừng hực, "Malfoy, chắc chắn mày có đủ tiền để mua cái thứ chết tiệt đó nếu mày định giữ nó trong nhiều tháng."

Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên khuôn mặt anh khi nghe thấy giọng nói của cô và anh kéo khoá chiếc túi của mình. "Tao không biết mày đang nói gì, Granger. Gần đây mày có bị quả Bludger đập vào đầu không? Tao biết đội Gryffindor rất tệ, nhưng việc để Bludger bay lên khán đài là một sự thấp kép mới đó."

"Đừng có mà chậm hiểu. Khi nào thì mày mới trả lại cuốn sách ngôn ngữ học mày mượn ở thư viện hả?"

Ánh mắt bạc của Malfoy nhìn chằm chằm vào cô và quai hàm anh nghiến chặt. "Làm sao mày biết được thông tin này?"

"Bà Pince," cô nói dối với vẻ thờ ơ thực sự. Đó là một nửa sự thật, vì cô đã thấy tên anh trong danh sách của bà ấy.

Đầu anh nghiêng lên và cô đột nhiên cảm thấy như đang ở dưới kính hiển vi khi anh kiểm tra cô. "Ngoại trừ việc Bà Pince không tiết lộ tên của học sinh, ngay cả khi hối lộ, nó làm tao tin là mày đã lấy được tên của tao bằng cách không đứng đắn."

Cô cảm thấy má mình nóng bừng và cô vẫn im lặng, từ chối xác nhận giả thuyết của anh.

"Nhìn là biết ngày. Đúng kiểu của mày mà, vi phạm luật lệ chỉ vì một cuốn sách. Nếu mày không phiền, tao có nhiều việc phải làm hơn là bị thẩm vấn một cách không cần thiết về thứ mà tao không có." Anh quay lại và hòa vào đám học sinh đang tiến về phía cầu thang.

Quyết tâm không để anh trốn tránh câu hỏi của mình, Hermione vội vã đuổi theo anh. Cô lách qua khoảng trống trong đám đông và cố gắng bắt kịp; sải chân của anh dài đến mức cô phải bước hai bước cho mỗi bước của anh.

"Nói cho tao biết đi, mày muốn gì với thông tin về Ngôn ngữ học Muggle?" cô hỏi khi bắt kịp tới chỗ cạnh anh, thở hụt hơi.

Tốc độ của anh ngày càng nhanh, và khóe môi anh cong lên như thể anh thích thú trước nỗ lực của cô để bắt kịp tốc độ của anh. "Tao có thể hỏi mày câu hỏi tương tự. Nếu tao là mày, tao sẽ ít lo lắng hơn về cuốn sách vụn vặt và quan tâm nhiều hơn đến việc tao thông báo cho Bà Pince rằng hệ thống của bà ấy đã bị xâm phạm."

"Tại sao mày phải trở thành một tên khố..."

Mũi giày của cô vấp vào bậc thang, và đột nhiên cô nghiêng người về phía trước và sắp ngã xuống đất. Trong nỗ lực ngăn chặn cú ngã của mình, Hermione đã đưa tay ra nhưng thay vào đó lại thấy mình bị treo lơ lửng trong cánh tay của Malfoy được buộc chặt quanh eo.

Suy nghĩ của Hermione lắp bắp, cố gắng xử lý cách hơi nóng của cơ thể Malfoy thấm qua áo choàng của cô, và âm thanh của hành lang xung quanh họ nhỏ dần.

"Oh," cô thở ra, lấy lại thăng bằng khi anh giúp cô đứng dậy.

Tiền sảnh đông đúc tách ra xung quanh họ, tiếp tục việc hàng ngày của họ như thể thế giới vẫn chưa ngừng quay.

Có một vài sự thật bất di bất dịch trong cuộc sống.

Bầu trời có màu xanh.

Phép thuật là có thật.

Malfoy ghét cô.

Cách cánh tay anh ôm lấy cô và cách lồng ngực anh áp vào cô khiến cô nghi ngờ tính trung thực trong những sự thật của mình. Trong những năm nhỏ hơn, cô chắc chắn rằng Malfoy sẽ chứng kiến cú ngã của cô và sau đó dành phần còn lại của năm học để chế nhạo việc cô ngã bằng cách đi bộ—chứ không phải đỡ lấy cô như thế này.

Cổ họng anh nghẹn lại, và đột nhiên ánh mắt anh không nhìn vào cô nữa. "Đi đứng cho cẩn thận vào, Granger. Và quên cuốn sách đó đi."

Nói rồi anh đi mất.

________

Thứ sáu tuần đó, Hermione nghe thấy tiếng bước chân không thể nhầm lẫn của Malfoy đi ngang qua thư viện khi anh đứng trước một chiếc bàn trống và lục lọi túi xách của mình. Cô có thể nhận ra âm thanh dáng đi của anh từ một hàng người; nó đã được rèn luyện và tự tin, chắc chắn là kết quả của nhiều năm huấn luyện của người thuần chủng. Cô ngừng kiềm chế và nhìn lên đúng lúc anh rẽ vào một góc hành lang và tiếng bước chân của anh xa dần. Không bị cản trở bởi cuộc trò chuyện trước đó của họ, cô đóng túi lại và vác nó qua vai trước rồi lao về phía Malfoy.

Cô rẽ vào góc hành lang đó và đi được hai mươi bước dọc lối đi trước khi chấp nhận rằng mình đã mất dấu anh. Thư viện rất đồ sộ và giống như phần còn lại của Hogwarts, rất dễ ẩn náu.

"Tao tưởng tao đã bảo mày quên cuốn sách đó đi rồi mà." Giọng nói kéo dài của Malfoy làm cô giật mình và cô nhảy dựng lên tại chỗ, đưa tay lên ngực. "Việc làm theo hướng dẫn có trái với quy tắc đạo đức của Gryffindor không?"

Xoay người tại chỗ, cô nhìn đến hướng giọng nói của anh. "Tao không bao giờ quên một cuốn sách," cô trả lời ngay khi anh xuất hiện trước tầm mắt, tim cô vẫn đập nhanh trong lồng ngực.

Anh ngồi ở một cái bàn nhỏ giữa khu vực học mà ít người ưa thích. Đó là khu vực yên tĩnh nhất của thư viện và hầu như không có học sinh nào đi qua. Mặc dù chiếc bàn nhỏ có thể ngồi được hai người, nhưng anh vẫn lấy ba cuốn sách từ trong túi ra cùng một lúc và lấp đầy toàn bộ không gian trước mặt.

"Sao mày lại học ở đây? Ở đây bụi bặm, lại còn tối nữa." Cô nhìn lớp bụi mỏng trên những chiếc kệ xung quanh với vẻ hơi kinh hãi. "Tao còn đi ngang qua mày luôn."

"Có những người tao không muốn gặp. Ở đây yên tĩnh. Ít nhất là cho đến khi mày xuất hiện," anh nói thêm, ném cho cô một cái nhìn cáu kỉnh.

Trước khi cô có thể tự thuyết phục mình thoát khỏi chuyện đó, Hermione đã kéo cái ghế trống bên cạnh Malfoy ra và ngồi phịch xuống. Cái bàn nhỏ hơn mấy cái cô thường dùng, và đầu gối cô gần như chạm vào anh khi cô quay lại đối mặt với anh. "Ồ, vì cả hai đều ở đây." Cô đưa tay về phía anh đầy mong đợi và anh cũng trao lại cho cô một cái nhìn hoài nghi.

"Tao đã nói rồi, mà mày nói tới cuốn sách á."

Đôi mắt cô tự động trợn ngược. "Cuốn sách mà mày 'không có' á hả?" Khi anh không trả lời, cô nói, "Tao không lấy nó đâu. Tao chỉ muốn tham khảo nó cho bài luận của mình thôi. Dù sao thì mày cũng ở đây và tao biết mày giữ tất cả sách của mình trong chiếc túi có thể mở rộng đó."

"Không có."

"Mày sẽ không chết khi nghĩ đến ai khác ngoài bản thân đâu, Malfoy. Tao biết mày muốn noi gương cha mình, nhưng từ đứa con một này với đứa con một khác, mày chưa quá già để học cách chia sẻ đâu."

Mạch máu trên thái dương anh đập mạnh và cô có thể cảm thấy sự khó chịu tỏa ra từ anh. "Tao không giống ông ấy."

Giọng điệu sắc bén của anh làm cô giật mình. Tất cả những gì cô nhìn thấy ở anh trong những năm đầu tiên ở Hogwarts đã chứng tỏ rằng Malfoy không muốn gì hơn ngoài việc trở thành hình ảnh đáng ghét của cha anh.

"Thiệt hả? Vậy thì, đây là một cơ hội tuyệt vời để chứng minh tao sai đó," cô bình tĩnh nói, gật đầu với bàn tay dang ra của mình.

Một sự im lặng căng thẳng bao trùm giữa họ, và cô hếch mũi lên nhìn Malfoy. Dường như cả hai đều không muốn là người đầu tiên rời bỏ cái nhìn chằm chằm này.

"Chỉ cần...cố gắng im lặng." Anh nói nghe có vẻ mệt mỏi. "Tao mới vừa giúp Theo làm bài môn Độc dược và tao đang lãng phí thời gian học tập quý giá để tranh cãi với mày. Tao không muốn ở đây cả đêm."

"Thư viện là một không gian thiêng liêng." Cô đặt tay lên tim rồi hạ giọng. "Tao không dám gây ảnh hưởng gì đâu."

"Giá như tao có thể may mắn như vậy," anh châm biếm một cách không hài lòng.

Hermione cố gắng che giấu sự bàng hoàng của mình khi anh lôi cuốn sách bìa cứng màu đỏ và bạc ra và ném nó lên bàn giữa họ. Cô cười toe toét trong chiến thắng. "Giờ thì điều đó không quá khó khăn phải không?"

Malfoy càu nhàu điều gì đó khó hiểu để đáp lại.

Một người tốt hơn có thể đã tận dụng thời điểm này để gửi một cành ô liu cho Malfoy, nhưng Hermione không phải là người đó. Thay vào đó, cô thể hiện việc dành thời gian lấy từng món đồ từ trong túi ra và đặt thẳng nó lên khoảng trống trước mặt. Hiếm khi có người có thể thuyết phục Malfoy làm bất cứ điều gì anh không muốn, và cô muốn tận hưởng khoảnh khắc đó giống như nhấp một ngụm sâm panh mà cô đã thử vào dịp Giáng sinh với gia đình.

________

Khi Hermione đến gần bàn thư viện của Malfoy vào tối hôm sau, anh không thèm che giấu cái nhìn trừng trừng của mình. "Đây là lý do tại sao tao không muốn chia sẻ. Tại sao mọi người lại coi lòng tốt như một lời mời công khai để theo dõi tao trong thư viện vậy?"

"Mày thường xuyên bị theo dõi ở đây á?"

"Mày sẽ ngạc nhiên cho coi."

Cô thở dài nặng nề. "Và ở đây tao nghĩ chúng ta ở cùng nhau là điều đặc biệt."

Anh véo sống mũi, lẩm bẩm, "Chỉ vì tao ngăn mặt mày đập xuống sàn không có nghĩa chúng ta là bạn, Granger."

"Thiệt là thất vọng khi nghe điều đó, Malfoy," cô tặc lưỡi, không hề nao núng trước giọng điệu cay nghiệt của anh. "Tao còn hy vọng là mày đã suy ngẫm về lịch sử của chúng ta và quyết định rẽ sang một trang mới. Tao cho rằng tao sẽ phải hủy đơn đặt hàng vòng tay tình bạn của chúng ta."

"Cái gì?"

"Tao đã đặt cho mày một cái màu xanh dương," cô nói thêm một cách vui vẻ khi ngồi xuống cái ghế cạnh anh và đặt chiếc túi của mình lên bàn. "Còn của tao là màu xanh lá cây."

Lông mày anh nhíu lại tỏ vẻ xúc phạm. "Xanh dương? Sai nhà rồi. Tao không phải là Ravenc..."

"...Cho đôi mắt của mày. Hơi giống bầu trời xám xịt bão tố." Cô nghiêng đầu sang một bên với một nụ cười và mở túi xách của mình với một tiếng click. "Giờ mày nhắc đến chuyện đó, tao không nghĩ mình đã từng cảm ơn mày một cách đàng hoàng vì đã bắt lấy được tao."

Anh trừng mắt nhìn cô rồi cuối cùng càu nhàu, "Rõ ràng là tao có phản xạ tầm thủ cực nhanh. Mày không thể đổ lỗi cho tao được."

"Tao sẽ không mơ về nó đâu."

Không nói thêm lời nào, anh thô bạo đẩy cuốn sách ngôn ngữ học về phía cô và tiếp tục viết nguệch ngoạc trên tờ giấy da một cách tự nhiên.

Hermione bắt đầu đọc lại phần cô đã bỏ dở trong bài luận, thong thả nhai đầu bút lông ngỗng. Cô không chắc Malfoy đã nhìn chằm chằm bao lâu cho đến khi cô nhận ra anh đang cau mày và nhìn cô.

"Cái gì?"

"Ba mẹ mày không phải là lương y chữa răng hả? Chắc chắn họ không nuôi dạy mày để gặm đầu bút đâu ha."

Mắt cô mở to và tay cô đặt xuống bàn. "Tao còn không nhận ra mình làm vậy. Làm sao mày biết ba mẹ tao là nha sĩ?"

Anh lập tức rời mắt khỏi cô và quay lại với bài vở của mình.

"Malfoy..."

"Mày đã nói ở lớp Muggle Học," anh lẩm bẩm. "Đừng cắn bút lông nữa. Làm mất tập trung quá."

Nhịp tim cô tăng gấp đôi trước lời nói của anh.

Họ đã không học cùng lớp Muggle Học kể từ năm thứ ba.

"Tại sao lại là màu xanh lá cây?"

Cô nhíu mày, đặt chiếc bút lông lên bàn và quay lại nhìn Malfoy. "Màu xanh lá cây thì sao?"

"Mày nói mày mua màu xanh dương cho... mày nói mày chọn màu xanh dương cho tao." Anh đánh dấu giữa các trang và đóng cuốn sách của mình lại. "Tại sao mày lại chọn màu xanh lá cây?"

Cô cảm thấy bối rối trước câu hỏi này. "Mày đang hỏi tại sao tao lại chọn một chiếc vòng tay tình bạn màu xanh lá cây giả tưởng để ghép với chiếc vòng tay của mày á?"

Anh đưa tay vuốt tóc, và cô không thể không nhìn chằm chằm vào cách nó ổn định trong giây lát. Hơi lộn xộn một chút nhưng lại khiến cô muốn chạm vào xem nó có mềm mại như vẻ ngoài không. Có lẽ cô thực sự đã ngã ở hành lang và bị chấn động đến mức đây chẳng qua chỉ là ảo giác từ một chiếc giường ở Bệnh thất.

"Màu xanh lá cây là màu yêu thích của tao," cuối cùng cô trả lời, quyết định nói sự thật.

Nửa phút sau, anh gật đầu và mở lại cuốn sách, im lặng suốt đêm.

________

Một tuần sau khi Hermione lần đầu tiên tiếp xúc với Malfoy ở hành lang, cô mở cuốn sách ngôn ngữ học và nó mở ra một phần được đánh dấu bằng một miếng đánh dấu trang mỏng màu bạc.

"Mày có hứng thú gì với từ 'resfeber'?" cô hỏi, chỉ tay vào góc cuốn sách.

Qua khoé mắt, cô thấy anh bất động. "Sao mày lại quan tâm? Mày không bận viết bài luận cho Weasley à?"

"Trái tim hào hứng của người du khách trước khi lịch trình bắt đầu, khi lo âu và sự mong đợi lẫn lộn với nhau," cô đọc từ trang giấy. "Hm. Tao chưa bao giờ biết có từ nào chỉ cho cảm giác đó."

"Hầu hết mọi thứ đều có một từ," anh ngắt lời. Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cuốn sách trước mặt nhưng như thể anh đã ngừng đọc.

Chuyển trọng lượng của mình cho đến khi đối mặt với anh, cô nhắc, "Đó có phải là lý do tại sao mày cần cuốn sách này không? Mày cần tìm một từ nào đó à?"

"Chỉ là..." đôi vai anh căng lên và các đốt ngón tay trắng bệch quanh mép cuốn sách "...thích tìm từ mới. Một trò chơi thôi."

"Mày thích... tìm từ mới á?" cô lặp lại với vẻ hoài nghi.

Malfoy co rúm người lại, môi nhếch sang một bên rồi gật đầu một cái.

Cô quan sát anh một lúc, cố gắng đánh giá sự chân thành của anh. "Tao cũng thích tìm từ mới."

Vai anh thả xuống nhẹ nhõm khi cô không thăm dò anh thêm nữa. Cô lấy bài luận và một cây viết lông ngỗng từ túi xách của mình. Chân cô nhịp xuống sàn gỗ trong khi cô dùng đầu bút lông ngỗng lướt qua tờ giấy.

Ảnh hưởng của việc ứng dụng Chiêm tinh Muggle trong lĩnh vực chữa bệnh Muggle bắt nguồn từ năm 1450 ở Đông Á, nơi họ tin rằng các hành tinh cai trị các cơ quan và bệnh tật.

Nhúng bút lông vào mực, cô đưa nó trở lại tờ giấy da và—tay của Malfoy đặt lên đầu gối cô, làm cô đột ngột ngừng cử động. Cả cô và Malfoy đều kinh ngạc nhìn xuống tay anh.

Anh giật tay ra như thể bị bỏng khi chạm vào cô. "Mày làm tao phát điên đấy. Chân mày rung chuyển cả cái bàn làm tao khó có thể tập trung được."

"Xin lỗi," cô lẩm bẩm, mặt nóng bừng.

Cách đó vài lối đi, có một tiếng cười khúc khích hí hửng. "Dừng lại, Abby! Mình thề là mình đã nhìn thấy anh ấy đi về hướng này."

Malfoy từ từ trượt xuống ghế cho đến khi ngang tầm với Hermione. "Mày có thấy đó không phải là một hình thức che giấu hiệu quả khi mày cao hơn 72 inch không?" cô thì thầm, giữ giọng thật nhỏ khi tiếng bước chân ngày càng to hơn.

Nheo mắt nhìn cô, anh đưa một ngón tay lên môi như một lời đe dọa thầm lặng.

Sau khi tiếng bước chân lùi lại, anh thở ra một hơi rồi ngồi dậy.

"Mày đang trốn một cặp học sinh năm thứ tư phải không?" cô cười khúc khích.

Anh cắn vào bên trong má và nhăn mặt. "Tao thậm chí không thể học nếu không bị tụi nó khủng bố. Ngay cả khi tao cố tỏ ra tàn nhẫn, tụi nó vẫn nghĩ tao chỉ đang làm khó thôi. Mày không hiểu được đâu."

"Mày hoàn toàn đúng, với tư cách là một người gốc Muggle, tao sẽ không thể đồng cảm với những khó khăn mà mày phải trải qua với tư cách là một người thừa kế thuần chủng đẹp trai và giàu có," cô nói nhẹ nhàng và ngước nhìn anh. "Tuy nhiên, mày có sống sót sau cuộc khủng bố đáng sợ từ những phụ nữ đang tranh giành sự chú ý của mày không?"

Ngay khi cô nghĩ anh sẽ ném lại lời nhận xét cộc cằn với cô, môi anh cong lên. "Có phải mày vừa khen tao không, Granger?"

Hơi nóng bùng lên ở giữa ngực cô. "Tao chưa bao giờ coi mày là kiểu người biết xấu hổ. Tao đã nghĩ mày sẽ khuyến khích một đám phụ nữ thích mày nịnh nọt mày cả ngày."

"Tụi nó không thích tao. Tụi nó chỉ muốn tên và chức danh của tao thôi, cùng mọi thứ liên quan đến việc trở thành một Malfoy. Những người như tụi nó nghĩ một người như tao chẳng là gì ngoài cái tên." Mọi dấu vết vui đùa đều biến mất khỏi biểu hiện của anh.

Sau một thoáng im lặng, cuối cùng cô cũng đáp, "Chà, nếu họ nghĩ mày chỉ có vậy thì họ không hiểu mày rồi."

__________

Ngày tháng trôi qua và thứ Bảy đến thật nhanh.

Buổi sáng của Hermione thật tồi tệ. Crookshanks đánh thức cô dậy trước bình minh và nôn lên cái áo len mới của cô, sau đó cô hết kem dưỡng tóc sau khi tắm và tóc cô trở nên rối bù. Vẫn còn chưa đủ, khi cô xuống sảnh ăn sáng thì không còn chiếc bánh quế nào trên bàn Gryffindor.

Khi Malfoy đến gần cô trong thư viện, cô đã ở đó được một tiếng và vùi đầu vào một cuốn sách để quên đi nỗi thất vọng.

"Chuyện gì vậy?" anh hỏi. Nếu không biết rõ hơn, cô sẽ nghĩ mình nghe thấy vẻ lo lắng trong giọng nói của anh.

Cô tựa gáy sách lên mép bàn và nghển cổ nhìn anh. "Tại sao mày biết có chuyện không ổn?"

Ánh mắt anh lướt lên mái tóc đuôi ngựa của cô và quay trở lại đôi mắt cô. "Chỉ là mày... thôi quên đi. Trông mày như đang có tâm trạng khó chịu thôi."

"Ừ, cảm ơn, Malfoy," cô trả lời bằng giọng đều đều. "Đó là điều mà mọi phù thủy đều thích nghe."

Anh do dự ngồi xuống cạnh cô, nhưng cô đã di chuyển túi xách của mình sang để nhường chỗ cho anh và anh cảm thấy thoải mái.

Những chiếc kim đan có bùa chú bay lơ lửng cạnh bàn, kêu lách cách khi chúng tạo thành phần đầu của một chiếc khăn quàng cổ. Cô đã quyết định hôm nay sẽ làm nhiều việc cùng một lúc; đan là một cách hoàn hảo để hoàn thành công việc cho S.P.E.W. với đặc quyền thưởng thêm là làm phiền Malfoy.

Trước sự khó chịu của cô, anh dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng kim ồn ào.

"Mày không phiền gì đến âm thanh này à?" cuối cùng cô hỏi.

"Tao không biết là mày biết đan len," anh đáp.

Cô cắn môi dưới, tự hỏi anh đang nghĩ gì. "Ừ. Tao làm mũ và khăn quàng cổ cho gia tinh. Âm thanh này không làm phiền mày à? Một chút cũng không á?"

"Không, thực ra tao khá thích. Làm tao nhớ nhà." Anh tạm dừng việc của mình và đẩy nó sang một bên, dành toàn bộ sự chú ý cho cô.

"Nhà?"

"Mẹ tao cũng đan len. Thú vui yêu thích của mẹ tao là làm vườn nhưng..." Anh tìm kiếm từ ngữ để tiếp tục. "Gần đây thì lại là đan len."

Cách nói nhẹ nhàng khi anh nói về mẹ mình trái ngược với cách anh nói về cha mình.

Hermione mân mê mép cuốn sách của mình, và trước khi cô kịp thăm dò sâu hơn, ngón trỏ của cô bị bỏng rát vì vết cắt giấy. "Ow! Chết tiệt!" Cô ngay lập tức đưa ngón tay vào giữa môi và dùng lưỡi lướt lên vết cắt để giảm bớt cơn đau.

"Thói quen Muggle ghê," Malfoy nói với nụ cười nửa miệng.

"Đừng trêu tao khi tao đau." Cô không khỏi bĩu môi. "Tao không thể là người duy nhất trong Thế giới phù thủy có thói quen đó."

"Chỉ có ma cà rồng thôi."

Lông mày cô nhướn lên và sự quan tâm của cô được kích thích. "Mày đã bao giờ gặp ma cà rồng chưa?"

Cô chỉ từng đọc về họ trong sách. Với sự phỉ báng của Người sói so với trải nghiệm của cô với Giáo sư Lupin, cô biết rằng trải nghiệm trực tiếp sẽ rất quan trọng để hiểu được nỗi thống khổ của một ma cà rồng thực sự.

"Bà cố của tao, mặc dù đó chỉ là suy đoán của tao khi còn nhỏ. Bà là ma cà rồng hoặc ông kẹ giả dạng con người." Khóe môi anh nhếch lên và cô bật cười. Khi anh nắm lấy tay cô, cô cảm thấy một luồng điện râm ran từ cái chạm của anh. Sau một lần vẫy đũa phép, vết cắt tự liền lại và cơn đau tan biến. "Tốt hơn rồi đó."

"Sao mày biết cách chữa lành vết thương?" Cô hỏi, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Chúng ta chưa học nó trong bất kỳ lớp học nào mà."

Trước khi anh kịp trả lời, đồng Galleon bị phù phép trong túi của cô nóng lên với lời nhắc nhở về cuộc họp của Đội Quân Dumbledore ở Phòng Yêu Cầu.

"Tao không để ý đến giờ giấc!" Với một cú gập cuốn sách lại, cô đẩy nó trở lại phía bàn của anh và vội vàng thu dọn đồ dùng của mình. "Tao phải tham dự một cuộc họp, nhưng cảm ơn vì đã cho tao tham khảo cuốn sách của mày tối nay. Tao đã bắt đầu bài luận của mình rất tốt và đến lúc tao hoàn thành thì sẽ không mất quá nhiều buổi nữa đâu."

"Thêm buổi nữa á?" Anh xoa xoa gáy và chậm rãi lắc đầu. "Merlin. Mày không cần phải sống trong thư viện đâu. Tao chắc chắn điểm số của mày sẽ rất tốt mà không cần phải phụ thuộc vào việc đọc sách về mấy ngôi sao của Muggle."

"Mày mới là người đáng nói chứ. Tao thấy mày ở đây nhiều hơn bất kỳ ai khác đó." Cô đẩy ghế vào chỗ và cầm túi xách lên. "Hên là mày thích chia sẻ không gian học tập với tao chứ không phải là lựa chọn thay thế."

"Lựa chọn thay thế gì? Hòa bình và yên tĩnh à?"

Gõ ngón trỏ mới lành vào cằm, cô trả lời, "Tao chắc tên của họ là Lucy và Abigail. Tao chắc chắn sẽ ghét việc họ tìm ra vị trí bàn học bí mật của mày. Tất nhiên, nếu tao vẫn có quyền đọc cuốn sách thì tao sẽ quan tâm đến việc giữ bí mật địa điểm này cho mày."

"Quỷ sứ, Granger. Đầu tiên là trộm cắp và bây giờ là hăm doạ? Ấn tượng thật đó."

Cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng cô cảm thấy có một mức độ hài lòng nhất định khi nghe được sự tán thành của anh. "Hẹn gặp mày vào ngày mai, Malfoy."

________

Vào ngày kỷ niệm hai tuần kể từ lần đầu tiên Hermione ngồi cùng bàn trong thư viện của Malfoy, cái bàn trống trơn khi cô đến sau giờ học.

Chắc chắn, cô có thể đã có đủ thông tin sau vài ngày đầu tiên, nhưng cô đã cố tình đi chậm lại chỉ để thấy anh càu nhàu đêm này qua đêm khác trước khi đưa cuốn sách cho cô. Phần lý trí trong cô biết rằng cô nên biết ơn vì đã có thể sử dụng cuốn sách làm tài liệu tham khảo trong thời gian dài, nhưng phần còn lại của cô lại thất vọng khi không có lý do gì để tiếp tục với người bạn học lén lút này.

Thật ra, bài luận đã được nộp vào đêm hôm trước.

Mặc dù việc hòa giải trong tâm trí thật khó khăn nhưng cô đã bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian trong thư viện với Malfoy. Mỗi ngày trôi qua khiến cô nhận ra mình thực sự biết rất ít về anh, và một phần trong cô vẫn chưa muốn từ bỏ điều đó.

Tìm hiểu về anh giống như giải một câu đố và anh chỉ mới bắt đầu đưa cho cô những mảnh ghép.

Sau hai mươi phút học bài, một cái bóng đổ xuống bàn của cô và cô cảm thấy một sự hiện diện cao lớn phía sau mình.

"Scintilla?" Malfoy kéo dài giọng, nghe có vẻ hơi thích thú. Khi đọc cuốn sách của anh ngày hôm trước, cô đã không thể cưỡng lại việc đánh dấu một phần của riêng mình để anh tìm.

"Một dấu vết của cái gì đó, một tia sáng hay tia lửa," Hermione trả lời, lông mày cô nhíu lại tập trung khi cô vung bút vẽ trên tờ giấy da một cách khoa trương. "Tao đã nói rồi, tao cũng thích từ ngữ. Thực ra, ham học hỏi là lẽ sống của tao."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nghĩ anh có thể quay người và bỏ đi, nhưng thay vào đó anh lại nói, "'Tenet' là một từ đối xứng."
Note: Từ đối xứng là viết xuôi hay viết ngược gì nó cũng giống nhau.

Cô cắn vào má trong để kìm lại nụ cười đang nhếch lên trên môi. "Nhạt nhẽo như một kẻ ngốc, xa cách như một thi sĩ(*)."
【(*)"Drab as a fool, aloof as a bard" viết ngược viết xuôi gì cũng thành 1 câu giống nhau.

"Mày bị ai đó ếm bùa Lú rồi hả?"

Hermione đảo mắt và ném cây bút của mình lên bàn. "Đó là điều mà ba tao luôn nói. Đó là câu đối xứng yêu thích của ông ấy."

"Vậy thì thông minh là bệnh di truyền của nhà mày hả?"

"Đó là điều duy nhất tồn tại trong gia đình tao," cô châm biếm. "Như mày có thể đã biết, nhà Granger của tao quan tâm đến học thuật hơn là hoạt động thể chất."

Vẻ mặt của anh nhanh chóng chuyển thành một nụ cười ranh mãnh. "Hoạt động thể chất?"

Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng trước lời ám chỉ của anh. Cô chưa bao giờ hôn nhau, đó không phải việc của anh.

Ánh mắt của Malfoy rơi xuống má cô. "Redder* cũng là một từ đối xứng, Granger."
* đỏ mặt

Cô căng thẳng. "Mày định ngồi cùng tao hay chỉ làm phiền tao thôi hả?"

Không nói thêm lời nào, cô lấy một chồng sách gần đó và chuyển chúng sang phía bên kia bàn, dọn chỗ cho Malfoy ngồi cùng cô.

Giữa đêm, Hermione thò tay vào túi và lấy ra một hũ hoa khô và một cái cốc. Malfoy không nói gì, nhưng anh tò mò nhìn cô và quan sát cô mở nắp. Cô rắc những bông hoa khô và đổ đầy vào cốc.

"Augamenti," cô thì thầm, cẩn thận định hướng dòng nước nóng để tránh làm đổ một giọt. Cô có thể cảm nhận được sức nặng từ cái nhìn chằm chằm của anh nhìn cô làm. "Mày có muốn uống trà không?" cô hỏi, cầm cái hũ lên và lắc lư nó một chút về phía anh.

Đầu ngón tay anh gõ nhịp trên mặt bàn khi anh cân nhắc lời đề nghị của cô. "Đổi lại tao sẽ nợ mày cái gì?"

Cô chớp mắt, sửng sốt. "Không có gì cả? Không phải mọi thứ đều là giao dịch, Malfoy. Chỉ là một bữa trà đơn giản thôi."

"Sao lại có màu hồng? Tao chưa bao giờ thấy trà như thế."

Câu hỏi nghe giống như sự bối rối hơn là một lời buộc tội, nên cô quyết định trêu chọc anh. Hermione lấy chiếc cốc thứ hai từ trong túi xách thường được dành cho Harry và đặt nó lên bàn trước mặt cô.

"Đây gọi là trà hoa anh đào muối, và nó được làm từ hoa anh đào. Ba mẹ tao đã đưa tao đi nghỉ ở Nhật Bản vào năm ngoái, nơi tao đã thử uống nó lần đầu tiên." Cô cẩn thận chia từng muỗng hoa khô vào cốc và dùng đũa gõ nhẹ vào cốc, đổ đầy nước nóng vào cốc.

Họ cùng nhau ngắm những bông hoa khô nở ra dưới nước. Với một nụ cười khích lệ, Hermione đưa cốc cho Malfoy. Đầu ngón tay của họ chạm vào nhau khi anh cầm lấy nó, và anh nán lại một phần giây rồi mới rút lại.

Không khí giữa họ thay đổi, và cô đột nhiên nhận thức rõ ràng từng chuyển động của anh. Cô nhìn thấy từng chuyển động lên xuống của ngực anh, cách anh liếm môi, và những lọn tóc xõa xuống mắt anh.

Anh cau mày nhìn chằm chằm vào cốc trước khi thận trọng nhấp một ngụm. "Ngon đó!" Anh thốt lên trong hơi thở, không thèm che giấu sự bối rối của mình.

"Có nhiều thứ trên thế giới ngon hơn cả trà Earl Grey."

Đôi mắt anh nheo lại một chút, trong tư thế phòng thủ. "Tao chỉ muốn..."

"Tao biết." Cô ngắt lời anh và khua tay những gì cô chắc chắn sẽ là một lời lan man về lợi ích của trà Earl Grey và truyền thống. Sau khi nhấp một ngụm từ cốc của mình, cô hít vào mùi hương hoa thoang thoảng của thức uống. "Mọi người từ khắp nơi trên thế giới du lịch đến để ngắm hoa anh đào và truyền thống về loài hoa này đã có từ hàng nghìn năm trước."

"Chúng chỉ là hoa thôi. Sao lại có người quan tâm chứ?"

"Không chỉ là hoa – dù chúng rất đẹp. Chúng là tượng trưng cho sự kết thúc của Mùa Đông và Mùa Xuân sắp đến. Những bông hoa chỉ nở trong vài tuần, và có một vẻ đẹp nào đó trong cách những cánh hoa rơi khỏi cây từng cánh một, tượng trưng cho sự ngắn ngủi của cuộc sống." Cô nhấp một ngụm trà dài và hơi ấm tràn ngập trong lồng ngực.

"Thế mày đã tận mắt nhìn thấy những bông hoa này à?"

Cô mỉm cười yếu ớt trước ký ức đó và một cảm giác hoài niệm tràn ngập trong cô. "Ừ. Đó là một trong những khoảnh khắc mà ngay cả khi mày nhớ đến, mày biết nó sẽ ảnh hưởng đối với mày suốt đời."

Anh mím môi thành một đường mỏng trong khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào những bông hoa đang trôi nổi. "Gia đình tao chưa bao giờ đi nghỉ dưỡng trừ khi ở cộng đồng phù thủy nước ngoài. Ba tao nói các thành phố Muggle đầy rẫy những kẻ tàn bạo và thoái hóa."

"Mày tin vào điều đó à?"

Một sự im lặng kéo dài giữa họ. "Không," cuối cùng anh trả lời, thốt ra từ đó giống một tiếng thở dài hơn bất cứ điều gì.

"Tốt. Tao ghét việc mày hạn chế thế giới quan của mình như vậy." Cô kéo một ngón tay dọc theo mép cốc. "Tao nghĩ nếu mày dành thời gian để khám phá thế giới, mày sẽ ngạc nhiên một cách thú vị về những gì nó mang lại."

Anh uống cạn phần trà còn lại, để lại những bông hoa ở đáy cốc. "Mẹ tao nói vài khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời này là phù du," anh lẩm bẩm.

"Chính xác, nhưng tuổi thọ ngắn ngủi của chúng không làm giảm đi sức ảnh hưởng của chúng đối với các thế hệ những người được may mắn trải nghiệm chúng."

Sau một lúc lâu, anh điều chỉnh lại tư thế cho đến khi đối mặt với cô. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, tìm kiếm giữa chúng. "Mày... nên cẩn thận. Umbridge biết về câu lạc bộ của mày và Potter, và quyết tâm tìm ra nó. Mụ ta như đang sùi hết cả bọt mép khi có cơ hội đuổi học tất cả tụi bây vì đã thách thức 'sắc lệnh giáo dục' của mụ ta."

Tay Hermione siết chặt cốc của mình và cô ngồi im lặng một lúc, choáng váng. Harry đã nghe tin đồn về Tổ Thẩm Tra của Umbridge đang cố gắng theo dõi các thành viên của Đ.Q.D quanh Hogwarts nhưng cô nghĩ đó chỉ là tin đồn. "Bọn tao sẽ cẩn thận. Cảm ơn vì đã cảnh báo, Malfoy."

Khóe môi anh nhếch lên với chiếc cốc rỗng. "Và cảm ơn vì trà, Granger."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro