2. Kitten in sweater🐶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thật xấu tính! Điều này thật không công bằng!"

"Và làm thế nào điều này là không công bằng, thưa thân yêu của anh?"

"Anh cho Hyunjin vào! Vậy tại sao anh không cho bé vào?!"

Seungmin thở dài. Họ đã có cuộc trò chuyện này rất nhiều gần đây. Kể từ sau sự cố với một con mèo hoang, họ càng trở nên thân thiết hơn. Seungmin đôi khi sẽ dừng công việc đang làm và tiến tới âu yếm Jisung bất kể cậu ấy ở dạng nào. Cả hai đều biết lý do đằng sau điều đó nhưng cả hai đều không thể nói ra.

Đến lượt Jisung trở nên kiên quyết hơn trong việc đi cùng Seungmin xuống tầng hầm. Cậu sẽ tranh luận rằng với tư cách là người quen của mình, đáng ra cậu nên giúp Seungmin pha chế thuốc thay vì lười biếng quanh cửa hàng. Và đó chính xác là những gì họ đang làm bây giờ.

"Anh cho Hyunjin vào vì cậu ta không vụng về. Không giống một người nào đó mà anh biết." Seungmin biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nó xảy ra mỗi khi họ nói về điều này và anh ấy nghi ngờ điều đó sẽ thay đổi ngay bây giờ.

Và không ngạc nhiên. Jisung khoanh tay trước ngực và phồng má. Điều duy nhất thể hiện sự thất vọng của cậu ấy là đôi tai mèo thay vì đứng kiêu hãnh trên đỉnh đầu như thường lệ lại bắt đầu trông như chỉ vừa đủ treo ở đó. Seungmin có thể phản đối việc Jisung tham gia cùng anh ấy trong việc pha chế độc dược nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích nhìn con mèo nhỏ của mình như thế này.

Anh thở dài trước khi dang rộng vòng tay, "Lại đây em yêu."

Jisung ban đầu không di chuyển, bắt đầu làm ra vẻ như anh ấy đang giận Seungmin, nhưng khi vài giây trôi qua, quyết tâm của Jisung bắt đầu phai nhạt và nhanh chóng tiến vài bước tách cậu ra khỏi Seungmin, vòng tay qua eo anh ấy. và rúc đầu vào cằm Seungmin.

Seungmin dùng một tay vén nhẹ mái tóc của Jisung, anh lại kéo cậu lại gần hơn với tay còn lại.

"Mày biết anh làm điều này chỉ vì anh không muốn mày bị tổn thương. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu để mày bị tổn thương đấy." Seungmin cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy tiếng thút thít của Jisung và kéo anh lại gần hơn một chút.

Họ cứ như vậy một lúc. Họ không có nơi nào để ở và thuốc có thể đợi vài phút, hoặc vài giờ, thậm chí có thể vài ngày. Ngạc nhiên thay, Jisung lại là người bỏ đi trước.

"Anh thích ở gần mày. Mày ấm áp và khiến anh buồn ngủ nhưng anh cần có không gian để chế tạo độc dược." Có một cái bĩu môi trên khuôn mặt của Jisung nhưng đôi mắt anh ấy sáng ngời và tràn đầy sự ngưỡng mộ và yêu thương. Điều đó khiến Seungmin cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Mày nên đi ngủ đi, mèo con ngái ngủ. Anh sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể và sau đó chúng ta có thể âu yếm em bao nhiêu tùy thích." Seungmin hôn nhẹ lên trán Jisung trước khi nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước cửa hàng.

Jisung bĩu môi lần cuối trước khi bước ra sau tấm rèm, cái đuôi khẽ đung đưa sau lưng, và ngay sau đó một tiếng 'meo meo' nho nhỏ vang lên.

Seungmin cười khúc khích một mình. Đối với tất cả những lời phàn nàn của Jisung về việc ở trong hình dạng mèo con của cậu ấy, dù sao thì Jisung cũng dành phần lớn thời gian trong ngày trong hình dạng đó.

Sau khi thu thập tất cả các loại thảo mộc cần thiết, Seungmin đi xuống tầng hầm, đảm bảo đóng cửa lại sau lưng. Anh không thích ở dưới này cho lắm, thích bầu không khí yên bình và bầu bạn với người quen của anh ấy trong cửa hàng hơn, nhưng năm mới sắp đến gần, mọi người ghé thăm cửa hàng của anh ấy thường xuyên hơn để mua nhiều loại bùa may mắn và bình thuốc. không chỉ cho bản thân họ mà còn cho gia đình và bạn bè của họ nữa.

Seungmin cố gắng tập trung, anh ấy thực sự đã làm vậy, nhưng khi anh ấy đã đốt gần hết số thuốc của mình trong hai giờ qua, anh ấy chấp nhận rằng có lẽ đã đến lúc phải nghỉ việc trong ngày. Anh nghĩ về việc đi lên lầu nhưng anh chắc chắn rằng Jisung có thể ngửi thấy mùi thuốc cháy và anh chưa muốn giải quyết nó ngay bây giờ. Thay vào đó, anh ta lôi một chiếc ghế đẩu từ dưới bàn ra, ngồi xuống và sau đó tiếp tục để trọng lực hướng dẫn đầu mình trên bàn.

Anh ước có Jisung xuống đây với anh. Bất cứ khi nào Jisung hỏi liệu anh ấy có thể đi cùng anh ấy không, Seungmin sẽ không cho phép điều đó, nói rằng anh ấy không muốn Jisung làm vỡ bất cứ thứ gì vì sự vụng về của anh ấy, nhưng sự thật là anh ấy đã lo lắng Jisung sẽ làm tổn thương chính mình. Có một lần, ngay sau khi Jisung trở thành người quen của anh ấy và khi anh ấy thường pha chế độc dược ở phòng sau, nơi Jisung suýt ngã trong lọ thuốc và điều đó khiến Seungmin sợ hãi đến mức chuyển phần chế tạo độc dược của mình xuống tầng hầm và không cho Jisung đi cùng.

Seungmin thở dài và kéo tay áo len qua tay. Trời lạnh mà không đốt lửa dưới nồi. Jisung chắc sẽ rên rỉ và cố trốn trong áo len của Seungmin.

"Đúng rồi! Áo hoodie của mình! Kiểu gì cũng vậy!" Seungmin vội vàng đứng dậy và đi lên lầu, sự phấn khích hiện rõ trong từng bước chân.

"Jisung! Anh đoán ra rồi!" Seungmin gọi ngay khi bước qua tấm rèm ngăn cửa hàng với phòng sau.

Seungmin vội chạy đến bên anh, ôm Jisung vào lòng trước khi kiểm tra xem có vết thương nào không.

"Xin lỗi mèo con. Anh không cố ý làm mày giật mình đâu. Anh đoán là anh quá phấn khích thôi." Seungmin gãi sau tai Jisung, Jisung khẽ gừ gừ trước khi ra hiệu cho Seungmin đặt anh ấy xuống.

Ngay khi vừa đặt chân xuống đất, Jisung đã dịch chuyển. Đôi mắt tròn long lanh nhìn chằm chằm vào Seungmin, tai vểnh lên, đuôi đung đưa. Jisung thật đáng yêu và Seungmin không thể không thủ thỉ.

"Con mèo nhỏ của anh có tò mò về những gì anh đang hào hứng không?" Seungmin hỏi. Cả hai đều biết rằng Seungmin đã biết câu trả lời vì anh ấy có thể đọc Jisung như một cuốn sách mở, nhưng điều đó không ngăn anh ấy hỏi.

"Tất nhiên là bé tò mò rồi. Cuối cùng anh có uống hết lọ thuốc mà không đốt nó không?" Môi Jisung kéo dài thành một nụ cười trêu chọc và Seungmin thì cáu kỉnh. Như dự đoán, Jisung biết anh đã đốt hết bình thuốc của mình.

"À, không, không hẳn. Nhưng-" anh ấy giơ một ngón tay lên khi thấy Jisung mở miệng, ra hiệu rằng anh ấy vẫn chưa nói xong, "-Anh đã tìm được cách để mày ở lại với anh trong khi anh đang làm độc dược mà không gây ra bất kỳ rắc rối nào."

Seungmin đã mong đợi Jisung sẽ phấn khích và yêu cầu Seungmin nói cho anh ấy biết chính xác anh ấy định làm điều đó như thế nào, nhưng đó không phải là phản ứng mà anh ấy nhận được. Jisung nhìn anh chằm chằm, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Seungmin, có phải anh đã thực sự đốt thuốc của mình, và một nửa số thảo dược của anh cung cấp cho nó, bởi vì anh quá bận suy nghĩ về điều này sao?! Anh biết rằng cho dù bé có than vãn muốn tham gia cùng anh đến mức nào, bé hiểu tại sao sẽ tốt hơn nếu bé không và bé không giận anh hay bất cứ điều gì nếu đó là những gì anh đang nghĩ."

Seungmin co mình lại một chút với từng từ phát ra từ miệng Jisung. Kết hợp với cái nhìn chằm chằm mà anh ta dành cho cậu, Seungmin cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh đã hy vọng Jisung cũng sẽ hào hứng như vậy và họ sẽ thử ngay lập tức, nhưng giờ Seungmin không muốn gì hơn là cuộn tròn như quả bóng trên giường cho đến hết ngày.

Khuôn mặt anh hẳn đã phản bội anh vì chẳng mấy chốc đã có vòng tay ôm lấy anh và jisung đặt lên má anh những nụ hôn nhẹ như lông vũ.

"Bé không giận đâu, chàng phù thủy nhỏ của bé, nhưng bé không muốn anh lãng phí những loại thảo dược quý giá chỉ vì quá bận suy nghĩ về những điều bé đã nói. Anh biết đấy, nếu bé thực sự không hài lòng với việc anh không cho phép bé ở với anh trong tầng hầm, bé sẽ bướng bỉnh hơn về điều đó." Jisung nói, lời nói của anh chan chứa tình cảm khiến Seungmin tan chảy trong vòng tay của Jisung.

"Anh biết mày sẽ làm thế. Mày có lẽ là người bạn bướng bỉnh nhất mà anh từng gặp." cả hai đều cười về điều đó, "Nhưng anh thực sự không nghĩ về điều đó. Anh không biết tại sao anh không thể tập trung, nhưng khi rõ ràng là anh không làm được việc gì, anh đã ngồi trên ghế một lúc trước khi đến đây và đó là khi giải pháp đến với anh."

Jisung nhướng một bên mày, nụ cười trêu chọc trở lại đúng vị trí của nó. "Nói cho bé biết, phù thủy nhỏ, giải pháp chấn lí để nó đến với bạn không?"

Seungmin có thể cảm thấy má mình nóng lên, rõ ràng là ửng hồng lộ rõ, câu trả lời của anh giống như một tiếng rên nhẹ "Mày biết ý anh không phải thế mà."

"Bé biết, nhưng thật vui khi trêu chọc anh. Trông anh rất xinh với đôi má ửng hồng."

Seungmin muốn trốn. Mối quan hệ giữa họ đã thay đổi kể từ ngày hôm đó, nhưng anh vẫn chưa quen với việc Jisung khen anh như thế này. Thay vào đó, anh ta càu nhàu "Im đi và để anh nói cho mày biết giải pháp đặc biệt."

Jisung bật cười, miệng anh tạo thành hình trái tim, nhưng anh đã buông Seungmin ra khi cậu vỗ vào tay anh.

"Được rồi, vậy, điều này có thể ngớ ngẩn nhưng mày thực sự là người đã đưa ra giải pháp cho anh."

"Bé đã?" Jisung nghiêng đầu sang một bên, đôi tai vểnh lên bối rối.

Seungmin ậm ừ, "Ừ, anh đang nghĩ về việc trời không có lửa sẽ lạnh như thế nào và mày sẽ cố gắng trốn trong chiếc áo len của anh như thế nào nếu anh ở đó. Và đó là lúc anh nhận ra rằng đó là giải pháp. Anh sẽ nhét mày vào trong chiếc áo len của anh." áo len."

Một lần nữa, Jisung chỉ nhìn chằm chằm vào cậu và điều đó khiến Seungmin bồn chồn lo lắng trước khi tiếp tục.

"Chính anh đã nói rồi, anh thích ở gần mày và anh thích được ấm áp. Như thế này anh sẽ có thể làm cả hai. Và không chỉ vậy. Anh cũng sẽ có thể chợp mắt bất cứ khi nào anh muốn và mày sẽ không phải lo lắng cho mày vì anh biết mày chắc chắn an toàn-" Seungmin lấy tay che miệng, hy vọng Jisung không nghe thấy chút nào, nhưng dựa vào đôi mắt mở to của Jisung, anh đã nghe thấy.

"Seungmin, anh đang nói cái gì vậy? Lo lắng cho bé à? Anh biết bé an toàn ở đây mà."

"Anh biết nhưng đó không phải là-" Seungmin thở dài. Không có cách nào để đi nhưng sự thật bây giờ. "Thật ra, anh đã lo lắng mày sẽ làm tổn thương chính mình. Anh luôn muốn mày ở bên anh. Anh không ngại mày vụng về, không phải là anh không thể sửa cái gì được và cái gì không được. Anh luôn có thể mua, nhưng có một lần, không lâu sau khi mày trở thành người quen của anh, nơi mày suýt rơi vào lọ thuốc và điều đó làm anh sợ. Jisung, anh không muốn mày bị thương. Mày rất quan trọng với anh và anh quan tâm đến mày rất nhiều. Chỉ là, anh không thể để mày xảy ra chuyện gì được."

Seungmin có thể cảm thấy nước mắt chực trào ra, nhưng trước khi chúng có thể, một bàn tay dịu dàng đã ôm lấy má anh, khiến anh phải ngước lên. Anh đã cúi mặt khi nào thế?

Đôi mắt của Jisung long lanh với những giọt nước mắt chưa rơi nhưng cậu ấy đang cười rất rạng rỡ đến nỗi Seungmin không hối hận khi nói cho anh ấy biết sự thật.

"Minnie, tại sao anh không nói với bé? Ôi trời, giờ thì bé hiểu rồi. Nhưng Minnie, dù thế nào đi nữa, bé tin tưởng anh sẽ giữ an toàn cho bé và đó là lý do tại sao bé không bao giờ tức giận khi anh không để bé giúp. Đừng, đừng khóc, phù thủy nhỏ của bé, bé rất tự hào về anh vì đã nói với bé." Ngón tay cái của Jisung nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang trào ra từ đôi mắt của Seungmin. "Bé yêu anh Minnie, và bé tin tưởng anh."

Seungmin nghẹn ngào trong không khí. "Mày- Mày yêu anh? Anh- Cái gì? Tại sao?"

"Tại sao không. Có lí do gì để bé không yêu anh sao? Anh thông minh, tốt bụng, yêu thương, quan tâm, vị tha. Anh luôn quan tâm đến sự thoải mái và an toàn của người khác hơn là của chính mình. Seungmin, phù thủy nhỏ của bé, bé muốn anh biết rằng bé thực sự yêu anh."

Nụ cười của Jisung thật dịu dàng, nhưng Seungmin có thể thấy một chút sợ hãi ẩn giấu trong đó.

Seungmin định mở miệng nói với Jisung rằng anh yêu cậu nhiều như thế nào, nhưng âm thanh duy nhất phát ra là tiếng thút thít nghẹn ngào. Lời nói không hợp thì hành động phải làm, nên anh rướn người về phía trước và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Jisung.

Jisung không ngần ngại đáp lại, giữ cho nụ hôn chậm rãi và ngọt ngào. Khi họ rời đi, Jisung kéo Seungmin vào một cái ôm. "Cảm ơn, vì đã cảm thấy như vậy."

Seungmin bật cười khúc khích "Đồ ngốc, mày không nên cảm ơn anh vì điều đó. Anh yêu em, chú mèo con nhỏ của anh. Con mèo nhỏ vụng về của anh."

"Anh yêu em, mèo nhỏ của anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro