Chương 1 : Ranh giới bị xóa mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời dần chuyển sang chiều tối khi Sunoo đi bộ về nhà sau một ngày làm việc tại tiệm cà phê quen thuộc. Không khí lạnh mơn man trên làn da, mang theo hơi thở của mùa thu. Cậu bước qua con hẻm nhỏ như mọi ngày, con đường tắt quen thuộc mà cậu thường chọn để về nhà nhanh hơn.

“Chả biết hôm nay có gì hay ho không nhỉ?” Sunoo lẩm bẩm một mình, mắt liếc nhìn đồng hồ. “Mình đã hứa với Minji sẽ mang về món bánh đó.”

Cậu cố gắng xua đi những suy nghĩ bận rộn và tập trung vào con đường phía trước. Nhưng hôm nay, có gì đó khiến Sunoo cảm thấy không yên lòng. Mọi thứ dường như rất bình thường, nhưng cậu không thể ngăn được cảm giác lo lắng mơ hồ đang len lỏi trong tâm trí. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống những bức tường cũ kỹ của con hẻm, tạo ra những bóng tối lạ lùng nhảy múa xung quanh.

“Mình nhớ con hẻm này sáng hơn một chút. Có phải mình đã đi nhầm đường không?” Sunoo tự nhủ, cố gắng định hình lại con đường quen thuộc.

Một tiếng rít nhẹ vang lên từ đâu đó vọng lại, khiến Sunoo giật mình. “Chắc là gió thôi,” cậu cố gắng an ủi bản thân. “Nhưng sao nó lại nghe lạ vậy?”

Khi Sunoo đến gần cuối hẻm, một luồng ánh sáng mờ nhạt bất ngờ lóe lên trước mắt cậu. Cậu dừng lại, mắt mở to, không hiểu điều gì đang xảy ra.

“Ánh sáng gì vậy? Không thể là đèn đường, vì nó không có nguồn gốc từ phía này,” Sunoo lẩm bẩm, đưa tay che mắt để nhìn rõ hơn. " Mình nên đi tiếp hay quay lại?”

Ánh sáng ngày càng mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy như có một lực lôi kéo kỳ lạ đang kéo cậu về phía đó. “Cảm giác này thật lạ lùng mình không thể dừng lại được!”

Mặc dù Sunoo cố gắng lùi lại, nhưng ánh sáng quá mạnh mẽ, nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh. Khi ánh sáng tắt đi, Sunoo nhận ra mình không còn ở con hẻm quen thuộc nữa. Thay vào đó, cậu đứng giữa một khu rừng rậm rạp, nơi cây cối dày đặc và bầu không khí lạnh lẽo. Bầu trời trên cao được chiếu sáng bởi ánh trăng đỏ, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ và bí ẩn.

“Đây là đâu? Tôi làm sao lại ở đây?” Sunoo nhìn quanh, cảm giác lo sợ dâng lên trong lòng. “Mình đã làm gì để lạc vào nơi này? Làm ơn đừng để tôi gặp nguy hiểm.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, làm Sunoo giật mình. “Cậu không nên ở đây.”

Sunoo quay lại vội vã, trước mặt cậu là sáu chàng trai với ánh mắt sắc lạnh, đứng thành hàng. Tất cả đều mặc trang phục cổ ngày xưa màu đen tuyền quyền quý , toát lên vẻ uy nghi và quyền lực. Nhưng có lẽ điều khiến Sunoo sợ hãi hơn cả chính là ánh mắt họ, ánh mắt sáng đỏ rực dưới ánh trăng mờ ảo.

“Cậu không phải là người bình thường, đúng không?” một người trong số họ cất giọng, làm Sunoo cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. “Tại sao lại có mặt ở đây?”

Sunoo cảm thấy tim mình đập loạn xạ. “Tôi... tôi không biết. Tôi chỉ đi qua con hẻm và rồi...” Cậu nhìn quanh, cảm giác như đang đứng trên bờ vực của một điều gì đó không thể giải thích nổi. “Tôi không muốn gây rắc rối. Tôi chỉ muốn về nhà.”

Người lãnh đạo nhóm, với ánh mắt sắc bén, quan sát Sunoo một lúc. “Cậu có thể là một phần của kế hoạch nào đó. Chúng ta không thể để cậu ta rời khỏi đây mà không tìm hiểu thêm.”

“Làm ơn, hãy cho tôi về. Tôi không biết mình đã làm gì sai. Tôi chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt.” Sunoo cảm thấy một làn sóng tuyệt vọng bao trùm lấy mình.

Một người khác, với mái tóc đen dài, cất tiếng: “Ranh giới này không dễ dàng vượt qua. Có điều gì đó quan trọng mà cậu ta có thể không biết.”

“Tôi không biết gì cả!” Sunoo gần như tuyệt vọng, nước mắt lấp lánh trong mắt. “Tôi không có ý định xâm phạm hay gây rắc rối. Tôi chỉ muốn quay lại cuộc sống bình thường của mình.”

Người lãnh đạo nhóm vẫn giữ thái độ nghiêm khắc. “Chúng ta phải điều tra rõ ràng. Cậu ta không thể trở về ngay khi chúng ta chưa hiểu rõ về cậu ta.”

Sunoo cảm thấy như mình bị bao vây bởi những điều không thể hiểu nổi. “Không! Tôi không thể ở đây. Tôi phải trở về, tôi phải hoàn thành công việc của mình.”

Một người khác trong nhóm, người có vẻ ít lạnh lùng nhất, thở dài. “Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về cậu. Có thể cậu ta chỉ là nạn nhân của sự trùng hợp không đáng có.”

“Tôi không muốn trở thành nạn nhân của bất cứ điều gì!” Sunoo kêu lên, cảm giác bất lực lấn át mọi thứ. “Làm ơn, hãy cho tôi về. Tôi không thuộc về nơi này.”

Người lãnh đạo nhìn Sunoo với sự kiên quyết. “Chúng ta sẽ giữ cậu ta lại cho đến khi chúng ta hiểu rõ hơn. Cậu ta không thể biết về sự tồn tại của chúng ta, cũng như chúng ta không thể để bất kỳ ai bên ngoài biết.”

Sunoo cảm thấy tuyệt vọng khi thấy mình bị bao vây bởi những người này. Cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo, nhưng một điều chắc chắn: cuộc sống bình thường của cậu đã thay đổi mãi mãi từ khoảnh khắc cậu bước qua ranh giới kỳ lạ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro