Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại là tám giờ sáng. Hermione và Ron đang ngồi trước mặt Harry, mở to mắt nhìn cậu bạn thân của mình. Hermione đang giơ cái cốc đến lưng chừng, chuẩn bị nhấp một ngụm nước bí đỏ. Ron thì lại đang cầm dao và nĩa, sẵn sàng cắt một lát thịt hun khói. Nhưng cả hai người đều phải dừng lại giữa chừng vì mải nhìn Harry.

Harry không hề chú ý tới thái độ của hai người bạn, chỉ bận bịu với bữa sáng của mình….thứ mà thông thường người ta khó mà định nghĩa được là ‘bữa sáng’. Có vẻ như những gia tinh của Hogwarts đã nhận được mệnh lệnh đặc biệt nào đó, nên đã cung cấp cho Harry mọi món ăn mà cậu muốn. Và sáng nay, Harry không hề ăn những thứ mà các học sinh khác thường ăn.

Đó là một cái bát đựng đầy khoai tây nghiền. Vùi trong mớ khoai tây ấy là từng lát cà rốt ngâm. Phủ trên đám cà rốt trộn khoai tây là sốt sô-cô-la đậm đặc. Đúng, mọi người không nghe nhầm đâu, chính là một bát khoai tây nghiền trộn với cà rốt ngâm và được phủ bằng sốt sô-cô-la đấy. Nhưng còn chưa hết. Hermione ghé sát vào cái bát đựng…uhm…đồ ăn sáng của Harry và thấy vài lát mỏng màu đỏ.

“Harry…uhm….mấy cái lát đỏ đỏ trong bát khoai tây nghiền của cậu là gì đấy?” Hermione cố không bày ra vẻ mặt kinh tởm, để tránh làm tổn thương Harry. Nhất là khi tâm trạng cậu gần đây rất thất thường….

Ron thậm chí còn chẳng thèm che dấu tiếng nôn ọe. Nhưng sau đó, cậu ta vẫn tiếp tục chiến đấu với bữa sáng của mình như thường.

“Hửm? Oh…. Tớ muốn ăn hơi cay một chút nên đã yêu cầu cho thêm ớt.” Harry đáp, nuốt một miếng khoai tây nghiền. “Ngon lắm đó. Cậu muốn thử không?” Harry đẩy cái bát về phía Hermione, cô nàng ngay lập tức lắc đầu.

“Urghh…. Không cần đâu. Tớ no rồi….” Hermione gượng cười.

Ron đặt dao nĩa xuống, chọc chọc vào cánh tay Hermione. Cô gái khẽ ghé đầu lại gần đủ để cậu bạn tóc đỏ có thể thì thầm vào tai mình.

“Bọn mình có nên kể cho Harry nghe những gì cậu ấy đã ăn sau khi chuyện này kết thúc không?” Ron lầm bầm. “Đó đâu phải là bữa sáng. Tớ nhìn mà còn thấy ghê ấy. Ý tớ là….cà rốt ngâm với sốt sô-cô-la á? Thôi nào !”

Hermione liếc nhìn về phía Harry, cậu trai hiện đang vùi đầu vào tô thức ăn của mình. Cô quay sang lườm Ron, mím môi.

“Ron, cấm cậu không được nói một câu nào với cậu ấy.” Hermione cảnh cáo. “Cậu ấy mà cáu là lỗi của cậu đấy. Cậu cũng biết lúc này tâm trạng cậu ấy thất thường đến thế nào rồi còn gì. Có thể phút trước cậu ấy còn vui vẻ, ngay phút sau đã đá bay đầu cậu đi đấy.”

“Uh, cậu nói đúng.” Ron gật đầu, rùng mình, sau đó một hơi cạn sạch cốc nước quả của mình.

Hermione xoa xoa trán, càng ngày chuyện này càng trở nên kì quặc.
Lớp của thầy Snape im lặng đến bất ngờ. Đám học trò nhà Slytherin ai nấy đều lén lút liếc về phía Harry. Vừa bước vào lớp Harry đã nhận được ánh nhìn kì lạ của cả đám. Snape bước vào như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, như thể Draco không hề biến mất. Nhưng Harry vẫn có thể phát hiện giáo sư độc dược nhìn về phía mình một hay hai lần gì đấy. Đến lúc điều chế Nước thuốc vô mộng, Harry phải bắt cặp với Pansy Parkinson. Cô nàng chỉ khẽ liếc Harry một cái khi bước đến bên bàn cậu, rồi sau đó ngồi xuống ghế, chẳng thèm chú ý tới cậu trai tóc đen ngồi cạnh thêm một lần nào nữa.

Khi thầy Snape ra hiệu cho cả lớp bắt đầu điều chế, Harry định cúi xuống lấy cái vạc thì một bàn tay thình lình vươn ra, túm lấy cánh tay cậu.

“Tôi sẽ lấy vạc, Potter.” Pansy nhếch mép, túm lấy cái vạc bên dưới bàn trước khi Harry kịp phản ứng.

“Ẹc….Tôi lấy được mà….Cũng không quá khó —-” Câu nói của Harry bị cắt ngang giữa chừng bởi cái đảo mắt của Pansy. Cô nàng đặt cái vạc lên mặt bàn.

“Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, và rằng Draco đang ở trong bụng cậu.” Pansy thì thầm, khẽ liếc chủ nhiệm nhà mình một cái trước khi nói tiếp. “Tôi ghét phải nói, nhưng bạn của tôi đang ở trong bụng cậu. Và tôi không muốn cậu sảy thai chỉ vì mấy hành động nhiệt tình thái quá hay ngu ngốc của mình.”

Harry gãi gãi má, thử cười với cô gái. “Oh. Tôi….uhm….đó chỉ là cái vạc thôi mà. Cũng chẳng nặng lắm.”

“Nhưng cậu phải cúi ! Và nó sẽ ảnh hưởng tới Draco !” Pansy hít một hơi, rồi thở dài khi thấy Harry lùi lại, giơ hai tay trước ngực. “Thôi được rồi, có lẽ tôi phản ứng hơi quá. Nhưng mà…chết tiệt, Potter ! Chúng ta có thể nói về chuyện này sau khi tiết học kết thúc được không? Cậu có thể dẫn theo cả Granger và Weasley nếu muốn.”

“Nói chuyện? Về cái gì cơ?” Harry vừa thả nguyên liệu vào vạc vừa hỏi.

“Potter…. Draco là bạn của bọn tôi, ý tôi là tôi và Blaise. Bọn tôi đều rất lo lắng cho cậu ấy. Draco sẽ bị sinh ra một lần nữa….và…khỉ thật, tôi bắt đầu trở nên sướt mướt rồi.”

Harry mỉm cười với cô. “Cậu muốn giúp đỡ Draco, phải không? Cậu muốn tôi cho cậu gặp Draco khi cậu ấy…uhm….chào đời?”

Pansy nhếch mép quay đi, nhưng vẫn gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Harry khẽ kéo tay cô, đề nghị:

“Sao tối nay cậu với Zabini không đến phòng tôi nhỉ? Phòng tôi khá gần văn phòng hiệu trưởng, cứ tìm bức tranh cô bé ôm gấu bông ấy. Cô bé tóc vàng nhé…. Tôi nghĩ cũng dễ tìm thôi. Gõ cửa bốn lần, tôi sẽ biết đó là cậu.”

“Được….”

Harry gật đầu, bắt đầu châm lửa thì cảm thấy tay bị đập một cái. Cậu quay lại nhìn cô bạn nhà Slytherin.

“Cảm ơn, Potter.” Pansy lầm bầm, với lấy cái lọ thủy tinh, đổ nguyên liệu ra.

“Không có gì.”

—————————————————–

“Ron, cậu đừng đi đi lại lại trước mặt tớ nữa được không? Tớ chóng mặt quá.” Harry than phiền. “Chỉ là Parkinson và Zabini thôi. Họ vô hại mà.” Cậu thở dài, dựa vào lưng ghế, tay xoa thành vòng trên cái bụng đã hơi tròn của mình.

“Harry….Mấy người đó là Slytherin đấy ! Nhỡ họ định làm gì cậu thì sao ! Nhưng đừng lo lắng, tớ đã để sẵn đũa phép trong túi rồi.” Ron vỗ vỗ túi quần jean, nói. “Cậu không bao giờ biết được cái đám rắn đấy có thể làm gì đâu.”

“Vì Chúa, Ronald ! Họ là bạn Draco, cũng giống như chúng ta là bạn của Harry thôi.” Hermione ngồi xuống ghế, nhìn theo Ron bước đi vòng quanh. “Họ có quyền được gặp Draco khi cậu ta sinh ra chứ.”

Ron gầm gừ, ngồi phịch xuống tay vịn cái ghế Hermione đang ngồi. Cả ba cùng ngước lên khi nghe thấy bốn tiếng gõ truyền từ cửa vào.

“Chắc là họ đấy.” Harry nói, đứng dậy, chặc lưỡi khi thấy Ron căng cứng cả người. “Thả lỏng nào, Ron. Sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Tớ sẽ thả lỏng sau khi mấy người đó đi.” Ron làu bàu.

Harry vừa đi về phía bức chân dung vừa giãn thắt lưng. Cậu mở cửa ra, trông thấy Pansy đứng đó cùng một anh chàng trông khá điển trai với nước da ngăm đen. Cậu mỉm cười, vẫy vẫy họ.

“Tôi còn lo hai cậu không tìm được chứ.” Harry vừa dẫn hai Slytherin vào phòng vừa nói. Bức chân dung đóng lại sau lưng họ.

Parkinson và Zabini nhìn quanh phòng một lượt. Ít nhất Draco cũng có được một chỗ khá tươm tất để sống trong quãng thời gian này. Họ dừng bước khi trông thấy Hermione và Ron. Cô gái tóc rối nở một nụ cười thân thiện với họ, trong khi Ron thì còn chẳng thèm nhìn đến cả Pansy lẫn Blaise. Harry đảo mắt, quay sang nói với hai người khách.

“Hai cậu cứ tự nhiên nhé. Tôi đang định kiếm chút gì đó để ăn…. Uhm, mấy cậu biết đấy, chứng thèm ăn ấy mà.” Cậu mỉm cười bẽn lẽn trước khi rời đi, bỏ lại mấy người trong phòng.

Pansy liếc cậu trai tóc đỏ, rồi đến Granger một cái, nhếch mép, bước đến ngồi đối diện hai người. Zabini theo sau, nhưng cậu chàng có vẻ tốt tính hơn một chút, nở một nụ cười rộng mở với Hermione và Ron.

“Tôi đoán chắc hai cậu đã biết bọn tôi là ai, nên không cần phải giới thiệu nữa nhé.” Blaise cất giọng, Pansy tiếp lời. “Potter đã nói vì sao chúng tôi tới đây chưa?”

“Harry có nhắc đến…. Bọn tôi hoàn toàn hiểu lý do vì sao hai cậu muốn tới thăm Draco, và sẽ không ngăn cản.” Hermione nói. “Chỉ có một điều kiện, bọn tôi muốn hai cậu báo trước mỗi khi tới thăm.”

Pansy khịt mũi, hếch cằm vẻ đồng ý. “Được thôi. Đây là phòng của mấy cậu mà, có phải của bọn tôi đâu. Phép lịch sự tối thiểu thôi mà.” Cô quay đầu nhìn về phía phòng ăn. “Potter không sao chứ? Tôi tưởng cậu ta chỉ đi lấy đồ ăn thôi.”

Ron, lần đầu tiên kể từ khi hai Slytherin bước vào phòng, nhìn thẳng về phía Pansy. “Chắc chắn cậu ấy lại đang pha chế hỗn hợp kì dị gì đó rồi.”

Blaise nhướn mày. “Hỗn hợp kì dị? Là sao?”

“Bao giờ Harry ra cậu sẽ thấy.” Hermione tặc lưỡi.

Như thể bắt được tín hiệu, Harry bước ra khỏi phòng ăn với một cái bát tô trên tay. Chưa ai thấy được trong bát có gì, nhưng Hermione và Ron đã biết sẽ chẳng có gì bình thường hay tốt đẹp cả.

Harry thở dài hạnh phúc và đặt cái bát lên mặt bàn trà, ngồi bệt xuống đất. Cậu nhặt miếng dưa chua lên, dùng nó để trộn hỗn hợp đựng trong bát. Pansy nghiêng người lại nhìn, hai mắt nhất thời mở to.

“Potter ! Cậu đang ăn cái thứ quái quỷ gì thế hả? Nó có tốt cho đứa nhỏ không đấy ?!” Pansy hét lên. “Nó….nó trông thật…. Ôi Merlin.”

Harry tiếp tục khuấy, rồi cắn một miếng dưa. “Tất nhiên là tốt rồi ! Draco có than phiền gì đâu.” Cậu thả miếng dưa cắn dở lại vào bát. “Đó là dưa chua, rõ ràng mà, với bánh sô-cô-la, hành tây, khoai chiên và một ít hạt tiêu.”

Pansy ngồi thẳng dậy, hai tay buông thõng bên thân, cả người mềm nhũn. Blaise thì chỉ lắc đầu vẻ không thể tin được.

“Miễn là….Draco thấy ổn với thứ….thức ăn như thế.” Pansy lầm bầm, Blaise gật đầu đồng tình. Pansy trao đổi một ánh nhìn ghê tởm với Hermione, nhận lại một cái nhún vai, Ron thì trông đã tái mét cả mặt.

“Yeah, cậu ấy ổn mà. Món này ngon phết đấy. Tớ cũng muốn mời mấy cậu nhưng mà tớ đói quá rồi.” Harry ngậm một miếng bánh sô-cô-la trộn dưa chua, lúng búng nói. Cậu thậm chí còn nhét thêm cả một miếng khoai tây chiên nữa vào miệng ăn kèm. “Tớ cần phải ăn thật nhiều để đứa nhỏ đủ dinh dưỡng phát triển.” Harry hơi ngả người ra sau để cho mấy Slytherin trông thấy cái bụng tròn của mình. Cậu nhóc tóc đen khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bụng.

Khi Pansy trông thấy phần bụng nhô ra của Harry, phản ứng của cô nàng khiến cả Hermione lẫn Ron cùng sửng sốt. Cô gái nở một nụ cười nhẹ, rời khỏi ghế, đi đến quỳ bên cạnh Harry. Cậu nhóc mắt xanh ngẩng lên, hai má phồng to vì thức ăn, nghi hoặc nhìn cô nàng.

“Tôi-tôi chạm vào được không?” Pansy thì thầm. “Tôi biết là như vậy hơi kì quặc, nhưng mà —-”

Harry nắm lấy tay Pansy, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình. Pansy gần như nghẹn thở, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm tay mình.

“Bây giờ thì cậu còn chưa cảm nhận được cậu ấy cử động đâu. Bà Pomfrey bảo là sắp rồi….có lẽ là đến cuối tuần. Khi đó tôi sẽ bước sang tháng thứ tư của thai kì.” Harry nói. “À….Sao cậu không đi cùng tôi đến buổi kiểm tra định kì nhỉ? Như thế thì bà Pomfrey sẽ có thể cho cậu xem hình ảnh siêu âm đấy.” Cậu nhóc tóc đen quay sang nhìn bạn mình, Hermione mỉm cười gật đầu, còn Ron thì chỉ nhún vai.

“Cậu….Cậu muốn tôi tới à?” Parkinson thấp giọng hỏi.

“Cậu ấy mời rồi mà, Pans.” Blaise mở miệng. “Cứ đi đi, không có gì kì quặc cả. Như Potter nói đó, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi mà.”

“Oh….Thế bao giờ cậu phải kiểm tra?”

“Thứ năm này.” Harry đáp. “Khoảng năm giờ tôi sẽ đến đó cùng với Mione.” Harry cười khúc khích, và được cô gái mũi hếch đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

“Tôi sẽ đến, Potter.”

--------------------------------------
Tui nản quá man 😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro