4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cái thân ảnh nho nhỏ từ đằng xa đi tới.

Thân thể mọi người không khỏi chấn động: Vóc người mặc dù nhỏ, nét trẻ con phúng phính trên mặt cũng không có biến mất, âm thanh non nớt, nhưng áo tím, thanh tâm linh, còn có ngũ quan quen thuộc, lông mày nhỏ nhắn mắt hạnh, đều chứng minh một điều: người kia chính là Giang Trừng!

Ngu Tử Diên từ trong ngực Giang Phong Miên đi ra, nhìn Giang Trừng dần dần đến gần, toàn thân cứng ngắc, không có nửa điểm di chuyển.

"A Trừng?" Ngụy Vô Tiện âm thanh run rẩy hỏi.

Nghe được Ngụy Vô Tiện lên tiếng, Ngu Tử Diên giống như đại mộng mới tỉnh lao ra ôm chặt lấy Giang Trừng.

"A Trừng...... A Trừng......" Ngu Tử Diên không ngừng gọi danh tự của Giang Trừng, thân thể run rẩy, giống như người sắp chết bắt lấy được hi vọng sống sót, cũng không bao giờ muốn buông tay.

"A Trừng!" Giang Yếm Ly cũng rất nhanh liền chạy tới, ngồi xuống cầm tay Giang Trừng, tựa như đã dùng hết khí lực toàn thân.

Giang Trừng ngẩn người, từ trước tới nay chưa từng có người ôm hắn như vậy. Hắn giãy dụa muốn từ trong ngực Ngu Tử Diên chạy ra, lại bị Ngu Tử Diên ôm càng chặt:" A Trừng ngoan, để cho a mẹ ôm ngươi một cái có được hay không, A Trừng......" Ngu Tử Diên lẩm bẩm nói, nước mắt không thể khống chế theo gương mặt chảy xuống.

"Ngu phu nhân,ngài đem Vãn Ngâm buông ra trước, hắn sắp tắt thở." Lam Hi Thần đi lên phía trước khuyên nhủ.

Lúc này Ngu Tử Diên mới phát hiện Giang Trừng cả khuôn mặt nhỏ đều đã đỏ bừng, nàng vội vàng buông Giang Trừng ra, để tay hạ xuống lại trong nháy mắt nâng lên sờ lên đầu Giang Trừng, ôn nhu nói:" A mẹ trông thấy ngươi liền thật vui, A Trừng, thật xin lỗi."

Giang Phong Miên cũng sờ lên đầu Giang Trừng, đồng dạng ôn nhu nói" A Trừng rất ngoan, làm cũng rất tuyệt."

Giang Trừng chưa từng được cha mẹ sờ đầu qua, hai tai lập tức trở nên đỏ bừng, giống như có thể nhỏ ra máu.

"A cha.... a mẹ..... trở nên thật kỳ quái......" Giang Trừng nhỏ giọng nói, hắn cho rằng nói nhỏ chút thì sẽ không có người nghe thấy, nhưng những người ở đây người nào không có chút tu vi, tự nhiên đem lời hắn nói thu vào tai.

"Phốc, Giang tông chủ khi còn bé thật đáng yêu." Lam Cảnh Nghi nhịn không được liền cười ra tiếng.

"Cữu cữu ta vẫn luôn rất đáng yêu, chỉ là các ngươi một mực không có cơ hội nhìn thấy mà thôi!" Kim Lăng nhìn Giang Trừng mắt lấp lánh như những vì sao, kiềm chế hai tay xúc động muốn sờ.

"Ta còn chưa từng thấy Giang huynh như vây, Giang huynh bây giờ cùng về sau thật sự là hai người khác biệt." Nhiếp Hoài Tang nói.

Ngụy Vô Tiện trong lòng ngứa ngáy không chịu được, thời điểm hắn đi vào Liên Hoa Ổ Giang Trừng đã là một cái tiểu ngạo kiều, cũng không có cơ hội gặp qua bộ dạng Giang Trừng mềm mại đáng yêu như vậy.

Lam Vong Cơ nhìn xem Tiểu Giang Trừng, đã sớm suy nghĩ viển vông, hắn giống như, đã quên đi vật gì rất quan trọng......

Giang Yếm Ly bật cười:" Cái kia, Giang Trừng nói một chút, a cha a mẹ kì quái chỗ nào a?"

"A cha a mẹ, không nên ôn nhu như vậy.... bọn hắn nên, đối với ta rất lãnh đạm, đối với ta rất nghiêm khắc....." Giang Trừng đứt quãng nói, chau mày giống như đang cố gắng hồi tưởng cái gì đó.

Ngu Tử Diên nhìn Giang Trừng cau chặt lông mày, lại nghe Giang Trừng nói, cảm thấy đau xót, đưa tay vuốt lên lông mày Giang Trừng, nói:" A Trừng, trước kia là a mẹ không đúng, a mẹ xin lỗi, ta không nên hung dữ với ngươi như vậy, kỳ thật A Trừng vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ta."

Thật không nghĩ đến chính là Giang Trừng hất tay Ngu Tử Diên ra, lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh nhìn bọn hắn, âm thanh khàn khàn:" Các ngươi không phải a cha a mẹ của ta, nói, các ngươi rốt cuộc là ai?"

Giang Phong Miên sững sờ, hắn cảm giác bộ dạng này của Giang Trừng không phải là đang tức giận, mà giống như một cái xác không hồn, hắn nghĩ tới đây, đột nhiên có chút sợ hãi, hắn kéo ra một cái nụ cười vô cùng khó coi:" A Trừng ngươi đang nói cái gì a, ta là a cha đây!"

"Không phải, ngươi không phải, a cha sẽ không đối với ta như thế. hắn sẽ không sờ đầu của ta, sẽ không ôm ta, hắn không thích ta, không thích ta,......." Giang Trừng bịt lấy lỗ tai, một mực kêu gào những lời này, ngũ quan nhăn lại, giống như đang trải qua thống khổ.

"Bọn hắn sẽ không đối với ta thân mật như thế, bọn hắn đều không thích ta, a cha, a mẹ, a tỷ....."

"Ta không nên sống trên đời........ Không có ai yêu thích ta, ta có lẽ nên chết đi......"

"Nhưng ta cũng muốn được người ưa thích, muốn được a cha ôm, muốn được a mẹ khích lệ, ta cũng không muốn bị Ngụy Vô Tiện áp đảo....."

"Ta không muốn chết...... Nhưng ta hẳn là nên chết đi..... Không có ai sẽ đau lòng ta, không có ai sẽ ưa thích ta......"

Giang Trừng ôm đầu ngồi xổm xuống, nói năng càng ngày càng lộn xộn.

"A Trừng." Giang Yếm Ly hô tên hắn, chạy tới ôm hắn, lại bị Giang Trừng không biết khí lực ở đâu ra đẩy ngã trên mặt đất.

Giang Trừng cũng không nhìn Giang Yếm Ly ngã trên đất, quay người liền chạy. Nhưng tiểu hài tử làm sao có thể chạy qua người lớn? Chạy chưa được vài bước đã bị Nhiếp Minh Quyết bế lên. Lại nói Nhiếp Minh Quyết đúng thật là từ nhỏ nuôi lớn Nhiếp Hoài Tang, tư thế ôm hài tử phi thường tiêu chuẩn.

"Ngươi chạy cái gì? Chúng ta sẽ ăn thịt ngươi sao?" Nhiếp Minh Quyết hỏi.

Giang Trừng bị Nhiếp Minh Quyết ôm trong ngực, cúi đầu không nói.

"A Trừng, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi chạy không?" Kim Quang Dao hỏi.

Giang Trừng cũng không có để ý tới Kim Quang Dao, cúi đầu nhìn tay mình.

"Mới nãy còn rất tốt a, như thế nào liền đột nhiên trở mặt?" Lam Cảnh Nghi có chút kỳ quái, nguyên lai Giang tông chủ từ nhỏ đã hỉ nộ vô thường sao?

Lam Tư Truy nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, đẩy đẩy hắn, vừa muốn nhắc nhở đã bị Lam Hi Thần đánh gãy.

"Vãn Ngâm hẳn là bị chính mình ảnh hướng tới đi. Dù là tiểu hài tử, nhưng đó cũng là Vãn Ngâm, những gì chúng ta thấy vừa rồi, chỉ sợ cũng là những gì Vãn Ngâm đã qua a."

Nhiếp Hoài Tang tự nhiên  mà tiếp lời:" Cho nên Giang huynh cảm thấy chúng ta đều là giả, không có ai thương hắn, cũng không có ai đến cứu hắn, hắn cảm thấy hắn nên chết đi."

"Không phải, A Trừng, a mẹ....... rất yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi......." Ngu Tử Diên lảo đảo đi qua đem Giang Trừng từ trong ngực Nhiếp Minh Quyết ôm ra, liên tục nói với hắn:" Ta yêu ngươi."

Giang Yếm Ly đi lên trước ôm lấy Ngu Tử Diên cùng Giang Trừng:" A Trừng, a tỷ cũng rất yêu ngươi, trước kia là a tỷ sai, a tỷ không nên bỏ qua ngươi, thực xin lỗi A Trừng, kỳ thật a tỷ cũng rất yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi......" Giang Yếm Ly từ từ nhắm hai mắt, nước mắt vẫn từ trong hốc mắt trượt xuống.

Giang Phong Miên đứng ngoài cùng, duỗi hai tay vòng ôm lấy ba người:" A Trừng, ngươi làm rất tốt, ngươi là kiêu ngạo của a cha."

Hai con ngươi đen nhánh của Giang Trừng tựa hồ đã có một chút biến hóa, màu sắc tựa hồ nhạt đi một ít.

"......Thật vậy sao?" Giang Trừng chần chờ hỏi.

"Là thật, A Trừng là niềm kiêu ngạo của chúng ta." Giang Phong Miên sờ đầu Giang Trừng, ôn nhu nói.

"Các ngươi thật sự rất yêu ta sao?" Giang Trừng tiểu tâm dực dực ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo lệ quang.

"Chúng ta thật sự rất rất yêu ngươi, vô cùng vô cùng yêu ngươi." Ngu Tử Diên hôn lên đỉnh đầu Giang Trừng, hết mực dịu dàng.

"Các ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?" Giang Trừng mở to hai mắt sáng lấp lánh nhìn Ngu Tử Diên, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trước cổ Ngu Tử Diên.

"Sẽ không, chúng ta không bao giờ để ngươi một mình nữa." Giang Yếm Ly bao lấy tay Giang Trừng, ôn nhu trả lời hắn.

Giang Trừng giống như một mực muốn xác định cái gì đó, không ngừng hỏi:" Thật sao?"

Ba người cũng không sợ người khác làm phiền mà trả lời, đem tất cả kiên nhẫn của chính mình cho hắn.

Con ngươi đen nhánh của Giang Trừng càng nhạt đi, dần dần khôi phục trở lại màu sắc ban đầu, màu đen bao phủ lấy màu tím nhạt bên trong, là sắc thái xinh đẹp nhất mà Ngu Tử Diên bọn hắn bái kiến.

"A cha, a mẹ, a tỷ, ta thật thật vui vẻ......" Giang Trừng ôm thật chặt cổ Ngu Tử Diên, cười nói, dù trong mắt lóe lên lệ quang, nhưng hắn thật sự rất hạnh phúc.

Ấu thú nhỏ yếu sợ hãi bị phụ mẫu vứt bỏ, rõ ràng tuổi của hắn nên nũng nịu tùy hứng lại phải thu hồi tính tình của bản thân, cẩn thận từng chút duỗi ra móng vuốt chính mình chạm đến thân nhân.

May mắn chính là, thân nhân của hắn dùng hết ôn nhu chính mình ôm lấy hắn.

Ánh mặt trời chói mắt tựa hồ muốn hợp với tình hình, trở nên nhu hòa, chiếu vào bốn người, gió nhẹ thổi qua, vạt áo bốn người nhẹ nhàng phiêu động, xinh đẹp giống như một bức tranh.

Tên là hạnh phúc.

------------
Tác giả có giải thích một chút như thế này, Tiểu Giang Trừng này giống như 1 phần linh hồn của Trừng Trừng, mang theo tâm trí của đứa trẻ nên khi đối xử tốt, mang theo ôn nhu dỗ dành hắn thì hắn sẽ vui vẻ đáp lại. Vậy nên Tiểu Giang Trừng chấp nhận tha thứ cho ba người.

Sau này còn gặp Trừng Trừng tuổi thành niên, Trừng Trừng lúc làm tông chủ, mỗi độ tuổi đều có ý thức riêng nên sẽ có những cách chấp nhận tha thứ khác nhau.
╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro