3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đoàn người đổi không biết bao nhiêu cái phương hướng, rốt cục cũng gập ghềnh tiến vào Giang gia.

Cùng nhau đi tới, đám người Giang Phong Miên nhìn Liên Hoa Ổ quen thuộc: Hồ sen, đình giữa hồ, võ đài, mà ngay cả mấy cái hình vẽ trên tường khi còn bé ba cái tiểu hài khoa tay múa chân vẽ đều nguyên vẹn, đều không khỏi đỏ mắt.

Đây mới là Liên Hoa Ổ chân chính trong lòng Giang Trừng đi. Mọi người nghĩ thầm.

Giữa võ đài có một thanh kiếm gỗ, giống như bị người hờn dỗi ném ném ở đây, lẻ loi trơ trọi nằm trên mặt đất. Ngu Tử Diên từ trên lưng Giang Phong Miên nhảy xuống, nhanh chóng đi qua:" Đây là kiếm gỗ A Trừng khi còn bé dùng để luyện kiếm!"

Nghe xong lời này, những người khác cũng liền đi qua.

Ngu Tử Diên chạy tới ôm thanh kiếm vào ngực, vừa muốn đứng lên, kiếm gỗ lại phát ra ánh sáng chói mắt. Chờ ánh sáng tản đi, xuất hiện hai bóng người.

"Là cữu cữu!" Kim Lăng hô to.

【 "Giang Trừng! Ngươi có thể ta bớt lo một chút hay không? Mỗi ngày đều chỉ biết trêu chọc chó con, hái đài sen, ngươi là Giang gia Thiếu chủ, có thể có một chút thiếu chủ dáng vẻ hay không!"

"Ngươi có thể tranh giành một chút hay không? Ngày ngày đi theo Ngụy Vô Tiện hái đài sen, đánh gà rừng, có bộ dạng Thiếu chủ hay không?! Kết quả tu vi đều kém hơn Ngụy Vô Tiện, bắn con diều cũng kém hơn hắn! Ngươi thế nào lại không có lòng cầu tiến như vậy!"

"Giang Trừng! Ngươi như thế nào đến cái này cũng học không được! Ngươi luyện thêm mấy ngày đi!"

"Ngươi, mẹ ngươi so với người đã chết cũng không sánh bằng, ngươi so với con trai của nàng cũng không sánh bằng, ta làm sao lại sinh ra ngươi?!"

Ngu Tử Diên đối với Giang Trừng quỳ gối trong từ đường, trong mắt tất cả đều là thất vọng, Giang Trừng ngay từ đầu còn nghĩ có thể giải thích, càng về sau lại càng trầm mặc, chỉ cúi đầu không nói một lời.

"Ta thật sự vô dụng a...

"A mẹ cũng không thích ta sao...."

"Ta thật sự đã rất cố gắng, vì sao a mẹ không thể khen ta một chút......"

"Ta thật sự là kẻ vô dụng a......"】

Đứng bên ngoài, mọi người xung quanh nhìn Giang Trừng càng ngày càng lớn, đầu của hắn lại càng ngày càng thấp, trong mắt càng ngày càng ảm đạm, lại nghe thấy suy nghĩ trong nội tâm hắn, nghe hắn tự mình chối bỏ bản thân, trái tim đều không ngăn được mà đau đớn.

Cữu cữu, thì ra là ở trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên sao...... Kim Lăng trong mắt đều tràn đầy đau lòng.

Giang tông chủ, thật đáng thương a.... Lam thị tiểu song bích hai mắt đã sớm đỏ lên, nội tâm cũng đều là đau đớn.

"Không, không phải, không phải như thế, A Trừng...... Ngươi vẫn luôn là sự kiêu ngạo của ta a....." Ngu Tử Diên hai mắt không ngừng rơi lệ, vươn tay muốn ôm Giang Trưng, hình ảnh ngay lúc nàng chạm đến trong nháy mắt đều tiêu tán.

"A Trừng, A Trừng...." Giang Yếm Ly nhìn hình ảnh tiêu tán, nước mắt như hạt châu rơi xuống

Lam Hi Thần hiện tại trong đầu đều là hình ảnh Giang Trừng cúi đầu hai con ngươi ảm đạm không ánh sáng, tâm liền giống như bị kim đâm đau đến không thở được.

Lam Khải Nhân thở dài một hơi, tựa hồ muốn nói gì đó, há to miệng, cuối cùng cũng chỉ nói được:" Chúng ta trước tiên tìm Giang Trừng a."

Giang Phong Miên tiến lên ôm lấy Ngu Tử Diên còn đang sửng sốt:" A Diên, chúng ta trước tìm Giang Trừng, được không?"

"Đúng, đúng đúng, tìm A Trừng, phải tìm A Trừng trước, ta muốn nói với hắn ta thật sự rất thương hắn, hắn vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ta.... A Trừng......" Ngu Tử Diên phảng phất giống như đại mộng mới tỉnh, lẩm bẩm, giãy dụa muốn từ trong ngực Giang Phong Miên đi ra, lại bị Giang Phong Miên ôm càng chặc:" A Diên, ngươi bây giờ tâm tình không tốt, cane bẳn không đi đường được, ta đến ôm ngươi."

Mọi người lần lượt xem xét gian phòng, lại một mực không tìm được Giang Trừng, cuối cùng tìm đến phòng bếp.

Phòng bếp trên mặt bàn có đặt một bát canh sườn củ sen, còn đang bốc hơi nóng.

Giang Yếm Ly ánh mắt mềm nhũn, A Trừng vẫn thích nhất uống canh sườn củ sen.

Nàng đi lên trước bưng bát lên, muốn giống như trước kia gọi Giang Trừng, cũng ngay lúc bưng bát lên trong nháy mắt, ánh sáng lại lóe lên.

【"A Tiện, đến, ngươi bây giờ đang lớn, ăn nhiều một chút." Giang Yếm Ly đi tới cạnh Ngụy Vô Tiện đưa cho hắn chén canh trong đó có hai khối sườn.

"A Trừng, ngươi cũng vậy, ăn nhiều một chút." Giang Yếm Ly cười nhẹ nhàng nói, cũng múc cho Giang Trừng một muỗng canh sườn củ sen.

Ngụy Vô Tiện khoe khoang đem chén cũng mình cho Giang Trừng nhìn:" Giang Trừng ngươi xem! Sư tỷ cho ta thật nhiều sườn!" Dứt lời lại tranh thủ thời gian rút về, giống như sợ bị Giang Trừng cướp mất sườn.

Giang Trừng nhìn trong chén mình chỉ có hai ba khối sườn, cảm thấy thất lạc, ngoài miệng lại không chút lưu tình nào:" Ăn ăn ăn, béo chết ngươi!"

Hình ảnh lại chuyển đổi, là lúc Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vừa luyện kiếm xong, Giang Yếm Ly bưng một chén hạt sen ướp lạnh đi tới, đối với Ngụy Vô Tiện nói:" A Tiện, luyện tập rất vất vả đi, đến ăn chút hạt sen, ta đã ướp lạnh qua, có thể ăn được rồi!" Lúc sau mới giống như nhìn rõ Giang Trừng, chào hỏi hắn:" A Trừng ngồi ở chỗ này làm gì? Cũng mau tới đây a!"

Hình ảnh lại một lần nữa chuyển tiếp, đã đến Bất Dạ Thiên.

"A Tiện -- " Là Giang Yếm Ly trước khi chết!

"A tỷ vì sao không thể nhìn ta trước một chút?"

"Vì sao a tỹ vĩnh viễn nghĩ đến Ngụy Vô Tiện trước ta?"

"Vì sao a tỷ trước khi chết cũng gọi Ngụy Vô Tiện..... Vì sao nàng lại không gọi ta....." Giang Trừng nữa bên mặt ẩn trong bóng tối, trong lòng suy nghĩ.】

Cảnh tượng tiêu tán.

"A Trừng.... Không phải... A tỷ... là a tỷ có lỗi với ngươi.... A Trừng tha thức cho a tỷ có được hay không...." Giang Yếm Ly khóc ngã xuống trong ngực Kim Tử Hiên, không không thành tiếng.

"Ô ô... Oa--- Giang Tông chủ quá đáng thương!" Lam Cảnh Nghi không hề che dấu mà khóc lớn thành tiếng, ngay cả Lam Tư Truy đứng bên cạnh hắn cũng giật nảy mình.

"Cảnh Nghi, ngươi đừng khóc." Lam Tư Truy vốn muốn an ủi Lam Cảnh Nghi, há miệng ra, lại bị chính âm thanh khàn khàn của mình làm hoảng sợ.

"Ngươi còn nói hắn, chính ngươi con mắt không phải cũng đỏ lên?" Kim Lăng ở bên cạnh bước đến, nhưng âm thanh của hắn cũng rõ ràng mang theo nghẹn ngào.

Nhiếp Hoài Tang nghĩ đến Giang Trừng cuối cùng nửa mặt chìm trong bóng tối, trong lòng sinh ra một cỗ cảm xúc muốn đem hắn lôi ra, hắn không nên bị bóng tối bao trùm, hắn nên là ánh mặt trời, dương quang vô hạn.

Ôn Ninh nhớ tới lúc Giang Yếm Ly chết, Giang Trừng hai mắt tơ máu che kín, trái tim hồi lâu chưa từng động lần nữa cảm nhận được đau đơn.

Nhiếp Minh Quyết thở dài một hơi, nói:" Giang tiểu công tử không khỏi quá đáng thương."

"Đúng vậy, đúng vậy a! Giang tông chủ thật quá đáng thương!" Lam Cảnh Nghi mang theo giọng mũi nồng đậm phụ họa nói.

"Được rồi, Tử Hiên ngươi đem Yếm Ly ôm lấy, chúng ta tiếp tục đi tìm A Trừng." Hồi lâu không có lên tiếng Giang Phong Miên cuối cùng mới nói ra, giọng hắn khàn đến lợi hại, có thể nghe được, hắn cố nén không khóc.

Đám người đem tất cả gian phòng ở Liên Hoa Ổ tìm kiếm mấy lần cũng không tìm được Giang Trừng, rốt cuộc cũng chịu thua đi đến bên cạnh hồ sen.

"Ta xem đây không phải mê cung, đây giống chơi trốn tìm a, không thì làm sao Giang tông chủ có thể trốn như vậy?" Lam Cảnh Nghi nói.

"A Trừng rất ngoan, mặc kệ lúc nào ngươi gọi hắn một tiếng, hắn đều sẽ chạy đến tìm ngươi, một bên chạy một bên sẽ hô 'a tỷ', thật sự rất đáng yêu." Giang Yếm Ly nhớ đến Giang Trừng khi còn bé nhu mềm đáng yêu, tâm lập tức liền hóa mềm.

Chẳng qua, ánh mắt của mình lúc nào chỉ còn nhìn theo A Tiện? Giang Yếm Ly cũng nghĩ không thông.

Đột nhiên truyền đến một trận chó sủa, ba con chó con không biết từ chỗ nào chạy tới, dọa Ngụy Vô Tiện sợ đến mức hô to:" Cứu mạng a! Có chó! A Trừng mau tới cứu ta a a a a!" Hô xong Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới, người kia vì chính mình đuổi chó, sẽ không tới, chính mình đem hắn vứt bỏ......

A Trừng........ Ngụy Vô Tiện dùng sức ngăn chắn tiếng khóc của chính mình, nhưng vẫn từ cổ họng xông ra.

Giang Phong Miên liếc mắt liền nhận ra, kia là lúc Ngụy Vô Tiện vừa đến Liên Hoa Ổ, chính mình cho người đưa đi, ba con chó nhỏ của Giang Trưng.

Giang Phong Miên thuận thế ôm lấy một con chó nhỏ đã chạy tới chân hắn, trông thấy trên cổ con chó nhỏ có một tấm bảng hiệu, phía trên là chữ viết non nớt, viết hai chữ "Mạt Lỵ", không khỏi bật cười.

"Ngươi gọi là Mạt Lỵ?" Giang Phong Miên gãi gãi cằm con chó nhỏ, hỏi, liền nghe Mạt Lỵ đáp lại:"Uông!"

Đột nhiên tấm bảng gỗ giữa cổ Mạt Lỵ phát ra ánh sáng chói mắt, giống như hai lần trước, hình ảnh liền xuất hiện trước mắt mọi người.

【 A Trừng, A Tiện sợ chó, chúng ta đem con chó đưa cho người khác có được hay không?" Giang Phong Miên ôm lấy Ngụy Vô Tiện run lẩy bẩy, hỏi ý Giang Trừng, trong lời nói lại không hề cho phép thương lượng. Hắn không nhìn Giang Trừng đứng bên cạnh vẻ mặt thất lạc, gọi một cái người hầu đem con chó đưa đi sau đó ôm Ngụy Vô Tiện quay người rời đi.

Hình ảnh chuyển đổi.

Trên đường phố náo nhiệt, Giang Phong Miên một tay nắm tay Giang Trừng, một tay khác lại vũng vàng nâng Ngụy Vô Tiện ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng hỏi Ngụy Vô Tiện muốn ăn cái gì, chơi cái gì, một chút cũng không quan tâm đến ý nghĩ của Giang Trừng, thậm chí không có trông thấy ánh mắt khát vọng của Giang Trừng nhìn hồ lô đường.

Nhất thời hình ảnh lại chuyển.

Lúc cầu học ở Vân Thâm, Ngụy Vô Tiện đánh Kim Tử Hiên phạm vào gia quy, được Giang Phong Miên đón trở về, Ngụy Vô Tiện trước khi đi ôm lấy cổ Giang Trừng nói:" Ai nha, Giang Trừng, sớm biết như vậy lúc trước liền để ngươi đánh Kim Tử Hiên, bằng không thì Giang thúc thúc khẳng định không có khả năng đến nhanh như vậy!"

"Đúng vậy a, nếu ta đánh, hắn khả năng cũng sẽ không đến."

"A cha, ngài vì sao lại không thể ôm ta một cái...."

"A cha, ngài vì sao lại không thể khen ta nhiều một chút?"

"A cha, ngài vì sao..... không thể quan tâm ta nhiều hơn một chút......"

"A cha, cũng không thích ta sao......" Nửa người Giang Trừng đã bị bóng tối bao phủ.】

Hình ảnh biến mất, cùng lúc đó, Mạt Lỵ trong ngực Giang Phong Miên cũng biến mất.

"Không phải..... A Trừng, ta......" Giang Phong Miên vừa muốn nói cái gì, liền bị một âm thanh non nớt đánh gãy --

"Phi Phi, Mạt Lỵ, Tiểu Ái, các ngươi đi nơi nào a....?"

"Các ngươi đừng đùa ta nữa, mau ra đây, ta tìm khắp nơi đều không thấy các ngươi."

"Ta bắt đầu tức giận rồi a!"

"Các ngươi...... có phải hay không cũng không quan tâm ta nữa......" Âm thanh non nớt đổi thành khóc nức nở," Qủa nhiên ta không được mọi người thích........"

-------------

A Trừng về đây em thương ( ◜‿◝ ) em cũng biết nấu canh sườn củ sen nè.

Cái này sử dụng quyền lợi một tí các bạn giới thiệu một vài bài hát nào các bạn hay nghe để tập trung tinh thần không? Hay là bài các bạn thích cũng được, chứ dạo này Đào hay mất tinh thần quá (*꒦ິ꒳꒦ີ)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro