Chương 9: Những Tháng Ngày Tiếp Theo - Hồi Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwarts 1996

Mọi âm thanh trong Đại Sảnh đều được khuếch đại cho đến khi Draco muốn biến mất. Dao kéo cọ vào đĩa ăn bằng sứ, cốc thủy tinh chạm vào nhau và bàn gỗ, và những lời thì thầm trầm thấp của bạn cùng lớp vang lên bên tai anh. Ánh đèn trên cao phản chiếu lên chiếc đĩa vàng trước mặt anh, ánh sáng chói lóa làm anh chói mắt.

Draco cúi xuống bữa tối, dùng nĩa chọc thức ăn quanh đĩa trong khi đếm từng giây cho đến khi có thể rời đi mà không gây nghi ngờ. Nhiều ngày nay anh chẳng thèm ăn uống gì, nhưng nếu anh bỏ lỡ một bữa tối nữa, anh sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn về nơi ẩn náu của mình. Cái nhìn phê phán của mụ Umbridge quan sát đại sảnh từ vị trí của mụ ta ở bàn đầu; mụ mặc bộ đồ màu hồng đặc trưng từ đầu đến chân với nụ cười trên môi mang tính đe dọa hơn bất kỳ cái cau mày nào có thể có.

Bên trái Draco, Theo đang đi vòng quanh để nhờ người khác giúp đỡ vẽ biểu đồ sao môn Thiên văn học. Ở bên phải Draco, Pansy đang vẫy đũa phép và cho Astoria xem một bùa chú khiến con mèo của cô ấy nhảy múa với cái đuôi lắc lư nhịp nhàng theo một giai điệu im lặng. Anh nhìn xa hơn về phía cuối bàn và thoáng chạm mắt với hai cô gái Slytherin đang nhìn anh và cười khúc khích một mình. Anh nhìn đi chỗ khác.

Giá như Granger dễ đọc như vậy.

Ánh mắt anh lướt qua bàn Gryffindor, tìm kiếm cô. Thật nguy hiểm khi anh thường xuyên tìm kiếm cô ở hành lang, trong lớp, trong bữa ăn nhưng anh không thể tự chủ được. Không có gì ngạc nhiên khi cô ngồi giữa Potter và Weasley. Potter đang bận hờn dỗi với bữa ăn của mình và nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore với vẻ mặt chua chát trong khi Granger vui vẻ trò chuyện với Weasley, dừng lại giữa những thìa súp của cô để nói gì đó trong cuộc trò chuyện của họ. Draco nhìn xuống món ăn của mình và cau có.

"Tao phải nguyền rủa ai đây?" Blaise hỏi, dùng thìa để lấy cho mình phần khoai tây cuối cùng. Cảm giác ngứa ngáy khi áo Draco cọ vào cổ anh đã lấn át câu hỏi của Blaise. Anh cảm thấy như mình đang nghẹt thở.

Cái bát trống đã tự bổ sung đầy đồ ăn đến miệng một cách kỳ diệu. Dùng đầu nhọn của chiếc nĩa, Draco đẩy miếng cá chiên ra mép đĩa, tạo khoảng trống bên cạnh khoai tây chiên và trông như thể có gì đó vừa được ăn.

"Draco?"

"Cái gì?" Draco ngước lên nhìn người bạn thân đang nhăn trán lo lắng.

Blaise lặp lại, lần này ít biến điệu hơn. "Tao hỏi mày là tao phải nguyền rủa ai."

Chắc chắn là Draco đã bỏ lỡ điều gì đó. "Ý mày là sao? Với lại mẹ mày nói mày đừng làm chuyện đó nữa mà."

"Bà ấy chỉ đề nghị thôi, bà ấy sẽ hiểu. Tao hỏi vậy vì mày đang nhìn miếng khoai tây chiên đó như thể nó đã hủy hoại cuộc đời mày vậy." Blaise gật đầu với nụ cười gượng gạo. "Có phải là khoai tây không? Nếu vậy thì có vẻ như nó đã bị trừng phạt rồi...nó ngon, phạt cũng đáng."

"Không có gì đâu. Tao chỉ mệt thôi."

Bạn của anh lắc đầu và chọn một miếng khoai tây chiên từ đĩa của Draco. "Chắc là do mày chưa ăn. Đây, mở miệng ra cho chiếc chổi bay vào nào." Blaise xoay miếng khoai tây sang một bên và phóng nó về phía miệng Draco, bắt chước âm thanh của một cây chổi bay trong không khí.

Draco hất tay Blaise ra và tránh miếng khoai tây. "Tao không phải trẻ con!"

"Vậy thì đừng cư xử như vậy nữa và nói cho tao biết có chuyện gì đi. Tao là bạn thân của mày, mày nghĩ tao không thể biết được khi mày có chuyện à?" Blaise bỏ khoai tây xuống và lau tay vào chiếc khăn ăn trên đùi. "Tao chưa bao giờ thấy mày như thế trước đây."

Draco đã mất ngủ nhiều ngày, và điều đó đã được thể hiện rõ ràng.

Cách đây hai đêm, anh đã tìm được một chiếc huy hiệu từ ngăn dưới cùng của chiếc rương mà gia đình anh đã lưu giữ qua nhiều thế hệ. Nó bảo vệ người đeo khỏi những bùa phép thay đổi tâm trí và có giá trị vô giá. Sau cả ngày mệt mỏi mà không thấy cải thiện gì, anh uống độc dược, cho rằng thức ăn hoặc đồ uống của anh chắc chắn đã bị pha tình dược.

Nhưng không.

Draco không bị nguyền rủa—ít nhất, không phải bởi phép thuật.

Đây là một cái gì đó tồi tệ hơn nhiều.

Weasley nghiêng người tới và nói điều gì đó với Granger, với miệng đầy thức ăn như người thượng cổ, tay vẫn cầm đùi gà gặm. Trước sự kinh hoàng của Draco, cô ngửa đầu ra sau và cười. Tiếng cười của cô ấm áp và lôi cuốn, giống như một tách trà ấm cúng trong đêm đông se lạnh.

Tại sao trông cô lại có vẻ như đang nịnh nọt Weasley như một nữ sinh bị mê hoặc vậy?

Có lẽ cô đã luôn nhìn anh như vậy nhưng Draco chưa bao giờ để ý. Có lẽ đó là anh đang nhìn cô bằng con mắt mới.

Granger quá thông minh để có thể yêu một người như Weasley. Cô phải biết rõ hơn chớ. Không, Granger sẽ muốn một người có thể thách thức cô, một người có thể hiểu cô, một người có thể bộc lộ những khía cạnh mới của cô. Ai đó phù hợp với cô hơn Weasley chứ.

Draco tức giận khi thấy cô cười với cậu ta như vậy.

Cậu ta thậm chí còn không thông minh.

"Ai không thông minh?" Blaise hỏi, súc miệng mình bằng một ly nước bí ngô.

Draco không có ý nói to điều đó. "Không ai cả."

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ghen tị với Weasley, nhưng anh đã ghen tị. Tổ tiên của anh có lẽ đang tức điên trong lăng mộ bằng đá cẩm thạch của gia đình.

"Bồ tèo ơi, trông mày thật suy sụp. Mày có chắc là mình không bị ốm không?"

Ghen tị với Weasley — có lẽ vậy. "Tao chắc là tao ổn mà."

"Mày luôn bướng bỉnh, nếu mày đổi ý, tao có thể cùng đi với mày đến bệnh thất." Blaise đề nghị.

Draco nhìn xuống món ăn của mình với vẻ kinh tởm trước khi đẩy nó ra và đứng dậy. "Cảm ơn vì lời đề nghị. Hẹn gặp mày sau ở phòng sinh hoạt chung."

____________

Trong nỗ lực giải tỏa đầu óc, Draco bắt đầu lang thang khắp các hành lang của Hogwarts. Đó là một đặc ân khi có thể tự do đi lại bất cứ lúc nào mà không bị thẩm vấn, một đặc ân mà anh được ban cho khi trở thành thành viên của Tổ Thẩm Tra. Anh đi ngang qua bức tường của các sắc lệnh giáo dục, được bao phủ bởi rất nhiều sắc lệnh, anh khó có thể nhìn thấy tảng đá bên dưới. Trong khi bước đi, tâm trí anh chạy đua để xác định chính xác thời điểm mà mọi thứ đều không ổn.

Có lẽ điệu nhảy của anh không hợp lý. Suy cho cùng thì Granger đã được dạy cách khiêu vũ, nhưng lỡ đâu Muggle có cách nhảy khác. Nhưng anh có nói gì hay làm gì xúc phạm cô không?

Anh hôn tay cô.

Lúc đó, anh không thể cưỡng lại được, nhưng sau khi adrenaline dâng trào, anh nhận ra mình đã đoán được điều đó lần thứ hai. Nhưng cô đã nhận cái áo khoác của anh, điều mà cô sẽ không làm nếu cô khó chịu.

Cô xõa tóc nữa.

Một lần nữa, anh biết cô không thích bay nhưng anh vẫn nhất quyết đòi điều đó. Cô có thể bực bội với anh vì đã không quan tâm đến cảm xúc của cô, ngay cả khi cô tỏ ra thích thú với chuyến bay.

Một anh chàng sẽ làm gì khi một cô phù thủy nổi giận với anh ta nhỉ? Cha anh mua kim cương cho mẹ anh, nhưng Granger không đeo đồ trang sức.

Con gái thật khó hiểu.

Draco ngồi xuống gờ đá bên dưới cửa sổ hình vòm, nhìn chằm chằm xuống khu đất bên dưới. Trong một năm bình thường, sân trường sẽ chật kín học sinh học tập dưới ánh nắng mặt trời, luyện tập Quidditch hoặc chơi Exploding Snap. Rất nhiều điều đã thay đổi với các quy tắc của mụ Umbridge. Hàng chục học sinh đi ngang qua trên đường trở về ký túc xá của mình và có vẻ như Umbridge đã cho họ về sau bữa tối.

Anh đã đi đúng hướng đến Tháp Gryffindor, điều đó có nghĩa là...

Mái tóc xoăn bồng bềnh của Granger xuất hiện dọc hành lang và Draco nhảy xuống khỏi chỗ ngồi trên đôi chân run rẩy, lướt qua đám đông để tìm dấu hiệu của Potter hay Weasley. Tạ ơn Merlin, cô đang đi một mình.

"Malfoy," cô thở ra, có vẻ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của anh.

"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Anh hỏi, xoa xoa gáy. Anh kéo mạnh cà vạt, nới lỏng nút thắt của nó.

Cô liếc nhìn xung quanh và gật đầu, ra hiệu cho anh đi theo cô vào phòng học trống gần nhất. Sau khi đóng cửa lại, cô ngước lên nhìn anh đầy đau khổ. "Có chuyện gì thế? Mày trông..."

Anh bật ra một tiếng cười trống rỗng, không hề có chút vui vẻ nào. "Thật ra thì không có gì đâu. Tao chỉ không nghĩ điệu nhảy của mình tệ đến vậy... tao biết mình hơi lụt nghề, nhưng nó có thực sự làm mày sợ không?"

"Điệu nhảy của mày á?" cô nhắc lại với vẻ cau mày. "Tao thích điệu nhảy của mày mà."

Nụ cười nửa miệng của anh vụt tắt và anh cảm thấy tim mình như rớt xuống. "Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? Tao đã làm gì mà mày tránh mặt tao như mắc bệnh Đậu Rồng vậy. Tao đang vắt óc suy nghĩ xem mình đã làm gì sai."

"Mày không làm gì sai cả," cô nhanh chóng trấn an anh và giọng cô trầm xuống. "Thành thật mà nói, tao nghĩ đêm đó tao đã mơ." Cô nhìn xuống mình và lo lắng vuốt phẳng những nếp gấp trên váy.

"Rồi chuyện gì xảy ra vậy? Tao tưởng chúng ta đã... tao nghĩ chúng ta đã có một khoảnh khắc, Granger." Câu hỏi của anh khiến cổ họng anh nghẹn lại.

"Phải."

"Tao không hiểu. Mày không đến thư viện nữa, mày không đọc ghi chú của tao, mày tránh mặt tao trong lớp. Chết tiệt, mày thậm chí không nhìn tao nữa. Tại sao mày không nhìn tao?" Anh hỏi, giọng thô ráp. Một cơn lốc cảm xúc từ tháng trước hiện lên cùng một lúc cho đến khi anh không thể thở được. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khuyến khích cô nhìn vào mắt anh.

"Chúng ta đang làm gì vậy?" cô thì thầm, đôi mắt mở to.

Câu hỏi khiến trái tim Draco nhảy lên tận cổ họng và anh lướt ngón tay cái của mình dọc theo cằm cô. Da cô cảm thấy thật mềm mại và mịn màng. "Tao đã tự hỏi mình điều đó hàng ngàn lần rồi. Tao không biết. Mày là tất cả những gì tao có thể nghĩ đến... Tao khá chắc là mình đã phát điên rồi."

Cô nhún vai và cắn môi dưới. "Tai nghĩ tao cũng vậy."

Tầm nhìn của cô rơi xuống chiếc huy hiệu bạc được ghim trước áo choàng của anh. Đột nhiên, anh cảm thấy gánh nặng của chiếc huy hiệu đè nặng mình xuống như một hòn đá xuyên qua nước. Cô chưa kịp nói lời nào thì anh đã giật nó đi. "Có phải là vì tổ thẩm tra không? Tao có thể nghỉ việc, dù sao cũng là chuyện vớ vẩn." Nó rơi khỏi tay anh và tiếng kim loại kêu lên khi rơi xuống sàn đá.

Granger vòng tay quanh người, cuộn tay vào áo choàng. "Không phải vậy. Năm nay là địa ngục đối với rất nhiều học sinh, và giờ tao chỉ đang chạy trốn tất cả, dành thời gian cho mày. Thật không công bằng."

Anh cảm thấy một tia hy vọng le lói trong mình. Có lẽ rốt cuộc anh đã không phá hỏng mọi thứ. "Công bằng? Không có gì trong cuộc sống là công bằng. Điều đó không có nghĩa là chúng ta có nghĩa vụ phải tìm kiếm hạnh phúc ở nơi có thể sao?"

"Còn hơn thế nữa. Harry tệ hơn những gì tao từng thấy, học sinh sợ mụ Umbridge và tao lẽ ra phải là Huynh Trưởng của họ, nhưng thay vì giúp đỡ họ thì tao lại ở đây để rơi vào t-tao ở đây... với mày."

"Mày ở đây với tao," anh lặp lại; mạch đập của anh chạy trong huyết quản và anh nắm lấy tay cô trong tay mình. Cảm giác trong lồng ngực anh dâng trào khi cô cuộn những ngón tay mình quanh anh.

"Chúng ta đang mạo hiểm mọi thứ với Umbridge, bạn bè của chúng ta và gia đình của mày. Chẳng có gì hợp lý cả..."

"Tao không quan tâm đến hợp lý. Granger, tao đã chứng kiến mày cống hiến nhiều năm cuộc đời mình để trở thành thứ người khác cần và mày không nhận được gì cả. Điều mày muốn là gì?"

"Thật ích kỷ," cô nói nhẹ nhàng, siết chặt tay anh hơn.

"Một điều mà Slytherin hiểu mà tao nghĩ Gryffindor tụi mày có thể lưu ý là đôi khi ích kỷ cũng chẳng sao cả," anh thì thầm, nhìn vào mắt cô. "Việc chăm sóc bản thân không làm mày trở thành người xấu."

"Malfoy." Giọng điệu của cô nghe như một lời cảnh báo, nhưng trong ánh mắt cô lại có sự ấm áp.

Trong một khoảnh khắc điên cuồng, anh lại đưa tay cô lên môi mình, giống như anh đã làm khi kết thúc điệu nhảy đó. Anh ấn môi mình vào mu bàn tay cô, giữ lấy ánh mắt của cô. "Điều em muốn là gì, Granger?"

"Là anh," cô thì thầm, câu trả lời của cô giống như một cái vuốt ve khó thở trên má anh.

Sau một tuần lo lắng đến phát ốm, cuối cùng anh cũng có thể thở được; sự nhẹ nhõm dâng lên trong phổi anh và xua tan mọi nỗi sợ hãi không thành lời bằng hơi thở của anh.

Chính Voldemort có thể phá cửa lớp học và Draco sẽ không thể rời mắt; mọi phần trong anh đều hoàn toàn, hoàn toàn, tuyệt đối bị mê hoặc bởi cô.

"Anh có thể hôn em được không?"

Cô gật đầu trước khi anh kịp hỏi xong câu hỏi, và anh thu hẹp khoảng cách nhỏ bé giữa họ, dừng lại một phần nhịp tim trước khi áp môi mình vào môi cô. Thế giới bùng nổ đầy màu sắc, giống như luồng ánh sáng lóe lên qua kính vạn hoa.

Draco chưa bao giờ nghĩ rằng một nụ hôn nhẹ nhàng lại có thể giống như một thanh thép chạm vào đá lửa, tạo ra tia lửa đốt cháy ngọn lửa trong lồng ngực anh. Rất nhanh chóng, nụ hôn kết thúc, và anh lùi lại, ngắm nhìn đôi gò má ửng hồng của cô.

"Đây là nụ hôn đầu tiên của em," cô thở ra, đầu ngón tay chạm vào môi dưới vì sốc.

Một chiếc lông vũ có thể đánh gục anh khi cô thừa nhận. "Cái gì?" anh nói một cách hoài nghi. "Nhưng anh tưởng em đã hôn Krum hoặc Potter năm ngoái... ít nhất là vậy, đó là điều mà mọi cô gái Slytherin đều nói."

Granger chỉ lắc đầu và đôi mắt mở to nhìn vào môi anh. "Đó chỉ là tin đồn thôi. Em chưa bao giờ... ý em là, em chưa từng..."

Một phần trong anh cảm thấy có chút tự hào chiếm hữu khi nghĩ đến việc mình là người đầu tiên hôn cô.

Bây giờ anh là một phần trong câu chuyện của cô cũng như cô là một phần của anh. Trong một khoảnh khắc, dù ngắn ngủi đến đâu, cuộc sống của họ đã hòa quyện vào nhau và cùng nhau chia sẻ nụ hôn đầu tiên.

Trước khi anh kịp nói thêm lời nào, cô đã kéo cà vạt của anh lại cho đến khi môi họ chạm vào nhau một lần nữa. Cô kiễng chân lên và quàng tay quanh cổ anh, ép mình sát vào anh. Anh không thể hình thành một suy nghĩ mạch lạc để cứu mạng mình; điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là cô cảm thấy cô bé nhỏ đến thế nào trong vòng tay anh và anh sẽ làm bất cứ điều gì trên đời để bảo vệ cô.

Draco tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống khi chạm vào môi cô.

___________

Những tháng sau nụ hôn đầu tiên đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Draco.

___________

Draco giơ một viên kẹo Bertie Botts lên trước ánh sáng, nheo mắt nhìn nó và tìm kiếm những đốm xám nhỏ. Không có màu xám nào trong tầm mắt và anh nhẹ nhàng đặt nó vào một đống kẹo nâu sẫm ngày càng lớn trên bàn thư viện của họ.

Anh chọn một viên thạch màu xanh lá nhạt từ hộp đựng và bỏ vào miệng. Cỏ. Mặt anh nhăn lại và anh nhanh chóng ăn một viên màu đỏ tiếp theo, hy vọng có thể loại bỏ được mùi vị trong miệng. Nó có vị anh đào, không phải là hương vị anh thường thích nhưng chắc chắn vượt trội hơn vị cỏ. Viên tiếp theo có màu nâu nên anh cẩn thận xem xét lại rồi thả nó vào nhóm thứ hai.

"Anh có muốn cho em biết anh đang làm gì không?" Granger hỏi, ngó qua đầu cuốn sách của cô. "Anh đang làm em mất tập trung vào việc đọc sách đấy."

"Anh đang tìm những đốm màu xám trong mấy viên kẹo này. Nó tinh tế lắm, nhưng màu xám có nghĩa là nó có vị bẩn nên anh không muốn gặp rủi ro," anh đáp một cách bình thản.

Cô tò mò nhìn giữa hai đống kẹo màu nâu rồi đóng cuốn sách lại. "Anh thu hút được sự chú ý của em rồi đó. Và anh định làm gì với mấy viên có vị bẩn?"

"Chúng sẽ được cho vào hũ kẹo cá nhân của mụ Umbridge. Mụ ta xứng đáng nhận được sự bất tiện này."

Granger cười lớn. "Mụ ta xứng đáng nhận được nhiều thứ hơn là mấy viên kẹo có vị bẩn. Còn nhóm thứ hai kia là gì?"

Thay vì trả lời, anh chọn một viên và đưa lên môi cô. Cô mỉm cười mở miệng, anh đút cho cô.

Sau vài lần nhai, mắt cô sáng lên và cô kêu lên: "Là socola!"

"Nhóm thứ hai này là dành cho em," anh nói, hôn nhanh lên má cô. "Anh để ý tháng trước em luôn sắp xếp hũ kẹo để chọn ra mấy viên socola và anh không muốn em phải thử vị bẩn."

Mặc dù vị socola cũng là hương vị yêu thích của Draco, nhưng anh vẫn hy sinh từng viên cuối cùng cho cô. Granger quay sang anh và đặt một nụ hôn lên môi anh bằng cả hai tay cô trên má anh.

"Xem nè? Một cách mới để nếm socola yêu thích của anh," anh thì thầm, dựa vào cái chạm của cô.

Rồi cô mỉm cười.

Anh sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với cảm giác đó.

"Em không thể tin được là anh có đủ kiên nhẫn để sắp xếp những thứ này trong khi em đọc." Cô liếc xuống hộp kẹo đặt giữa tách trà của họ. "Anh đã ăn bao nhiêu viên rồi?"

Anh nhún vai, lờ đi cơn đau bụng ngày càng tăng của mình. "Một ít thôi. Anh biết em thích socola đến mức nào. Anh không đòi hỏi gì ngoài điều tốt nhất cho cô gái mà anh đang tìm hiểu."

"Tìm hiểu?" cô buột miệng trước khi đưa tay lên miệng và cười khúc khích. "Có cần phải vậy không? Nghe có vẻ... trang trọng quá."

"Anh tưởng anh đã thể hiện khá rõ ý định của mình với em," anh nói, giọng vẫn nhẹ nhàng và vui tươi.

"Chà, có lẽ anh nên nhắc em nhớ," cô trêu chọc, lấy một viên sôcôla khác.

Anh luồn những ngón tay mình vào tóc cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô và nhìn vào giữa mắt cô. "Ý định của anh là làm cho em hạnh phúc, được nghe tiếng cười đó của em thường xuyên nhất có thể, và..." anh cúi đầu xuống, hôn cô. "...để không bao giờ phải trải qua một ngày mà không có điều đó."

"Chà," cô thở ra. "Anh khá giỏi việc đó đấy."

"Thiệt không?" Anh cảm thấy cái tôi của mình dâng cao.

"Thiệt, nó..." cô rên rỉ thật nhẹ nhàng trong môi anh khi anh hôn cô lần nữa "...rất mất tập trung. Cứ thế này, em có thể bị mất thứ hạng trong lớp mất."

"Meow." Âm thanh này dường như phát ra từ đâu đó và rõ ràng là không vui chút nào.

"Crookshanks!" Granger gọi, phá vỡ cái ôm của họ và quay đầu nhìn xuống chân.

Một con mèo, vừa lắm lông vừa bẩn, đã thả mình xuống sàn cạnh bàn của họ. Nó bắt đầu cọ vào chân Granger và kêu gừ gừ.

Đôi mắt của Draco nheo lại và anh cười khẩy. Đây chắc hẳn là con mèo mà Granger luôn nhắc tới; không đời nào con mèo ghẻ đó có thể đọc được suy nghĩ. Có khi, cô đã tìm thấy nó đang lục lọi trong thùng rác ở Hẻm Xéo. Con mèo có lẽ sánh ngang với Weasley về trí tuệ và điều đó đã làm sai lệch nhận thức của cô.

Crookshanks dừng lại giữa chừng và quay sang Draco, rít lên và nhe răng.

Không thể nào.

Đó hẳn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc nó sử dụng bản năng động vật hoang dã của mình để biết rằng Draco đang cáu kỉnh và không đánh giá cao việc bị gián đoạn cuộc hôn hít của họ. Ở đâu đó trong tâm trí đơn giản của nó, nó phải nhận ra rằng Draco sẽ chiếm vị trí là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Crookshanks lắc lắc chiếc đầu bờm sư tử nhỏ của mình một cách chậm rãi và có chủ ý.

Với hai lần nhảy, tận dụng mép ghế của Granger làm đòn bẩy, con mèo nhảy ngay lên bàn và vung vẩy đống kẹo rải rác.

Draco đáp lại cái nhìn cau có của con mèo bằng ánh mắt đe dọa nhất. Con mèo ngồi ngay trước mặt Draco, nhìn chằm chằm vào mắt anh — và có lẽ cả tâm hồn anh nữa.

"Ồ! Hai chàng trai của tôi đang tự giới thiệu bản thân kìa," Granger reo lên, không hề nhận ra cuộc chiến tinh thần đang diễn ra giữa họ.

Draco thoáng cân nhắc việc ném tách trà của mình vào con mèo, tự hỏi liệu anh có thể làm như vô tình được không.

Crookshanks phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp từ sâu trong lồng ngực nhỏ bé của nó. Trong khi vẫn duy trì giao tiếp bằng mắt, nó dùng chân đập vào tách trà của Draco, đẩy nó hai lần làm nó rơi xuống sàn đá của thư viện và vỡ tan thành nửa tá mảnh.

Một thách thức.

"Crooksie!" Granger khiển trách, nhảy lên sửa lại tách trà và lau sạch chỗ trà đổ. "Em rất xin lỗi, Malfoy, thỉnh thoảng nó hay vậy. Để em pha lại cho."

Có một điều chắc chắn, Draco từ chối là người chớp mắt trước.

Là một đối thủ xứng tầm, cái nhìn trừng trừng của Crookshanks không hề lay chuyển và đôi mắt màu hổ phách của hắn không hề chớp lấy một lần.

Con mèo này quá thông minh để trở thành một con mèo bình thường.

Đôi mắt khô khốc của Draco cháy lên nhu cầu chớp mắt và anh hạ giọng. "Em có khẳng định là nó không phải là Hoá Thú Sư không?"

"Ồ, anh đã nghe chuyện con chuột của Ronald chưa?"

"Sao cơ?"

"Ý em là em có thể đảm bảo Crookshanks đã được kiểm tra kỹ lưỡng." Cô lẩm bẩm điều gì đó trong khi lau sạch trà bị đổ bằng cây đũa phép của mình. "Bị lừa một lần là đủ rồi."

"Em nói gì nãy giờ vậy?" Phản ứng của cô đã phá vỡ sự tập trung của anh và anh chớp mắt.

Chết tiệt.

Đuôi của Crookshanks vẫy lên không trung trong chiến thắng.

Có lẽ tao đã sai về mày, Draco nghĩ về hướng con mèo. Tao muốn đề xuất một liên minh, ít nhất là một hiệp định đình chiến. Cho phép tao vuốt ve mày đi; điều đó sẽ làm mẹ mày vui đó vì chúng ta đang hòa hợp với nhau. Để đổi lấy sự chấp thuận của mày, tao sẽ đặt một bát kem tươi cho mày bên ngoài tháp Gryffindor mỗi khi tao đi tuần tra.

Crookshanks dừng lại, như thể đang cân nhắc lời đề nghị.

Và mày có thể ăn bao nhiêu cá hồi cũng được, anh thầm nói thêm.

Râu của con mèo giật giật, và đúng lúc Granger quay lại chỗ ngồi của mình, nó dùng đầu huých vào tay Draco.

Granger thở hổn hển trong sự phấn khích tột độ và đập mạnh vào cánh tay anh, dường như đã quên hết sự khó chịu của mình vì trà bị đổ. "Ôi chúa ơi, em không thể tin được là nó lại làm vậy! Nó chưa bao giờ thích ai ngoài em cả."

Draco vuốt ve đầu Crookshanks, cẩn thận xoa quanh tai và dọc lưng nó. "Có vẻ như anh và nó đều có sở thích chung."

___________

"Xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn, thưa giáo sư Sprout, nhưng con cần phải đưa Granger ra khỏi lớp," Draco dài giọng, tỏ vẻ không quan tâm với nhiệm vụ tầm thường trước mắt. "Con phải làm việc với cô ấy cho Tổ Thẩm Tra."

Cả lớp ồn ào trò chuyện tại vị trí riêng của họ với những chậu cây trước mặt. Một số học sinh đang tỉa cây, cẩn thận tách những chiếc lá sẽ được phơi khô và nghiền thành bột để năm thứ hai sử dụng trong môn Độc dược.

Đôi mắt của Granger mở to và cô tránh ánh nhìn dò hỏi của Potter và Weasley.

Giáo sư Sprout mím môi và vẫy tay cho phép, gật đầu với Granger một lần rằng cô được phép rời đi. Granger nhảy lên khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng lau sạch bụi bẩn trên tay bằng cây đũa phép của mình rồi theo anh ra khỏi nhà kính với tốc độ an toàn.

Draco bước qua sân với tốc độ bình thường, cẩn thận để không thu hút sự chú ý. Anh có thể nghe thấy tiếng Granger sải bước phía sau mình và anh rẽ trái, hướng về phía nhà kho gần đó dành cho Quidditch.

"Anh không thể sử dụng chức vụ của mình cho bất cứ điều gì anh muốn, Malfoy," Granger rít lên từ phía sau anh.

Anh mở cửa nhà kho và cô bước vào. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, ánh sáng trong kho để chổi mờ đi. Những tia sáng chiếu xuyên qua những vết nứt nhỏ trên tấm ván gỗ tạo nên bức tường. Dù trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn thấy nụ cười yếu ớt của cô.

"Anh thật liều lĩnh," cô nói không kịp thở.

"Anh không quan tâm," anh trả lời, rồi hôn cô cho đến khi cô cũng không quan tâm.

Rất lâu sau khi anh quên mất thời gian, cô chấm dứt nụ hôn của họ và tựa trán mình vào anh với đôi mắt nhắm nghiền. "Em cho rằng mình hơi cầu toàn. Thật tuyệt khi có thêm thời gian để luyện tập."

"Luyện tập?"

Hơi thở của cô nghẹn lại và cô đặt tay mình lên tay anh, nhấc chúng lên và hướng dẫn chúng tựa vào hông cô.

"Ồ." Anh nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của cô.

"Chuyện đó, nếu em muốn..."

Trước khi cô kịp thốt ra lời nào khác, anh đã nhấc cô lên trên chiếc bàn gần đó, làm đổ vài chai nước lau chổi. Trong sự đồng bộ im lặng, cô mở rộng chân và kéo anh lại gần, và anh chen mình vào giữa chúng.

Họ khớp với nhau như những mảnh ghép, và toàn bộ cơ thể anh đáp lại từng cử động của cô. Cánh tay của Granger đặt trên vai anh, hai tay cô bắt chéo ở cổ tay phía sau đầu anh.

Nếu cô dịch sang trái một inch, cô sẽ cảm thấy chiếc quần của anh phồng lên ở đùi trong của cô, và anh có thể chết vì xấu hổ, bị bỏ lại để ám ảnh sân trường Hogwarts với một vết cứng vĩnh viễn.

Lông mày cô nhíu lại và cô thì thầm, "Em muốn ở lại nhưng em không nên đi lâu được. Harry và Ronald sẽ muốn biết chúng ta đã nói chuyện gì ngay."

"Em kể với tụi nó chuyện tụi mình chưa?"

Cô thở ra một hơi thật sâu. "Em chưa. Kể từ khi em gặp Harry và Ron, em chưa bao giờ giữ bí mật gì. Em sẽ nói với họ, em thề, nhưng em chỉ muốn anh là tất cả với em lúc này. Điều đó có ích kỷ quá không? "

Anh biết chính xác ý cô là gì. Đã có rất nhiều khoảnh khắc anh gần như kể cho Blaise hoặc Theo về cô, nhưng đến cuối ngày, anh lẻn đến thư viện với một số lý do bào chữa và tận hưởng khoảng thời gian riêng của họ. "Không. Anh cũng muốn như vậy."

"Em nghĩ Thảo dược học có thể đợi thêm một lúc nữa," cô thì thầm với nụ cười ranh mãnh.

"Và có thể Chăm sóc Sinh vật huyền bí cũng vậy," anh thì thầm trên môi cô. "Anh không chắc là anh sẵn lòng từ bỏ em bây giờ."

__________

"Em phải nói là, có rất nhiều điều hay về phép thuật, nhưng điều em thích nhất là mấy cái túi có thể mở rộng." Granger thọc tay vào túi quần và quay hai vòng, khiến chiếc váy tung bay trong gió. Sự nhiệt tình của cô lan tỏa khi anh nhìn cô xoay tròn. Draco cũng kén chọn như bất kỳ Malfoy nào khi nói đến quần áo, nhưng chưa một lần nghĩ đến túi. "Túi hả?"

"Anh không biết nỗi khó khăn của phụ nữ với túi tiền của họ à! Bất kỳ chiếc túi nào cũng là một chiến thắng cho cuốn sách của em. Việc em có thể nhét một thư viện nhỏ vào một chiếc túi duy nhất quả là một điều kỳ diệu, nó xứng đáng có một tôn giáo riêng để tôn thờ."

Anh dựa vào một cái cây gần đó và khoanh tay mỉm cười. "Em thật đáng yêu, em biết điều đó phải không? Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ như thế nào nếu không có những chiếc túi có thể mở rộng. Anh đoán là anh luôn coi những cái đó là điều hiển nhiên."

"Ồ!" Granger cúi xuống nhặt một đám cỏ dại có những hạt trắng mịn trên mặt đất. Cô nhắm mắt, phồng má và thổi; hạt tách khỏi thân và bay trong không khí, cuốn theo gió.

Đó là một hành động đơn giản nhưng anh yêu cách cô tìm thấy vẻ đẹp trong những điều nhỏ nhặt nhất. Anh đã đi ngang qua đám cỏ dại đó cả nghìn lần mà chưa bao giờ nghĩ gì về chúng. Bây giờ, khi nhìn thấy chúng, anh sẽ nghĩ đến cô.

Với tốc độ này, họ sẽ không bao giờ quay lại lớp học được nữa; họ sẽ dành cả ngày ở góc khuất của riêng mình trong khuôn viên, và anh không thể hạnh phúc hơn về điều đó.

__________

Một tiếng xào xạc và theo sau là một tiếng meow nhẹ đã kéo sự chú ý của Draco ra khỏi việc học. Anh đang ở trong thư viện, đợi Granger đến cùng anh trong buổi hẹn hò.

"Crookshanks, mày làm gì ở đây thế?" Draco hỏi trước khi cúi xuống vuốt ve đồng minh đầy lông của mình.

Buộc vào cổ áo nó là một hũ thủy tinh nhỏ đựng hoa anh đào và một lời nhắn của Granger, xin lỗi vì cô đã đến muộn sau giờ học.

"Tiện thể mày ở đây, có một việc tao định làm," Draco nói, tháo nút trên hũ và thả nó vào túi.

Crookshanks đáp lại bằng cách nhảy lên bàn để cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau. Đôi mắt to màu hổ phách của nó tò mò quan sát Draco. Draco đã để lại cho nó đồ ăn trong nhiều tuần và anh tự hào nói rằng dạo này cả hai đã là bạn thân thiết.

Mẹ của mày là người độc lập và có thể tự quyết định, nhưng tao muốn nhờ mày hỗ trợ trong việc tìm hiểu cô ấy, anh nghĩ với con mèo. Tao biết tao có thể không xứng với cô ấy, dù vậy đi nữa, nhưng tao muốn có cô ấy trong cuộc đời mình cho đến khi cô ấy chấp thuận tao.

Con mèo có vẻ không bị thuyết phục và bắt đầu đi vòng quanh bàn.

Nếu đến lúc tao không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thì tao thề tao sẽ từ bỏ.

Draco xoa lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên đầu gối. Thật xấu hổ khi anh khao khát sự chấp thuận của Crookshanks đến mức nào và anh có thể cảm thấy nó đang tuột mất.

Tao yêu cô ấy.

Crookshanks ngập ngừng và ngước nhìn Draco.

Lần đầu tiên anh thừa nhận những lời đó là với một con mèo có thể đọc được suy nghĩ. Anh đã hoàn toàn phát điên. Anh nên nhận huy chương cho việc này.

Ngay khi anh nghĩ mình có thể đã phạm sai lầm, Crookshanks cọ sát vào cánh tay anh và kêu gừ gừ rất to.

"Tao hứa sẽ chăm sóc cô ấy," anh nói với con mèo, từng từ đều có nghĩa.

___________

"Mày và Granger?" Blaise lặp lại, mắt cậu ấy lồi ra. Anh nghiêng người lại gần hơn, giữ thăng bằng trọng lượng của mình trên cánh tay trái đang đặt trên lưng ghế sofa da màu đen. "Mày đang đùa hả."

Draco trừng mắt nhìn tên bạn thân nhất của mình. Anh không chắc mình mong đợi phản ứng gì, nhưng không phải thế này. "Việc tao hẹn hò với Granger cũng không có gì lạ cả."

Trước sự ngạc nhiên của anh, Blaise khịt mũi. "Không phải khúc đó. Tao đã thấy mày dõi theo cô ấy nhiều năm rồi. Mày làm mọi thứ trừ việc kéo bím tóc của cô ấy và hay gây sự chú ý thôi."

"Đợi đã, mày biết á?"

"Tao là bạn thân nhất của mày. Tất nhiên tao biết mày thích cô ấy. Mày không hẳn là người tinh tế." Blaise tròn mắt. "Tao chỉ là không nghĩ cô ấy sẽ hẹn hò với mày thôi."

"Cảm ơn, đồng chí," Draco nói khô khan.

Blaise nháy mắt và tặc lưỡi. "Nói vậy cho mày khiêm tốn thôi. Tao tự hào về mày vì cuối cùng đã hành động. Mày nghiêm túc đến mức nào trong chuyện này?"

"Tao chưa bao giờ chắc chắn hơn thế về bất cứ điều gì trong đời mình," Draco nhẹ nhàng nói.

Không cần chờ đợi một giây, Blaise cười toe toét và nói, "Đối với tao thế là đủ rồi."

"Mày sẽ không cố gắng thuyết phục tao từ bỏ chuyện đó chứ?"

"Nó có hiệu quả không?"

"Không."

Blaise vỗ vào vai anh hai lần. "Vậy thì đó là câu trả lời cho mày. Tao sẽ không phí lời đâu." Cậu ấy có một ánh mắt tinh nghịch khi hỏi, "Vậy, cô ấy có phải là người hôn giỏi không? Cô ấy có vẻ là kiểu người đã đọc trước về điều đó và chuẩn bị sẵn sàng."

Draco cúi đầu vào ngực và thúc cùi chỏ vào mạng sườn người bạn thân nhất của mình. Mặc dù Blaise biết anh chưa từng hôn ai trước đây nhưng anh sẽ không chia sẻ những chi tiết thân mật đó mà không có sự cho phép của cô.

"Đồ chó đẻ! Tao không thể tin được là cô ấy lại không đánh mày đó!" Blaise cười to đến nỗi Draco phải im lặng. Hầm ngục vang vọng quá nhiều để có thể cười to như vậy trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

"Thôi đi." Anh nhìn một học sinh năm thứ ba xuất hiện ở lối vào khu sinh hoạt chung và chạy vào phòng ngủ, rồi anh nói. "Có một lần vào năm thứ ba. Cả hai bọn tao đều trưởng thành kể từ đó."

"Bị gái đánh vẫn nhiều hơn tao rồi," Blaise cười khúc khích. "Tao có nên đi nói chuyện chính thức với cô ấy về ý định của cô ấy và đảm bảo rằng cô ấy phải là một người phụ nữ dịu dàng với mày không?"

"Hài quá ha," Draco lẩm bẩm. Anh ngồi thẳng lên trên ghế sofa và hít một hơi thật sâu. "Tao sẽ đưa cho cô ấy nhẫn gia đình trước cuối năm nay."

Chửi thề trong hơi thở, Blaise ngay lập tức tỉnh táo. "Mày chắc chưa? Cô ấy gốc Muggle. Cô ấy sẽ không hiểu được ý nghĩa đâu."

"Nhưng tao sẽ làm vậy, và tao cảm giác như thể cô ấy là dành cho tao."

Blaise đưa tay lên ngực. "Ồ, tình yêu tuổi trẻ."

"Đó là tình yêu." Draco mỉm cười với chính mình. "Phải không?"

__________

Draco lo lắng đi vòng qua các lối đi trong thư viện, không thể ngồi một chỗ trong khi đợi Granger. Trong lần anh đi qua lần thứ ba, cuối cùng cô cũng xuất hiện.

"Chúa ơi, em không biết mình sẽ làm gì cho môn Bùa chú vào tuần tới vì em thấy..." Ánh mắt cô nhìn vào cuốn sách được nắm chặt trong tay anh. "Anh có gì ở đó vậy?"

"Anh đã tìm được tiền để mua thứ chết tiệt này," anh trả lời với nụ cười nửa vời, hơi nâng cuốn sách lên. "Dành cho em đó."

Má cô đỏ bừng khi nhận ra từng từ của chính mình đang được lặp lại với cô. Không chần chừ gì nữa, anh đưa quà cho cô.

Cô nhìn chằm chằm vào nó trong sự kinh ngạc và lắp bắp, "Malfoy, em không...em...ý em là, anh không cần phải mua nó cho em. Em chỉ đùa thôi."

"Mở ra đi, Granger."

Cố nuốt một ngụm, cô mở nắp ra. Ở bên cạnh cuốn sách, anh đã buộc chiếc nhẫn của mình bằng một dải ruy băng sa tanh màu xanh lá cây.

"Anh muốn nhiều hơn một chiếc vòng tay tình bạn... hơn cả tình bạn. Granger, cảm giác của anh với em, thật không thể diễn tả được."

Hơi thở cô nghẹn lại và cô ngước nhìn anh. "Em... không thể chịu đựng được, điều này quá nhiều."

"Anh thậm chí còn không muốn xem xét năm nay sẽ thế nào nếu không có em," anh lặng lẽ nói, giọng chân thành.

Trước sự ngạc nhiên của anh, đôi mắt cô đẫm lệ. "Tại sao em lại có cảm giác như anh sắp làm tan nát trái tim em vậy?"

Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy choáng váng và hoảng sợ.

"Anh sẽ không bao giờ làm vậy." Anh lắc đầu nhanh đến mức sợ mình sẽ bị đòn roi. "Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em đâu, anh hứa."

Cô nở một nụ cười trong nước mắt với anh. "Đừng hứa những lời mà anh không thể giữ được, Malfoy."

"Anh là người coi trọng lời hứa." Anh tháo chiếc nhẫn và đặt nó vào lòng bàn tay cô, những ngón tay cô khép lại quanh nó. "Chỉ cần em còn mang chiếc nhẫn này bên mình thì em cũng sẽ có được trái tim của anh bên cạnh."

"Nó hơi lớn một chút," cô thì thầm. "Em sẽ tìm cách nào đó để đeo nó."

Ý nghĩ về việc cô đeo chiếc nhẫn của anh khiến anh bừng sáng niềm tự hào.

"Draco Malfoy, một người lãng mạn. Sẽ không ai tin em đâu," cô trêu chọc, nhăn mũi khi cười.

Anh yêu âm thanh tên đầy đủ của anh trên môi cô. Anh hy vọng được nghe nó nhiều lần nữa. Lần đầu tiên, anh cảm thấy như mình có một tương lai do chính mình tạo ra để hướng tới. Đó không còn là điều cha mẹ anh đã quyết định cho anh nữa.

"Có lẽ là vậy," anh nhẹ nhàng thừa nhận. "Ai có thể nghĩ rằng em sẽ mang điều đó ra khỏi anh."

Cô nhìn xuống chiếc nhẫn vàng trên tay và mỉm cười. "Em hứa em sẽ đeo nó mỗi ngày."

Điều tốt đẹp nhất vẫn chưa đến, và dù có chuyện gì xảy ra, anh chắc chắn rằng mình có thể giải quyết mọi việc khi có cô ở bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro