Skateboard🦊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JeongSung
Male in skirt, Emo Jisung, Pastel Jeongin

"Anh có chắc chắn muốn?" Jeongin hỏi, một tay cầm ván trượt và tay kia cầm ván trượt của Jisung. “Anh luôn có thể nói không,”

"Nah," Jisung nói, đung đưa bàn tay đan xen của họ qua lại khi họ đi bộ đến công viên trượt băng gần đó, "Một ngày nào đó phải sống theo gu thẩm mỹ của anh chứ,"

"ừm, anh và bản thân eboy của anh," Jeongin khịt mũi, nhìn qua trang phục của Jisung. hôm nay người lớn tuổi mặc một chiếc áo dài tay sọc đen trắng bên dưới một chiếc áo phông đen trơn, nhét vào một chiếc quần jean bó rách và thắt lưng bằng dây xích. Em phải thừa nhận, Jisung trông rất tuyệt.

Tuy nhiên, Jeongin lại ăn mặc hoàn toàn ngược lại; người trẻ hơn mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình trong chiếc váy trượt băng màu hồng nhạt.

“Công viên còn bao xa nữa?” Jisung hỏi, phớt lờ bình luận của người trẻ hơn. m
Mặc dù Jeongin đã trượt ván từ lâu, nhưng em ấy chỉ đưa Jisung đến công viên trượt băng một vài lần trước đây, và đã ít nhất ba tháng kể từ lần cuối họ đi đến (thông thường khi Jisung đi cùng em, người trẻ hơn chỉ trượt băng quanh khu phố của họ) . 

“Có lẽ một vài phút? Chúng ta đến gần rồi,” Jeongin trả lời, và chưa đầy hai phút sau, công viên hiện ra trong tầm mắt.

Jeongin kéo bạn trai của mình đến công viên, nó khá nhỏ và khá hoang vắng nhưng lại là một trong những địa điểm ưa thích của Jeongin.

"Vậy," Jeongin bắt đầu, dừng lại giữa một khu vực bê tông bằng phẳng. Em đặt tấm ván của mình xuống và quay sang đối mặt với người bạn trai đã bắt chước em, đặt tấm ván cũ của Jeongin mà anh đang mang xuống.

“Chúng ta sẽ bắt đầu với những điều cơ bản,” Jeongin tiếp tục, “Anh chỉ cần lên ván và cảm thấy thoải mái, chúng ta sẽ học cách tăng tốc độ và các thứ khi anh sẵn sàng,”

Jisung gật đầu đáp lại, lo lắng nhìn xuống ván trượt. anh ấy thực sự sẽ làm điều này hả?

"Đây," Jeongin nói, nhận thấy sự do dự của Jisung. Người trẻ hơn tiến về phía bạn trai của mình và đặt tấm ván trước mặt Jisung, xếp nó thành hàng để anh ấy có thể dễ dàng bước lên, "Hãy đưa tay cho em,"

Jisung làm theo, nắm lấy tay Jeongin trước khi ngập ngừng bước lên chiếc ván.

Nó hơi lăn về phía trước, khiến j
Jisung gần như mất thăng bằng và anh lập tức bước ra khỏi ván.

“Cố gắng đặt cả hai chân lên gần như cùng lúc và giữ hai chân rộng bằng vai,” Jeongin nói, minh họa trên tấm ván của mình, “Đừng đẩy bàn chân đầu tiên ra, cố gắng giữ tấm ván ở gần anh, ồ- và nhớ để nghiêng bàn chân của anh một chút như thế này nhé,”

Cậu bé thấp hơn lắng nghe và quan sát Jeongin trước khi đặt chân lên bảng một lần nữa và tập trung vào việc giữ nó gần mình. Với một chút do dự, anh ấy đứng dậy và đặt chân còn lại lên ván. Anh làm theo lời khuyên của Jeongin, đảm bảo xoay chân và giữ chúng cách nhau rộng bằng vai, và anh ngước nhìn Jeongin với một nụ cười thật tươi.

"Làm tốt lắm!" Jeongin nói, đáp lại nụ cười và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi người kia, "Giờ em sẽ kéo anh đi lại một chút để anh có thể quen với cảm giác,"

Jisung gật đầu và Jeongin bắt đầu lùi lại, kéo theo anh.

"Anh chết mất," Jisung nói khi anh bắt đầu lăn, cả hai chân đặt trên tấm ván và nắm chặt lấy tay Jeongin.

"Anh sẽ không chết đâu" Jeongin nói, nụ cười trìu mến nở trên môi, "Cứ cố giữ thăng bằng đi,"

Ban đầu anh ấy hơi loạng choạng, nhưng anh bắt đầu lấy lại thăng bằng khi Jeongin từ từ kéo anh lại.

"Nhìn thấy không? Nó không tệ đến thế,” Jeongin nói trước khi ngăn họ lại. "Bây giờ bước ra nào anh?"

Jisung làm như được bảo và bước ra khỏi tấm ván, hơi loạng choạng. Anh ấy ngước nhìn bạn trai của mình, chờ đợi hướng dẫn tiếp theo của cậu trai tóc hồng. 

Jeongin dùng chân đẩy tấm ván lại trước mặt Jisung, nó đã lăn đi một chút.

"Bây giờ hãy đặt một chân lên như anh đã làm trước đó, nhưng một khi anh đã đứng vững, hãy đẩy chân kia để tiến lên," Jeongin hướng dẫn, buông tay phải của Jisung. Mắt Jisung mở to một chút khi Jeongin buông ra, "Anh chuẩn bị nhé,"

Jisung nắm chặt bàn tay còn lại của Jeongin trước khi nhìn xuống tấm ván. Anh có thể làm điều này.

Jisung bước lên tấm ván, lặp lại hành động ban nãy, trước khi đẩy nhẹ bằng chân phải, đẩy tấm ván về phía trước một chút. 

Anh loạng choạng một chút và gần như mất thăng bằng, nhưng Jeongin đã đỡ anh thẳng dậy, giúp lướt về phía trước.

Jeongin phải tăng tốc đi bộ một chút, gần như chạy bộ, để theo kịp Jisung, nhưng anh vẫn ở ngay bên cạnh em cho đến khi tấm ván dừng lại.

"Nó thế nào?" Jeongin hỏi khi Jisung bước ra khỏi tấm ván. Anh bất ngở đến gần Jeongin, vòng tay quanh cổ người cao hơn và ôm em vào lòng.

"Cũng ổn," Jisung nói, giọng nghèn nghẹn vì mặt anh bị áp vào cổ Jeongin. Người trẻ cười khúc khích. “Hơi đáng sợ nhưng không tệ,”

Jeongin ậm ừ đáp lại, lùi lại khỏi Jisung và lấy tay ôm mặt.

"Ừm, cho đến giờ anh vẫn đang làm rất tốt," Jeongin trả lời, áp môi vào Jisung một lúc trước khi lùi lại, "Tốt hơn so với khi em mới bắt đầu,"

Jisung cười khúc khích trước điều này, đặt một nụ hôn lên mũi con cáo đầu hồng.

"Chuyện gì đã xảy ra khi em tập lướt lần đầu tiên?" Anh hỏi, sự tò mò bơi trong mắt anh.

"Lần đầu tiên em trượt ván, em đã bị ngã và tiếp đất khá nặng ở cổ tay," Jeongin nói, nhớ lại kỉ niệm, "Tưởng rằng nó bị gãy nhưng chỉ bị bong gân thôi, vẫn phải đeo nẹp,"


"Có vẻ anh không ngạc nhiên cho lắm," Jisung âu yếm nói, nghịch tóc gáy Jeongin, "Em luôn siêu vụng về,"

Jeongin đảo mắt và đặt một nụ hôn cuối cùng lên môi Jisung trước khi dứt hẳn ra.

"Sẵn sàng để bắt đầu lại chưa?"

Jisung rên rỉ cực độ để đáp lại nhưng vẫn làm theo, để Jeongin chỉ cho anh cách xoay và điều khiển tấm ván.

Hơn ba mươi phút sau, Jisung bây giờ đã biết cách giữ thăng bằng trên ván khá tốt và có thể tự trượt băng (mặc dù khá chậm), và có thể xoay người một chút, nhưng bây giờ cái ván ngắn hơn khá tiêu hao năng lượng.

"Anh muốn nghỉ ngơi không?" Jeongin hỏi, nhìn Jisung ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Jeongin bước tới chiếc túi của mình và lấy ra một chai nước, đưa nó cho Jisung.

"Anh có thể?" Anh hỏi, uống một ngụm nước lớn, “Anh không nghĩ là mình lại mệt như vậy,”

"Anh thật là không bao giờ chủ động làm gì," Jeongin nói đùa, cúi xuống để nhìn ngang tầm với Jisung. 

"Anh có mà!" Jisung phản đối, đẩy nhẹ vai Jeongin, "Anh chơi thể thao gần như mọi tuần, thế cũng được tính!"

"Chắc là được thôi," Jeongin nói, cố giữ mình khỏi ngã về phía sau, "Em sẽ trượt ván một chút trong khi anh nghỉ ngơi,"

“mmm, vui vẻ nhé,” Jisung trả lời, đậy nắp chai nước và đặt một nụ hôn lên môi em.

Jeongin đứng dậy và vuốt lại chiếc váy của mình, di chuyển tới để chộp lấy chiếc ván trượt bị bỏ đi trước khi mang nó đến cái lỗ lún xuống trong công viên.

"Em muốn lướt ván trong khi mặc chiếc váy ư ?" Jisung hét lên, nhìn bạn trai lướt xuống chiếc bát trên ván của em, “Em không sợ sẽ đụng ai đó à?”

"Thậm chí chẳng có ai đến đây cả," Jeongin hét lại, không hề giảm tốc độ. Em trượt lên một bên và dừng lại ở trên cùng, trượt một nửa qua mép, “Thêm vào đó, em có đang mặc đồ thun,” Con cáo kéo mép váy của em lên, cho Jisung thấy chiếc quần thun (rất chật) bên dưới trước khi tụt xuống lại cái lỗ.

Jisung đỏ mặt trước màn khoe da thịt của bạn trai nhưng không nói gì đáp lại và chỉ tiếp tục xem Jeongin trượt ván. 

Mắt anh mở to khi nhìn tên đầu hồng làm một vài trò, và anh không biết Jeongin đang làm gì nhưng nó chắc chắn trông rất ngầu. Anh có thể sẽ vỡ hộp sọ nếu anh cố làm theo.

Họ ở lại công viên không quá một giờ nữa, Jisung nói rằng trượt ván khiến anh đói, vì vậy bộ đôi quyết định tạm hoãn và quay về căn hộ của họ để ăn trưa.

"Vậy, anh đã sẵn sàng trượt ván trở lại chưa?" Jeongin hỏi, nhấp một ngụm từ chai nước của mình.

"Trượt ván để đi về?" Jisung lặp lại, mắt mở to. Jeongin cười.

"Ừm," Jeongin xác nhận, nhặt ba lô lên, "Em không hiểu tại sao chúng ta phải đi bộ khi em đã biết trượt rồi,"

“Anh hầu như không thể lướt nó!?” Jisung nói, bối rối. 

"Em biết, em đùa thôi," Jeongin cười khúc khích, "Nhưng em sẽ đưa anh ra đây nhiều hơn cho đến khi anh đủ giỏi để chúng ta có thể lướt ván hẹn hò,"

"Lướt ván hẹn hò ??" người con trai tóc xanh hỏi.

"Như khi chúng ta đi dạo trong thành phố nhưng thay vì đi bộ thì chúng ta đi trên ván," Jeongin nói, nụ cười nhẹ trên môi.

"Ohh, có lý đấy," Jisung nói, cười toe toét với em, "Ừ thì sẽ vui lắm đấy,"

"Em biết," Jeongin trả lời, "Dù sao thì... ai về nhà cuối cùng phải rửa bát!"

Jisung ré lên khi nhìn em nhanh chóng ném chiếc ván trượt của mình xuống và lao về phía lối ra và về phía căn hộ của họ, trước khi anh nhặt tấm ván của mình và chạy theo bạn trai.

"Điều đó thật không công bằng!" Jisung kêu lên.

"Cuộc sống vốn không công bằng rồi!" Jeongin hét lại, quay đầu lại và nhìn Jisung với một nụ cười tinh nghịch trước khi lè lưỡi.

Và liệu Jeongin có cố tình rẽ nhầm giữa đường để Jisung bắt kịp và về nhà trước hay không, điều đó chỉ có mình em biết.


| cảnh Jeongin trượt ván trong FNF dễ thương quá |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro