Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cháu thấy tệ quá!", tôi nói.

"Cháu chỉ đang lo lắng quá thôi." Lottie vỗ vai Mia, cố gắng trấn an nó trong khi vén sợi tóc đang rủ trên trán tôi. "Đó là những phản ứng bình thường trong ngày đầu tiên đi học. Nhưng tin cô đi, chẳng có lí do gì để hai cháu phải lo lắng cả. Cả hai cháu đều là những cô gái xinh đẹp và thông minh, nên việc học tập sẽ không hề khó khăn với các cháu." Cô cười âu yếm. "Những cô nhóc yêu tinh tóc vàng, thông minh và xinh xắn của cô."

"Chính xác, cực thông minh, cực xinh xắn với niềng răng, kính cận và cái mũi to tướng.", Mia lẩm bẩm, lờ đi thực tế rằng Lottie đang quá đỗi xúc động, đến nỗi đôi mắt nâu to tròn của cô đã ươn ướt. "Hai đứa con gái còn chẳng có nổi một cái địa chỉ nhà cố định."

Và với một bà mẹ hoàn toàn loạn trí, một au pair già nhất trong lịch sử, và một giấc mơ tan nát, tôi tự thêm vào, im lặng mỉm cười với Lottie. Cô đứng đó nhìn chúng tôi, đầy lạc quan và tự hào. Dù sao thì đây cũng không phải lỗi của cô ấy.

"Cháu chỉ phải đeo niềng răng 6 tháng nữa thôi. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, Mia cưng." Giờ thì mẹ đã vào phòng. Như thường lệ, mẹ chỉ nghe thấy những điều mà mẹ muốn nghe. "Bộ đồng phục này thật đẹp." Mẹ cười tươi với chúng tôi và bắt đầu lục lọi một trong những cái thùng có dán nhãn SHOES.

Tất nhiên, những đôi giày của mẹ đã được chuyển đến cái căn hộ cũ kĩ này, trong khi mấy thùng sách của tôi có lẽ đang hít bụi trong mấy cái container nào đó, cùng với quyển sổ bí mật và cây đàn guitar của tôi.

Tôi liếc nhìn bóng lưng mẹ. Không hề ngạc nhiên khi Ngài Spencer đã đổ trước mẹ. Trông mẹ khá hấp dẫn so với một giáo sư văn học. Tóc mẹ vàng tự nhiên, đôi chân thon dài, mắt xanh nước biển và hàm răng đều tăm tắp. Mẹ 46 tuổi, nhưng nói vậy sẽ chẳng ai tin, trừ khi người ta gặp mẹ sau một buổi tối mẹ uống quá nhiều rượu vang. Thậm chí, có lúc mẹ còn trông giống Gwyneth Paltrow[1]. Dù cho mái tóc mới của mẹ khá đáng sợ. Có lẽ mẹ đã đến tiệm làm đầu của công nương Camilla[2].

Trên thảm chất đầy những đôi giày mẹ không dùng nữa - mẹ đang phân loại chúng. Con chó của chúng tôi, Butter – tên đầy đủ là Công chúa Buttercup, tên gọi trước đây là Bác sĩ Watson (được đặt khi chúng tôi chưa biết giới tính của nó là nữ), ngoạm lấy một đôi giày đi bộ và tha về nơi trú ẩn yêu thích của nó - chân bàn cafe, chuẩn bị ngấu nghiến một cách thích thú. Chẳng ai ngăn nó cả, vì dù sao nó cũng đang trải qua một quãng thời gian khó khăn. Tôi đoán chắc rằng nó cũng vô cùng háo hức về căn biệt thự vùng thôn quê, giống như chính tôi vậy. Và đương nhiên là chẳng ai hỏi ý kiến nó về chuyện chuyển đến căn nhà này. Trẻ em và thú cưng đều không được coi trọng, hẳn nhiên rồi.

Cẳng chân tôi bị một đôi giày của mẹ ném trúng, đau nhói.

"Mẹ," tôi đang rất cáu, "thực sự mẹ phải làm như thế này à, cứ như nhà mình đang không đủ bừa bộn ấy!"

Mẹ làm như không nghe thấy gì và vẫn tiếp tục với công việc của mình, còn Lottie thì ném cho tôi cái nhìn trách móc. Tôi vẫn kiên quyết nhìn mẹ. Nếu tôi còn không được phép nói ra suy nghĩ của mình thì cái nhà này thực sự còn là nhà không?

"Đây rồi," cuối cùng thì mẹ cũng tìm thấy thứ mình cần - một đôi giày khiêu vũ màu đen.

"Đôi giày đó thực sự quan trọng đấy." Mia nói bằng giọng mỉa mai.

Mẹ đi đôi giày vào và quay lại nói với chúng tôi, "Được rồi, mẹ nghĩ là chúng ta có thể xuất phát rồi", mẹ hớn hở. Mẹ còn chẳng thèm để ý rằng tôi và Mia đang nhìn mẹ bằng ánh mắt có thể đóng băng cả nước.

Lottie ôm lấy chúng tôi. "Các cháu sẽ ổn thôi. Ý cô là, thực sự thì đây cũng đâu phải là lần đầu tiên các cháu đi học."

Chú thích

[1]: Là diễn viên đóng bạn gái của Iron Man í

[2]: Hình như là vợ thứ 2 của thái từ Charles thì phải, vợ đầu của thái tử là công nương Diana nổi tiếng.

Bonus thêm tấm ảnh của công nương Camilla để mọi người dễ hình dung kiểu tóc :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro