Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi tỉnh lại sau khi trải qua giấc ngủ ngon nhất trong suốt một tháng bị mắc kẹt ở nơi này. Mọi lần, cậu đều bị đánh thức bất chợt bởi cơn đói quằn quại trong ổ bụng, và cả những tiếng rú giữa đêm của dã thú.

Lần này thì khác, dù không nằm trong chăn ấm đệm êm nhưng thực sự đây là đêm duy nhất cậu có thể an tâm yên giấc. Nhớ lại khó khăn ban đầu, Isagi ngày càng biết ơn người đã cứu mạng mình, bèn nhìn quanh hang động tìm hắn.

Không thấy bóng dáng ai cả.

Isagi sửng sốt ngồi dậy, xung quanh cậu chỉ có bãi tro tàn từ đống lửa đêm qua cùng tiếng rì rào của những tán cây rậm rạp. Tim cậu đập thình thịch, một cảm giác lo sợ trào lên trong trí óc.

Mình bị bỏ rơi ư?

Nếu phải sống lại những tháng ngày cơ cực kia thì Isagi thà nhảy luôn vào miệng quái vật còn hơn. Ông trời cho hi vọng rồi lại tàn nhẫn dập tắt chút ánh sáng lẻ loi của cậu. Rồi Isagi sẽ phải làm gì đây?

Quá lo lắng, Isagi không để ý rằng cậu đã vô thức phụ thuộc vào người kia từ lúc nào không hay. Cậu vội vã chạy ra bên ngoài, mắt đảo ráo riết tìm kiếm hình bóng người đàn ông.

Về phía Barou, hắn đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn cho giống cái. Trải qua sự việc hôm qua, hắn lo lắng ăn thịt nướng sẽ không tốt cho giống cái, nhất là sau khi phải chịu đói trong một khoảng thời gian dài. Vì vậy, Barou cố đi xa hơn để tìm một chút hoa quả ngon lành cho cậu.

Barou chưa từng theo đuổi hay chăm sóc giống cái, hắn chỉ còn cách vận dụng trí nhớ của mình, nhớ lại những loại quả mà đám thú nhân kia thường mang về lấy lòng người yêu. May mắn, những loài quả đó đều có ở khu vực này.

Barou quyết định hôm nay sẽ mang cậu trở về bộ lạc. Hắn biết khi quay về, giống cái sẽ được tiếp xúc với nhiều thú nhân đẹp hơn, dịu dàng hơn và có thể sẽ quên mất hắn. Một phần trong hắn ích kỷ muốn giấu cậu đi không cho ai thấy, một phần muốn cậu hoà nhập với bộ lạc, được hưởng những đặc quyền mà một giống cái nên có.

Barou nghĩ kỹ rồi, hắn không thể vì ý muốn cá nhân mà hại cả cuộc đời của một giống cái bé nhỏ, nếu hành động theo sự ích kỷ của mình thì đó chính là việc làm vũ nhục lòng tôn nghiêm của một thú nhân.

Hạ quyết tâm, Barou nhanh chóng trở về sau khi đã thu thập khối lượng hoa quả vừa đủ. Hắn không lo sẽ có dã thú bén mảng gần hang, mùi hương của hắn rất mạnh cộng với chút uy áp còn sót lại của con Mang Thú, khu vực này tương đối an toàn.

Đến gần hang, Barou bỗng nghe thấy tiếng thút thít từ trong truyền ra. Sự tự tin trước đó bị đập vỡ vụn, hắn hốt hoảng lọt vào hang, cơ thể căng cứng chuẩn bị biến thành hình thú.

Tuy nhiên, trong hang chẳng có ai ngoài một giống cái đang khóc lóc thương tâm. Dù Isagi đã cố kìm nén nhưng vẫn có những tiếng nức nở bật ra, tựa như tiếng kêu của mèo con, dù nhỏ nhưng chẳng khác gì gai nhọn đâm sâu vào trái tim gã thú nhân.

Isagi cứ nghĩ là cậu đã bị bỏ rơi, có thể người ta thấy cậu phiền phức và yếu đuối nên chán ghét mà rời đi. Quá bất lực, lạc lõng, cậu không thể khống chế từng giọt lệ chảy ra khỏi đôi mắt mình. Bao nhiêu việc xảy ra tựa như chuỗi domino đổ rạp xuống khiến cho cậu trai 17 tuổi hoàn toàn gục ngã sau nhiều lần gắng gượng. Isagi che mặt khóc cho đến nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

- Anh đã đi đâu vậy? - Isagi hoảng hốt khi thấy người đàn ông trở về, liền đưa ra câu hỏi mà quên mất người kia chẳng hề hiểu được.

Barou không ngờ hắn sẽ thấy một giống cái khóc lóc lao đến lòng mình ngay sau khi trở về. Đôi mắt xanh xinh đẹp bị bao phủ bởi lớp nước mắt trong suốt, giương lên như chất vấn hắn. Bàn tay đen rạm sần sùi đưa lên vốn định đưa lên lau đi thì bị dừng đột ngột giữa không trung. Tay hắn vừa xấu vừa dày, chắc chắn sẽ làm bị thương giống cái. Thế là hắn giơ lên xoa mái tóc đen bù xù của cậu, vuốt nhẹ hai chỏm tóc như mầm cây trên đỉnh đầu.

Barou nhẹ nhàng đưa gói lá chứa hoa quả ra trước mặt giống cái.

- Cho tôi sao?

Isagi không để ý đến đống hoa quả người đàn ông đang cầm cho đến khi hắn đưa ra. Khoảng khắc cậu nhìn rõ thứ trên tay, Isagi ngỡ ngàng đến nỗi không nói lên lời.

Người ta dậy sớm đi tìm đồ ăn cho mình, vậy mà lại cậu nghĩ người ta bỏ rơi mình. Đã thế còn khóc lóc nữa, thật xấu hổ quá.

Isagi lau mặt, chột dạ lảng tránh ánh mắt của Barou. Cậu nhìn người đàn ông đang nhóm lửa nướng thịt, tay cầm quả dại hắn vừa hái đưa lên quan sát. Loại quả cậu đang ăn khác với những loại gần chỗ này, chắc hẳn đối phương đã đi xa hơn để mang về cho cậu.

Isagi cảm kích cắn một miếng, nghĩ cách đền đáp người đàn ông.

Barou vừa đặt miếng thịt lên tảng đá trên đống lửa thì thấy giống cái lại gần. Cậu chỉ vào bản thân rồi nói ra từng tiếng đứt quãng.

- I...sa...gi.

- ?

- I...sa...gi. - Thấy ánh mắt mờ mịt của người đàn ông đối diện, cậu tiếp tục nói.

Phải một lúc, Barou mới hiểu giống cái đang nói tên của mình. Đôi mắt hắn sáng lên.

Isagi? Là tên của em sao?

Nén lại cảm xúc, thú nhân cũng chỉ vào mình, cất giọng trầm đục:

- Barou. Ba...rou.

Thì ra người này tên Barou. Isagi lập tức ghi nhớ, miệng nhắc lại tên hắn mấy lần, tỏ ý đã hiểu.

Biết được ân nhân tên gì, tâm trạng Isagi vui vẻ và tràn đầy sức sống. Sau khi ăn xong bữa sáng, tranh thủ Barou rời khỏi một lát, Isagi vào trong hang kiểm tra lại đồ đạc. Cậu sắp xếp lại vật dụng trong túi, chỉ có vài bộ quần áo, sổ tay và bút cùng chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu, số hành lí còn lại đã để ở lều trại trước khi xuyên qua đây.

Tuy Barou lại rời đi nhưng Isagi không lo sợ như lần trước. Cậu tin người này sẽ quay trở về và không bỏ rơi cậu.

Ngồi chờ đợi, một câu hỏi vu vơ bỗng dưng nảy ra trong đầu Isagi. Barou có thể nhóm lửa và nướng thịt thành thạo như vậy, chắc hẳn đang sống cùng người thân và bạn bè.

Isagi lo lắng, liệu những người đó có thân thiện như Barou không?

Cậu không muốn rơi vào tình huống tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nếu bọn họ là một bộ lạc ăn thịt người, bây giờ chạy trốn vẫn kịp chăng?

Isagi bối rối ngặm ngón tay. Có tiếng bước chân phía cửa hang, hình như Barou đã quay lại. Thiếu niên ném nỗi bận tâm ra sau, mong chờ bước ra ngoài chào đón hắn.

Đôi chân nhích được một bước liền khựng lại. Chỉ mới gặp nhau được một ngày mà cậu đã dựa dẫm vào đối phương như thể chim non lần đầu thấy mẹ. Isagi nhận ra hành động của mình hơi quá khích, chẳng khác gì người vợ đang chờ chồng quay lại.

Cậu đâu phải gay, người ta mới cứu mình một mạng mà đã nghĩ linh tinh, nếu Barou mà biết chắc sẽ rất khó xử. Isagi tin tưởng rằng Barou mạnh mẽ, nam tính như vậy, sẽ ưa thích những cô gái xinh đẹp đảm đang. Chắc chắn là vậy rồi.

Barou sau khi kiểm tra con mồi trở về, thấy giống cái nhìn mình bằng ánh mắt "tôi biết mà":

- ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro