Chương 31. Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yei
-----

Thẩm Ngọc bị gọi đến Lê Thanh viện, Tống Thanh lúc này đã có kinh nghiệm từ những lần trước, vội vàng đến chỗ Trấn Bắc vương bẩm báo.

"Nàng lại gọi Ngọc Nhi đến à?"

Trấn Bắc vương đập một chưởng làm án kỷ trước mặt nứt ra, giận tím mặt, vội vàng đến Lê Thanh viện.

Để dưỡng thân thể Thẩm Ngọc tốt lên, y đã nhịn không chạm vào Thẩm Ngọc rất lâu rồi, nữ nhân đáng chết đó dám làm tổn thương Thẩm Ngọc, phá chuyện tốt của mình?!

Nhưng khi Trấn Bắc vương xông vào Lê Thanh viện, ngoài ý muốn thấy vương phi đang nắm tay Thẩm Ngọc, cười cười nói nói.

"Ngọc Nhi!"

Trấn Bắc vương đẩy vương phi ra, ôm Thẩm Ngọc vào lòng, kiểm tra toàn thân hắn.

"Nàng không làm gì ngươi chứ?'

Vương phi suýt chút nữa thì ngất, ủy khuất dịu dàng nói: "Vương gia, Thẩm Ngọc cũng sắp được vương gia phong làm trắc phi, sau này sẽ là tỷ muội một nhà, thần thiếp nào dám làm khó nàng? Trải qua lần giáo huấn lúc trước, thần thiếp đã biết hối cải. Thần thiếp gọi nàng đến, là tự mình xin lỗi, nàng cũng tha thứ cho thần thiếp rồi, nếu không tin thì chàng cứ hỏi Ẩn phi mà xem."

Trấn Bắc vương nửa ngờ nửa tin, giang sơn dễ đổi, vương phi lớn lối ương ngạnh như vậy, sẽ hối cải một cách đơn giản như vậy soa?

"Ngọc Nhi, có phải nàng ta lại uy hiếp ngươi không? Ngươi cứ nói với ta, không cần sợ, bản vương làm chủ cho ngươi."

Thẩm Ngọc thấy trong mắt Trấn Bắc vương đều là lo lắng, trong lòng đều là ôn nhu, nhưng hắn lại cố nén đau lòng, tất cả mọi thứ đều do hắn lừa gạt Trấn Bắc vương, đều là huyễn tưởng giả dối. Buổi nói chuyện với vương phi đã triệt để đánh tan hy vọng xa vời của hắn.

Lúc nãy vương phi thật sự không thí hình với hắn, nhưng câu nói đầu tiên của vương phi, đã khiến Thẩm Ngọc tiến vào địa ngục cực hàn.

"Trong phủ Thẩm tri phủ có một đứa ở là một người câm, tướng mạo kỳ mỹ yêu nghiệt, nghe đồn không phải người, cho nên bị mẫu thân nhốt vào viện, rất ít khi gặp người. Khi thiên kim Thẩm tri phủ Thẩm Ngọc xuất giá, là do kẻ câm đó thế thân gả đến. . . Ngươi, hiểu ta đang nói cái gì rồi đi?"

Mị nhãn của vương phi nâng lên, nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc như là bị rút máu, trong nháy mắt khí lực toàn thân đều chảy đi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Vương phi. . . làm sao biết được bí mật của hắn? Hơn nữa nàng nói rất tường tận, đây là điểm yếu mà Thẩm Ngọc sợ bị người khác phát hiện nhất.

"Hừ, một gã đàn ông, vậy mà dung nhan lại nghiêng nước nghiêng thành như vậy, thảo nào bị nhốt lại không được gặp người, dụ được vương gia xoay quanh ngươi, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người ngươi. . . Ngươi đang nghĩ, vì sao ta biết đúng không?"

Thẩm Ngọc đã bắt đầu rối loạn, trong đầu hắn chỉ còn lại sợ hãi, chẳng lẽ là hắn không che giấu kỹ? Tại sao lại bị vương phi phát hiện?

"Toàn bộ Bắc Vực này đều nằm trong khống chế của vương gia, ta phái người thăm dò chuyện trong phủ Thẩm tri phủ, thật rất dễ dàng. Gan chó của Thẩm tri phủ cũng thật lớn, ly miêu hoán thái tử, hắn ỷ vào bị thịt hoàn hảo như ngươi, đánh cược một lần, cho dù có bị vương gia phát giác, cũng sẽ không bỏ được mà tha mạng cho ngươi?"

Vương phi u ám cười to, nàng đã hận Thẩm Ngọc thấu xương, bây giờ đã biết được nội tình của hắn, có một loại sảng khoái khi đã báo thù rửa hận.

Thẩm Ngọc ngã ngồi dưới đất, Trấn Bắc vương cưng chìu hắn vô vàn, đều là cái thân phận "Thẩm Ngọc" này mang lại. Vương gia thật sự sẽ không đành lòng giết hắn sao?

Không thể nào, Thẩm Ngọc tuyệt vọng nghĩ.

"Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta cũng không vội vạch trần ngươi đâu, đương nhiêm, điều kiện tiên quyết là ngươi tốt nhất phải nghe lời của ta." Vương phi hung tợn nói, "Nghe rõ chưa?"

Thẩm Ngọc không muốn, nhưng hắn đã đến đường cùng rồi, không còn đường đi nào khác nữa.

Cuối cùng, Thẩm Ngọc gật đầu, ngoại trừ đáp ứng, hắn có lựa chọn thứ hai sao?

"Rất tốt." Vương phi đắc ý nói, "Ta muốn đêm nay ngươi cự tuyệt vương gia, để chàng ấy đến chỗ ta qua đêm, nếu ngươi không làm được, hừ. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro