Witch and Kitten🐶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeungSung
Witch AU, Witch!Seungmin, Kitten!Jisung.

Seungmin đang rất bận. Chà, anh ấy luôn bận rộn nhưng hôm nay anh bận rộn hơn bình thường. Mới sáng nay, anh đã nhận được một đơn đặt hàng lớn về bùa may mắn và thuốc chữa bệnh và mặc dù bùa may mắn tương đối nhanh và dễ làm, nhưng những lọ thuốc chữa bệnh khiến anh ấy hiện đang mắc kẹt trong tầng hầm của cửa hàng. Seungmin thường làm tất cả các lọ thuốc của mình ở phòng sau, nhưng kể từ khi triệu hồi thành công ma thú của mình, anh ấy phải chuyển xuống tầng hầm.

Nhớ lại lần triệu hồi, đôi khi Seungmin tự hỏi mình đã làm gì sai để được nhận kẻ gây rối này như ma thú của mình. Khoảnh khắc nghi lễ kết thúc, và làn khói cuối cùng cũng biến mất, anh hầu như không nhìn rõ loại động vật được triệu hồi là gì trước khi quả bóng lông nhỏ xíu lao ra khỏi phòng. Không có gì ngạc nhiên khi chưa đầy một phút sau, anh nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ phòng ngủ của mình. Khi anh đến để kiểm tra những thứ quen thuộc của mình đã bị làm vỡ, được chào đón bằng hình ảnh chiếc bình hoa của bà mình (thứ cũ kỹ xấu xí) vỡ thành từng mảnh xung quanh một chú mèo con nhỏ. Chú mèo con được cho là đã bị ngâm hoàn toàn trong nước mà Seungmin quên đổ đi sau khi anh vứt bỏ những bông hoa cắm trong bình vài ngày mà không có ai chăm sóc. Lẽ ra Seungmin phải biết từ lúc đó rồi.

Seungmin bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình bởi tiếng meo khe khẽ phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Anh ấy cố gắng phớt lờ nó nhưng sau vài phút, tiếng meo to hơn và có tiếng cào nhẹ đi kèm.

"Có lẽ nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." anh thở dài. Sau khi chắc chắn rằng ngọn lửa đã được dập tắt an toàn, anh từ từ mở cửa, đảm bảo rằng chú mèo con không có cơ hội chui vào bên trong. Mặc dù một cái nhìn vào con mèo con đã nói với Seungmin rằng kẻ gây rối nhỏ yêu thích của anh ấy không cố lẻn vào trong để phá phách.

"Mày đã làm nên chuyện gì sao? Trông mày như đang hối lỗi và đó thực là một dấu hiệ xấu." Seungmin bế con mèo lên trong vòng tay trước khi đi lên lầu.

"Không phải là trông mày luôn có vẻ tội lỗi sau khi gây ra một số rắc rối sao. Lần này mày đã làm gì hmmm?" anh hôn nhẹ lên đầu con mèo trước khi đặt nó xuống cầu thang.

Seungmin đi xuyên qua căn phòng phía sau để đến trước cửa hàng, ma thú của anh lặng lẽ theo sau. Khi đến bức màn ngăn phòng sau với phòng trước cửa hàng, anh hít một hơi thật sâu. Mọi thứ dường như còn nguyên vẹn ở căn phòng phía sau, vậy nghĩa là có tai họa đang chờ đợi anh ở phía bên kia bức màn. Nó có nghĩa rằng những rắc rối sẽ ở đó. Ma thú mèo nhỏ của anh thích dành thời gian ở đó, phơi nắng trước cửa sổ cửa hàng. Nhìn xung quanh lần cuối, anh kéo rèm ra và bước vào cửa hàng.

Thoạt nhìn mọi thứ dường như đã ở đúng vị trí của nó, nhưng việc không có những bước chân nhỏ bé theo sau anh ta đã khẳng định rằng đây thực sự là hiện trường vụ án. Anh ấy đi quanh quầy và đó là khi anh ấy nhìn thấy nó.

"Jisung, có muốn giải thích tại sao quả cầu pha lê của anh lại ở trên sàn không? Và không chỉ trên sàn, mà nó còn vỡ thành từng mảnh?" Seungmin cố giữ bình tĩnh. Anh nhìn qua tấm rèm và thấy cái đầu nhỏ xíu của Jisung thò ra từ phía sau quầy.

"Lại đây nào đồ gây rối nhỏ! Mày có biết quả cầu pha lê này quan trọng thế nào không hả? Chúa ơi Jisung, tại sao mày lại lên quầy và-" Seungmin lạnh cả người khi nhìn thấy thứ nằm trên quầy.

Cây đũa phép của anh ấy. Anh luôn để nó trên quầy vì anh ấy nghĩ rằng Jisung biết nó không được chạm vào. Giống như nó biết sẽ không được chạm vào quả cầu pha lê. Vậy mà hôm nay con mèo đó đã đụng cả hai. Không chỉ chạm vào chúng, mà còn phá hủy chúng. Quả cầu pha lê đã vỡ thành nhiều mảnh trên sàn nhà. Nó có thể rất quan trọng và quý giá với Seungmin vì quả cầu pha lê này đã được truyền lại trong gia đình anh ấy qua nhiều thế hệ, nhưng nó không quan trọng và quý giá bằng cây đũa phép của anh. Cây đũa phép của anh ấy hiện đang nằm trên quầy với một đầu bị hỏng. Không, không bị hỏng do phá phách. Bị nhai cắn. Trong nhiều năm ở bên cạnh Jisung, anh chưa bao giờ cảm thấy sự tức giận của mình đối với nó nhiều như bây giờ.

Anh cúi xuống nhìn Jisung, và anh có thể thấy Jisung thu mình lại ngay khi ánh mắt họ chạm nhau.

"Han Jisung! Tại sao mày lại nghĩ nhai cây đũa phép của anh là một ý kiến ​​hay?! Mày phải biết cây đũa phép quan trọng như thế nào đối với một phù thủy nhưng mày lại quyết định rằng hôm nay mày sẽ nhai cái này! Anh đã phải chịu đựng xu hướng phá hủy đồ đạc của mày quá lâu rồi! Anh đã quá mềm mỏng với mày đúng không! Mày có thể là ma thú của anh nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua tất cả các quy tắc! Các quy tắc áp dụng cho mày chứ không phải ai khác! Mày, hơn bất kỳ ai khác nên biết rằng mày đã hoàn toàn ngu ngốc đến mức nào!"

Seungmin đang bốc khói. Làm sao con mèo dám phá hủy cây đũa phép của mình. Anh nghe thấy những tiếng thút thít nhỏ và thấy Jisung đang tiến về phía anh. "Không! Đừng đến đây! Anh không cần mày phá hoại thứ gì nữa. Anh không quan tâm mày sẽ đi đâu, chỉ cần tránh xa khỏi đây là được."

Anh không chờ đợi Jisung hiểu rằng hãy để anh yên trước khi cúi xuống và cẩn thận nhặt những mảnh lớn hơn của những gì còn lại trong quả cầu pha lê của mình. Anh không muốn nghĩ về cây đũa phép của mình. Không. Chắc chắn đây không phải là ngày tận thế và nó có thể được sửa chữa, hy vọng là vậy, nhưng anh ấy không muốn nghĩ về điều đó. Nghĩ về nó có nghĩa là nghĩ về lý do tại sao Jisung làm điều đó và ngay bây giờ anh ấy quá tức giận để suy nghĩ hợp lý.

Phải mất một thời gian dài, nhưng cuối cùng tất cả các mảnh vỡ đã được nhặt hoặc quét sạch, và cây đũa phép bị hỏng của anh ấy được đặt cẩn thận trong ngăn kéo bàn. Anh phủi đầu gối và rửa tay trước khi quyết tâm đi tìm Jisung. Vừa rồi anh đã quá khắt khe với nó và anh biết lẽ ra nên để nó giải thích trước, nhưng cảm xúc đã lấn át và giờ đây việc dằn vặt bản thân là vô ích. Anh chỉ cần tìm con mèo và nói chuyện.

Vấn đề là, thậm chí sau một giờ tìm kiếm, anh ta không thể tìm thấy chú mèo con nhỏ bé ở đâu cả. Seungmin đã tìm kiếm tất cả các chỗ ẩn nấp của Jisung và không có gì cả. Anh ấy thậm chí còn nhìn vào đầu của tất cả các ngăn tủ mặc dù anh ấy biết Jisung ghét những nơi cao, nhưng vẫn không có gì.

Sau một giờ tìm kiếm vẫn không tìm thấy con mèo, anh ta bắt đầu hoảng loạn. Anh nghĩ lại những gì anh nói, "hãy tránh xa khỏi đây". Điều gì sẽ xảy ra nếu Jisung nghĩ lời anh nói có nghĩa là anh không muốn nó ở bên nữa. Con mèo sẽ không rời bỏ anh ấy, phải không? Nó là người thân của Seungmin, nó cần ở gần Seungmin nếu không chính nó sẽ bắt đầu mất năng lượng nhanh hơn. Anh đã làm nên tội gì!

Seungmin có thể cảm nhận được nước mắt sắp trào ra, nhưng anh không chịu để chúng trào ra. Anh sẽ không khóc, chưa đâu. Ngày vẫn chưa kết thúc và vẫn có khả năng Jisung đơn giản là tìm được một chỗ trốn rất tốt. Vâng, đó là những gì nó được. Seungmin không chịu đánh mất mọi hy vọng. Ngày chưa kết thúc!

Đó là vào buổi tối muộn khi anh ấy đang chuẩn bị bữa tối, điều đó thực sự ập đến với anh ấy. Anh ấy vẫn ổn vào ban ngày khi anh ấy tìm được những việc khác để làm nhưng bây giờ không có gì khiến anh ấy phải hoàn toàn chú ý, rằng hậu quả của những gì anh ấy nói trước đó thực sự ảnh hưởng đến con mèo Jisung rời bỏ anh. Và nó đã không trở lại. Anh ấy chỉ có một mình. Một lần nữa. Anh ấy thậm chí còn không thể nói với Jisung rằng anh ấy yêu nó. Và bây giờ anh ấy sẽ không bao giờ có thể nói được vì nó không còn ở đó nữa. Quả cầu bông nhỏ tràn đầy năng lượng rời bỏ anh vì Seungmin đã quá bận rộn để dừng lại và suy nghĩ về những gì anh ấy đang nói.

Seungmin không cầm được nước mắt nữa. Anh ấy đã mất đi người mình yêu thương nhất, không cách nào anh ấy có thể ngăn mình khóc.

Cuối cùng, anh ấy đã ngồi trên sàn bếp trong khoảng thời gian như hàng giờ đồng hồ, thì đột nhiên có một bàn tay chạm vào anh ấy. Bàn tay mềm mại. Ngay cả khi cảm xúc của anh ấy ở khắp mọi nơi, không đời nào anh ấy không thể nhận ra sự đụng chạm đó.

"Đừng khóc Minnie. Bé thực sự xin lỗi, bé không cố ý làm vỡ quả cầu pha lê. Đó chỉ là một tai nạn. Làm ơn, sau này bé sẽ cẩn thận hơn nên anh đừng khóc nữa."

Jisung. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Jisung. Tại sao nó quay lại? Lúc trước Seungmin đã rất ác ý với con mèo, Jisung sẽ tốt hơn nếu không có anh. Nhưng Seungmin cũng hạnh phúc không thể tin được. Jisung đã trở lại. Jisung của anh, chú mèo con đáng yêu Jisung của anh đã trở lại. Người duy nhất anh có thể yêu đã trở lại với anh.

Anh không thể nói bất cứ điều gì. Anh đã cố, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng anh là tiếng thút thít nghẹn ngào khiến Seungmin cảm thấy xấu hổ. Mặc dù điều đó không quan trọng, bởi vì tiếng cười khúc khích nhỏ mà Jisung phát ra là âm thanh mà anh mong muốn được nghe cả ngày.

Phải mất một lúc, nhưng cuối cùng thì Seungmin cũng đủ bình tĩnh để có thể nói chuyện. Anh ngẩng đầu lên và điều đầu tiên anh nhìn thấy là đôi mắt mèo của Jisung sáng lên với những giọt nước mắt chưa rơi. Hôm nay con mèo đã khóc biết bao nhiêu rồi. Và tất cả là lỗi của anh ấy.

"Này Minnie. Đừng có khóc nữa. Anh phù thủy nhỏ xinh đẹp của bé không nên khóc như thế này. Anh cười đẹp hơn. Chết tiệt, anh xinh hơn khi anh tức giận và mắng bé. Vì vậy, thay vào đó, hãy làm điều đó đi. Bé không muốn thấy anh khóc. Đặc biệt là vì lỗi của bé khiến những giọt nước mắt đó tồn tại ngay từ đầu." Jisung trao cho anh một nụ cười yếu ớt nhưng mềm mại.

"Anh không muốn hét vào mặt mày. Không phải khi anh vừa đưa mày trở lại." Seungmin nói nhỏ đến mức bản thân anh hầu như không nghe thấy nhưng anh biết rằng Jisung có thể nghe thấy nó rõ ràng.

"Nhưng bé đã làm vỡ quả cầu pha lê của anh! Anh nên hét vào mặt bé! Bé biết điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với anh mà!" Jisung không nhìn anh và cho dù Seungmin có cạn kiệt cảm xúc đến đâu, nó cũng biết điều đó có nghĩa là gì.

"Mèo con, mày có chuyện gì không nói với anh không? Mày giấu giếm cái gì?" Jisung cựa mình tại chỗ, tay vẫn đặt trên cánh tay Seungmin. "Điều gì thực sự đã xảy ra trước khi màybạn xuống tầng dưới."

Jisung thở dài trước khi chuyển sang ngồi gần Seungmin hơn một chút. Tìm kiếm một sự thoải mái. Seungmin có thể đọc Jisung như một cuốn sách mở và cả hai đều biết điều đó.

"Hơi phức tạp đấy a. Anh có biết mình đã nói chuyện với khách hàng đó như thế nào về những tác dụng phụ có thể xảy ra với lọ thuốc may mắn của anh ta không?" Seungmin gật đầu. Jisung ngủ thiếp đi khi chưa nói chuyện được nửa chừng. Con mèo có thể liệt kê các tác dụng phụ không kém gì Seungmin. "Bé biết anh đã chú ý nhưng bé đã ngủ gật đó. Và thực sự đã vượt qua điều đó. Nó thật quá nhàm chán. Không có ý xúc phạm.

Khi bé thức dậy, đó là bởi một tiếng ồn. Lúc đầu thì bé không chú ý lắm, nghĩ rằng anh chỉ đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng sau đó bé bắt đầu chú ý hơn và nhận ra rằng dù thói quen ăn uống của anh có kỳ lạ đến đâu, anh cũng không nhai to tiếng như vậy. Có một con mèo hoang đang nhai đũa phép của anh và bé sẽ không thể nào ngồi đó và không làm gì cả. Vì vậy, bé đã đi dọa con mèo hoang nhưng khi bé đang đứng trên quầy, bé đã vô tình làm đổ quả cầu pha lê của anh. Nó khiến con mèo kia sợ hãi, nhưng bé biết mình sẽ gặp rắc rối. Sau khi-" con mèo thậm chí còn xích lại gần Seungmin hơn "Sau khi anh bảo bé tránh xa ra, bé quyết định đi tìm con mèo hoang kia. Để chắc chắn rằng nó sẽ không quay trở lại. Bé xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian như vậy vì bé đã gặp phải một số vấn đề trên đường đi. Không có gì quá nghiêm trọng đâu, đừng lo! Vì vậy, đó là những gì đã xảy ra."

Seungmin không thể tin vào tai mình. Anh biết rằng chắc chắn phải có lý do khiến Jisung đến quầy, nhưng không ngờ rằng con mèo làm vậy là vì đang bảo vệ đồ đạc của mình. Và không chỉ vậy mà sau đấy nó còn đi chiến đấu với kẻ tội đồ kia. Stray đó có lẽ là một chú mèo trưởng thành và mặc dù Jisung không hề yếu ớt, nhưng vì lý do nào đó mà anh ấy chưa bao giờ thoát khỏi giai đoạn mèo con của mình.

"Mày có sao không?Mày có bị thương không?" Anh ta nhanh chóng quét con mèo để tìm bất kỳ vết thương có thể nhìn thấy.

"Cái gì? Vâng, vâng, bé không sao. Jisung không bị thương. Dù sao thì bé cũng là thuộc hạ của phù thủy mà! Bé không hề yếu đuối!" Jisung phồng má.

"Ơn Chúa! Jisung, anh thực sự xin lỗi vì đã hét vào mặt mày. Lẽ ra anh nên dừng lại để suy nghĩ về những gì mình đang nói nhưng anh đã không làm. Anh đã quá bận rộn để nhận ra rằng mày sẽ không làm thế mà không có lý do. Anh đã cố tìm mày sau khi anh dọn dẹp xong nhưng anh không thể tìm thấy mày ở đâu cả và anh đã rất sợ- rằng mày-" Seungmin có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang trào ra, nhưng trước khi chúng có thể trào ra đó là những bàn tay nhẹ nhàng kéo anh vào một cái ôm.

"Đừng khóc nữa, Minnie. Bé biết anh không cố ý để mọi chuyện diễn ra theo cách đó. Bé biết anh chỉ muốn bé tránh xa phía trước cửa hàng. Minnie, anh là phù thủy nhỏ của bé và bé yêu anh rất nhiều. Không đời nào bé sẽ bỏ anh đâu." Jisung đang luồn tay qua tóc Seungmin và nó gần như đủ để anh ấy bỏ lỡ những gì Jisung nói. Hầu hết.

"Cái- Mày vừa nói cái gì?" Anh ái ngại nhìn Jisung. Sợ phát hiện ra rằng Jisung chỉ nói đùa. Ngón tay nhỏ xíu dưới cằm thôi thúc anh nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Jisung.

"Bé yêu anh Minnie. Và không chỉ với tư cách là phù thủy của anh. Không, bé yêu anh theo cách bé muốn ôm anh khi anh ngủ và trao cho anh nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon. Theo cách mà bé muốn dành mọi khoảnh khắc bên anh cho đến khi anh già và xám xịt. Bé yêu anh Kim Seungmin, với tất cả những khuyết điểm của anh. Không phải là không có. Và bé biết anh cũng cảm thấy như vậy. Là một phù thủy, anh chắc chắn rất tệ trong việc che giấu cảm xúc của mình." Jisung bật ra một tiếng cười khúc khích khác trước khi cúi xuống gần hơn.

Họ chỉ cách nhau vài inch. Một cử động nhỏ và đôi môi của họ sẽ chạm vào nhau. Nhưng Jisung không di chuyển. Nó nhìn vào mắt Seungmin, xin phép. Thay vì trả lời, Seungmin cúi xuống và chạm môi họ. Nụ hôn chậm rãi và mềm mại, nhưng nó truyền đạt tất cả cảm xúc của họ. Khi Seungmin lùi lại, môi họ vẫn hơi chạm vào nhau. Má của cả hai đều ửng đỏ, nhưng điều đó không thành vấn đề. Đó chỉ là họ.



Phù thủy và ma thú của anh ta.


Seungmin và Jisung.


"Anh yêu mày, con mèo nhỏ của anh."


"Bé yêu anh phù thủy nhỏ của bé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro