Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo quan điểm của Draco, ngày thứ Sáu không hề đến nhanh một chút nào. Anh ta rời khu nhà của Severus bốn giờ sau đó, sau khi dỗ Severus lên giường ngủ trưa một giấc. Anh đã nhìn Severus ngủ trong vài phút trước khi điều chỉnh tư thế hai người sang một vị trí thoải mái hơn với đầu của Severus được đặt dưới cằm và cánh tay của anh quấn quanh thân của Severus. Vài giờ sau anh thức dậy với Severus đang bồn chồn, cố thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Draco. Draco thả em ta ra, rất miễn cưỡng, rồi nhận ra mình phải trở về Trang viên. Anh dành cho Severus những nụ hôn và những cái ôm ấm áp trước khi rời đi và nhắc nhở Severus về cuộc hẹn của họ. Vẻ mặt mơ hồ trên khuôn mặt của Severus là một vị khách thường xuyên trong giấc mơ của anh ta.

Một lần nữa, anh ấy trở lại cửa hầm của Severus mặc dù đã ít lo lắng hơn đáng kể. Anh ấy thực sự khá tự mãn nhưng không ai nên nói với Severus điều đó. Severus mở cửa chậm hơn nhiều so với lần trước. Có sự do dự và sợ hãi khắc sâu trong phong thái của em ấy. Nụ cười nhếch mép của Draco biến mất ngay lập tức.

"Sev, sao vậy?" Draco nhẹ nhàng hỏi. Anh ta đang cố gắng giữ bình tĩnh để không làm Severus cảm thấy sợ thêm, người trông như thể đang đợi mặt đất mở ra và nuốt trọn lấy.

"Tôi không nghĩ đây là một ý kiến hay," là những gì Severus lầm bầm trong không khí. Draco đang mong đợi một sự phản kháng nào đó nhưng anh đang mong đợi sự phản kháng đối với anh chứ không phải Severus không chắc chắn về bản thân. Cảnh tượng Omega mà anh yêu mến trông buồn bã và thất vọng khiến trái tim anh đau nhói từ dây thần kinh này sang dây thần kinh khác.

"Sev - tại sao? Có chuyện gì vậy?" Draco muốn - không anh ta cần - an ủi Omega của mình nhưng anh không biết làm thế nào. Đây không phải là tán tỉnh hay chơi đùa. Đây là điều nghiêm trọng.

"Tôi có thể vào hầm của em được không?" Draco hỏi sau một hồi im lặng. Severus cuối cùng cũng nhìn lên, cuối cùng để Draco nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của y. Anh ta ghét những gì anh ta nhìn thấy. Severus đang bị tổn thương và chắc hẳn đã buồn trong một khoảng thời gian. Anh ta tự mắng mình khi bước vào trong, đóng cửa và hướng dẫn Severus đến cùng chiếc ghế dài mà anh ta đã ngồi lần trước.

Anh ta nên gửi cho Severus một tin nhắn hoặc một bức thư nhiều hơn một hoặc hai lần để kiểm tra em ấy. Anh cho Severus không gian vì anh nghĩ Severus sẽ đánh giá cao điều đó. Anh ấy biết mình đã sai. Nếu anh ta muốn trở thành Alpha của Severus, anh ta cần phải bắt đầu phụ trách và làm những gì tốt nhất cho em ấy, cho cả hai người. Anh ấy biết Severus là mãi mãi của mình. Anh ấy biết điều này, Harry biết điều này, gia đình anh ấy biết điều này. Tất cả những ai đã thấy Draco tương tác với Severus trong hơn 5 phút đều biết Draco đã đổ gục trước Bậc thầy Độc dược. Tất cả mọi người ngoại trừ Severus.

"Xin hãy nói gì đó." Draco thì thầm vào tóc Severus. Severus đang ngồi trên đùi Draco, cứng như ván. Sợ hãi và hầu như không hít thở sâu.

"Tôi có thể chỉ cho anh thấy được không?" Severus hỏi. Draco giật mình và nâng mặt Severus ra khỏi ngực để nhìn vào mắt anh.

"Em có chắc không?" Draco hỏi. Anh ta không muốn thâm nhập vào tâm trí của Severus và kích hoạt những ký ức đen tối về thời gian Voldemort thường xuyên tấn công tâm trí của những người theo dõi ông ta.

"Vâng, chỉ - làm ơn." là tất cả những gì Severus có thể nói trước khi nhìn xuống. Draco thở dài - một tiếng thở dài tiếc nuối thấu xương vì đã không thể bảo vệ Severus khỏi chính mình.

Severus gật đầu và Draco đồng ý. Anh nâng mặt Severus lên cho đến khi ánh mắt của họ chạm nhau và anh thì thầm ~ Legilimens ~. Anh ta tìm thấy ký ức thực sự nhanh chóng. Kí ức của Severus không được sắp xếp như chúng vốn có. Draco nhìn thấy những ký ức mờ dần vào nhau với các cạnh của chúng đều xơ xác. Một luồng không khí đẩy anh tới một ký ức nào đó và anh bước vào.

Severus đang đi xuống Hẻm Xéo. Không khí trong lành với một chút sương mù trong bầu khí quyển, các cửa hàng chỉ mới mở cửa. Nói chung, đó là một ngày không quá tệ. Không có gì đặc biệt cho đến khi Severus bị kéo vào một con hẻm. Draco gầm lên và lao theo Severus mặc dù đó là một ký ức và anh ta không thể làm gì với điều đó. Anh và Severus cùng lúc nhìn thấy thủ phạm. Tóc vàng cát, mắt xanh và một vết sẹo trên má. ~ Rosier ~, Draco gầm gừ.

"Rosier," Severus nói, giọng điệu đanh thép. Rosier không để ý đến giọng nói của Severus. Có lẽ anh ấy đã không nghe thấy điều đó hoặc có lẽ anh ấy đã nghe thấy và chọn cách phớt lờ nó. Draco nghĩ đó là cái thứ hai.

"Anh có khoẻ không Severus?" Rosier hỏi như thể anh ta thực tế không bắt cóc Severus.

Severus nhướng mày. Draco muốn xé toạc cổ họng thảm hại của Rosier.

"Xin lỗi về tình hình. Tôi đã cố gắng liên lạc với anh nhưng người thừa kế Malfoy khó chịu lại là một trở ngại." Rosier nhăn mặt, nghiến răng khi nhắc đến Draco.

Severus chỉ gật đầu và trả lời, "Tôi hiểu rồi."

"Đúng vậy. Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, chúng ta nên để mọi thứ qua đi và tập trung vào những triển vọng có lợi ích hơn cho cả hai bên."

Tại thời điểm này, Draco thực sự đang nhe răng gầm gừ và rung lên vì tức giận. Draco không thể tin được cái cớ ghê tởm này cho một con người đang cố gắng tấn công Severus.

Severus chế nhạo Rosier trước khi huýt sáo.

"Tôi khó có thể gọi là bị giam giữ dưới các bùa chú của lời nguyền tra tấn trong vài giờ đồng hồ trôi qua, Rosier."

Ít nhất thì Rosier cũng có tư cách để tránh khỏi ánh mắt xuyên thấu của Severus. Draco hy vọng ký ức đã kết thúc nhưng anh biết chuyện sẽ không như vậy. Rosier để mắt đến làn da sứ lấp ló trên cổ áo của Severus và anh ta là một Alpha giống như Draco. Severus hoàn toàn xinh đẹp và Draco ghét Rosier để ý đến những điều đó.

"Tôi nghĩ - chúng ta nên ra ngoài vào một lúc nào đó." Rosier cố gắng nói một cách phiến diện nhưng nó đã được luyện tập. Draco biết vì anh cũng đang tập luyện như vậy.

"Tôi không có hứng." Severus đè nén, trông như bị chèn ép và khó chịu. Rosier nên chú tâm vào sự gợi ý nhưng anh ấy không làm vậy.

"Là người thừa kế Malfoy sao? Tiểu tử kia?"

Draco nổi đóa lên vì tức giận. Lần tiếp theo anh ta sẽ đặt đũa phép của mình vào Rosier và chắc chắn sẽ là dấu chấm hết cho tên khốn đó.

"Draco không liên quan gì đến chuyện này. Anh đã đề xuất và tôi đã từ chối. Không có gì cá nhân. Tôi chỉ đơn giản là không có hứng thú."

"Hắn ta sẽ rời bỏ anh. Hắn là một thằng nhãi, hắn sẽ dần mất hứng thú với anh và cảm thấy buồn chán, sau đó anh sẽ chỉ có một mình cầu xin tôi cho anh một cơ hội và tôi sẽ không. Vì vậy, hãy chấp nhận lời đề nghị của tôi, lời đề nghị rất hào phóng của tôi và trở thành Omega của tôi."

Severus cau có và nhe răng, nhắc nhở Draco và Rosier tại sao anh ta là Giáo sư đáng sợ nhất của Hogwarts.

"Ý kiến của anh không được đánh giá cao và không cần thiết. Nếu chỉ có vậy, tôi sẽ rời đi."

Severus đi ra khỏi con hẻm nhưng không phải trước khi Rosier hét lên.

"Anh rời đi vì tôi đúng. Hắn ta sẽ bỏ rơi anh và anh sẽ quay lại với tôi."

Draco nhìn thấy nỗi đau trong mắt Severus khi em ấy biến mất. Ký ức rõ ràng và Draco trở lại khu nhà của Severus với khuôn mặt của em ta được giấu trong áo choàng và những tiếng nức nở nho nhỏ trên khuôn mặt mảnh mai của y.

"Sev - cục cưng. Anh ấy sai rồi. Tôi yêu em. Tôi yêu em." Draco lặp lại vào mái tóc của Severus. "Tôi rất xin lỗi vì tôi đã không gửi một lá thư. Tôi đang cố gắng cho em không gian. Tôi đã sai. Tôi xin lỗi."

Severus không trả lời. Em ta chỉ chui sâu hơn vào áo choàng của Draco.

"Xem này, tại sao chúng ta không đi tắm thư giãn thoải mái. Quên chuyện hẹn hò đi, chúng ta sẽ sắp xếp lại."

Severus ngước nhìn Draco qua tấm màn tóc đen mượt.

"Anh không muốn hẹn hò với tôi?" Severus hỏi, mềm mại và đau lòng.

"Không, Merlin - Không, đó không phải là ý của tôi. Tôi muốn đưa em đi hẹn hò. Tôi muốn đưa em đi hẹn hò với nhau khắp nơi luôn đấy. Chúng ta không thể đi chơi như thế này, em đang bị tổn thương. Tôi phải đảm bảo Omega của mình không sao."

Severus cúi đầu cười ngượng ngùng.

"Omega của anh?" Anh ta hỏi.

Draco cười toe toét, nhe răng và nhăn nhó trước mắt.

"Đúng vậy, Omega của tôi."

Anh ta biết Severus sẽ giả vờ như không có chuyện này xảy ra khi em ấy trở lại với chính mình. Nhưng hiện tại, em ấy đang bị tổn thương và Draco sẽ chăm sóc Omega của mình.

"Em muốn sử dụng bồn tắm ở đây hay bồn tắm ở Trang viên?" Draco hỏi. Anh ấy hy vọng Severus chọn Trang viên. Draco đang cố gắng che giấu nó nhưng anh ấy cần đưa Severus đến một nơi mà anh ấy biết là an toàn và bảo mật. Anh ta cần bao quanh Severus bằng mùi hương của mình.

"Trang viên?" Severus nói với giọng không chắc chắn. Draco gật đầu và đưa ra quyết định cho em ấy. Anh đứng dậy và điều chỉnh độ bám vào eo của Severus. Anh ta sải bước đến lò sưởi và lấy một nắm bột sàn.

"Trang viên Malfoy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro