Chương 2: Những Bước Đi Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Trung học Seoul Daehan là nơi giao thoa của những câu chuyện đời thường và những bí mật được chôn giấu sâu thẳm. Trong bức tranh cuộc sống nhộn nhịp ấy, các thầy giáo mới dần hòa mình vào dòng chảy của thời gian, những buổi dạy học, những nụ cười, và cả những giây phút tĩnh lặng hiếm hoi.

Jay, thầy giáo dạy lịch sử, đứng trước lớp học với sự tự tin. “Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về các sự kiện lịch sử quan trọng trong thế kỷ 20,” anh nói với giọng điềm tĩnh, tạo sự chú ý từ học sinh không chỉ bằng kiến thức mà còn bằng phong thái điềm đạm của mình.

Heeseung, thầy giáo dạy toán, đang giải thích một bài toán phức tạp trước lớp. Những con số và ký hiệu trên bảng phản ánh trí tuệ và sự nhạy bén của anh. Không khí lớp học căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự tập trung nhờ phong thái điềm tĩnh của Heeseung.

Sunghoon, thầy giáo dạy thể dục, đứng giữa sân thể dục rộng lớn, giữa cái nắng gắt của buổi trưa. Anh hướng dẫn học sinh trong buổi tập thể lực với sự kiên nhẫn và tận tâm. Dáng người cao lớn và vẻ ngoài điển trai của anh thu hút sự chú ý của học sinh, nhưng sự quan tâm thật lòng của anh khiến họ cảm thấy được chăm sóc.

Jungwon, thầy giáo dạy sinh học, đứng trước bảng với hình ảnh chi tiết về tế bào động vật. Ánh mắt anh tràn đầy sự say mê khi nói về cách cơ thể con người hoạt động. Cậu kết hợp những câu hỏi thách thức và những câu chuyện thú vị về các nghiên cứu khoa học, làm cho học sinh vừa phải suy nghĩ vừa cảm thấy thích thú với môn học.

Niki, thầy giáo dạy nghệ thuật, truyền cảm hứng cho học sinh qua những bức tranh và câu chuyện về nghệ thuật từ khắp nơi trên thế giới. Cậu khuyến khích sự sáng tạo và tự do biểu đạt cá nhân, đôi khi ngừng lại để quan sát học sinh với ánh mắt tự hào.

Sunoo, thầy giáo dạy văn, nhẹ nhàng hướng dẫn học sinh làm các bài tập phân tích văn học. Dáng người nhỏ nhắn cùng nụ cười ấm áp, cậu tạo sự gần gũi và tin tưởng từ học sinh, mang đến niềm vui và sự hiểu biết cho những tâm hồn trẻ trung.

Sau giờ học, Sunoo thường nán lại để sắp xếp tài liệu và dọn dẹp lớp học. Một buổi chiều, khi ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả căn phòng, Jay bước vào với nụ cười nhẹ nhàng.

“Em vẫn ở lại muộn thế này à? Để anh giúp một tay,” Jay nói, bước đến bên cạnh Sunoo mà không chờ cậu trả lời. Anh nhặt lên vài cuốn sách, đôi mắt thoáng qua một nét trầm tư.

Sunoo nở nụ cười cảm kích, ánh mắt nhìn Jay với sự tôn trọng. “Cảm ơn anh, Jay. Em thường ở lại hoàn thành công việc, nhưng hôm nay có vẻ hơi nhiều việc hơn.”

Jay đáp lại bằng nụ cười nhẹ, giọng nói ấm áp, “Không sao, anh cũng thường ở lại sau giờ học để làm việc thêm. Chắc từ giờ sẽ có thêm lý do để ở lại lâu hơn.”

Sunoo ngượng ngùng trước câu nói của Jay, nhưng cậu nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác để che giấu cảm xúc của mình. “Anh đã quen với môi trường ở đây chưa? Mọi người trong trường rất thân thiện.”

Jay gật đầu, đôi mắt anh lướt qua những kỷ niệm đã qua trong đầu, “Ừ, mọi thứ ở đây đều ổn. Nhưng đôi khi có những điều nằm ngoài dự tính ban đầu...”

Lời nói của Jay bị ngắt quãng khi Sunghoon bước vào, mồ hôi còn đọng trên trán sau buổi dạy thể dục. “Hai người ở lại muộn thế này sao? Đừng làm việc quá sức nhé,” anh đùa cợt nhưng trong mắt anh lại chứa đựng sự quan tâm thật lòng.

Sunoo cười vui vẻ, cảm nhận được sự gắn kết đang dần hình thành giữa cậu và những người đồng nghiệp mới. Cậu không hề biết rằng, phía sau những nụ cười và sự giúp đỡ đó, Jay và Sunghoon đều đang che giấu những cảm xúc phức tạp và những bí mật không thể tiết lộ.

Mỗi buổi tối, sau khi công việc tại trường đã kết thúc, sáu người họ lại tụ tập tại căn nhà mà họ chia sẻ. Ngôi nhà này là nơi bí mật được bảo vệ cẩn thận, với hệ thống an ninh tiên tiến và các công nghệ tối tân hỗ trợ cho nhiệm vụ đặc biệt của họ.

Tại phòng khách, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn chiếu rọi lên những gương mặt căng thẳng. Những chiếc máy tính hiện đại được mở ra, cùng bản đồ chi tiết của trường học trải rộng trên bàn. Các tài liệu, hình ảnh và thông tin thu thập được từ các khu vực khác nhau trong trường cũng được phân tích kỹ lưỡng.

Heeseung đứng trước bản đồ, đôi mắt anh sắc bén lướt qua từng chi tiết. “Chúng ta đã kiểm tra tất cả các phòng học, phòng thí nghiệm, và thậm chí cả nhà kho, nhưng vẫn không tìm thấy gì đáng nghi,” anh nói, giọng nói mang đầy sự nghiêm túc.

Jake, ngồi đối diện, với vẻ trầm ngâm, lên tiếng, “Có thể thông tin đó được giấu ở một nơi mà chúng ta chưa nghĩ tới, hoặc nó có thể đã bị tiêu hủy. Nhưng chúng ta không thể từ bỏ, vì nhiệm vụ này quá quan trọng.”

Niki, ngả lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, khẽ thở dài, “Chúng ta phải tiếp tục điều tra, nhưng tôi lo rằng thời gian đang dần cạn kiệt. Nếu không sớm tìm ra manh mối, nhiệm vụ này có thể sẽ thất bại.”

Jay nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, “Tôi đã xem qua các dữ liệu từ hệ thống camera an ninh của trường. Có một số khoảng thời gian không có ghi hình, điều đó có thể là manh mối cho chúng ta.”

Sunghoon gật đầu, “Nếu vậy, chúng ta cần tập trung vào những khoảng thời gian đó và kiểm tra các khu vực tương ứng. Nhưng trước hết, chúng ta cần xác định xem những người có thể tiếp cận hệ thống an ninh này là ai.”

Jungwon, ngồi bên cạnh Sunghoon, không rời mắt khỏi màn hình, “Chúng ta không thể loại trừ khả năng rằng có ai đó trong trường đang cố ý che giấu điều gì đó. Chúng ta cần tiếp tục theo dõi sát sao và thu thập thêm thông tin.”

**Kết thúc chương 2**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro