Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó tôi không hề gặp lại Chifuyu, cũng không tới các buổi họp bang, có lẽ, tôi chỉ đang trốn chạy khỏi những người kia mà thôi. Mọi thứ cứ im lặng trôi qua như thế, nhưng không hiểu sao tin đồn tôi thích Chifuyu truyền ra ngoài, mọi người ai cũng biết, đó chính là sự khỏi đầu cho những ngày bị tẩy chay cùng bắt nạt của tôi, dù đám Akkun có bảo vệ thì cũng không thể nào giúp tôi hoàn toàn không bị người khác bắt nạt.

Lại là một ngày trôi qua, tôi cố lê lết thân thể tràn đầy vết thương trên người về nhà sau buổi học, nơi tôi cho rằng là yên bình nhất, nhưng...tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, chiều nay cả cha lẫn mẹ tôi đều ở nhà, ngồi trong phòng khách, họ như đang chờ đợi tôi trở về, dù không hiểu tại sao cha mẹ lại nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng đó, tôi chỉ chào rồi bước lên lầu.

Vừa mới bước một bước, một lọ hoa bay thẳng vào đầu tôi, tiếng vỡ tan vang lên trong không gian tĩnh lặng, tôi ôm đầu đang chảy máu nhìn người cha chưa bao giờ đánh tôi vậy mà lại ra tay tàn nhẫn như thế, tôi không tin được chỉ biết ngơ ngác ngồi bệt xuống sàn, giọng nói tức giận vang lên xuyên qua màng nhĩ yếu ớt của tôi.

"Tại sao tao lại sinh ra cái thứ như mày", người cha tôi luôn kính trọng vậy mà giờ đây lại đánh tôi không thương tiếc, mỗi một cú đấm giáng lên người tôi như muốn giết chết tôi vậy, cha cứ lặp lại mãi một câu như thế, tôi sợ hãi cuộn người lại bảo vệ mình, hướng ánh mắt cầu cứu về mẹ, nhưng...tại sao thế...tại sao mẹ lại nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ như thế, tôi đã làm gì để phải chịu cảnh này.

Rồi những lời của cha cũng giải đáp thắc mắc cho tôi.

"Tại sao mày lại có thể yêu con trai cơ chứ, trả lời tao, nếu không phải có người nói thì tao cũng không biết mày lại có sở thích kinh tởm như thế, tại sao mày có thể làm mất mặt gia đình như vậy, cuối cùng tao đã tạo nghiệt gì mà có đứa con như mày, hả, tại sao...", tôi chết sững, cha vừa nói gì, yêu con trai, sao cha mẹ lại biết, tôi đã cố gắng dấu kia mà, tôi mấp mấy muốn phát ra tiếng nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại, tôi không thể nào biện minh cho bản thân được.

Rồi những đòn đánh không còn giáng lên người tôi, cha đứng dậy, ánh mắt ông lạnh lùng không còn chút tình cảm nào, chất giọng trầm tính đặc trưng của ông vang lên.

"Còn một tháng nữa là mày tốt nghiệp, tới lúc đó hãy cút ra khỏi nhà tao, tao không chấp nhận đứa con như mày, đây là tiền mày đi bệnh viện khám vết thương, số tiền cuối cùng tao dành cho mày, từ giờ mày lo mà tự trang trải cuộc sống của mình đi", ném một nắm tiền vào mặt tôi, ông đi khỏi nhà, cánh cửa mạnh bạo đóng lại, dù thế, tôi vẫn chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới sàn. Mẹ tôi, người nãy giờ vẫn không nói gì đi lấy đồ dọn dẹp đống mảnh vỡ, choáng váng cố đứng dậy, cơn đau từ đầu cùng mấy vết thương do mảnh vỡ gây ra khiến tôi nhíu mày, nhìn mẹ không để ý đến mình, tôi cố gắng níu giữ chút hy vọng cuối cùng của mình.

"M...CHÁT...", má phải bỏng rát, tôi thẫn thờ nhìn mẹ, bà đang khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng, muốn tiến tới an ủi bà, nhưng ánh mắt ghét bỏ của bà lại như đâm sâu vào trái tim tôi, dừng lại hành động của mình tôi quay lưng rời khỏi nhà, để lại đằng sau lưng là tiếng nức nở của mẹ mình.

Tôi gần như vắt kiệt sức lực của mình để tới bệnh viện, sau khi băng bó xong vết thương, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối, bên giường tôi có một người đang ngủ thiếp đi, một người tôi không ngờ đến.

"Angry...", tôi lay anh dậy, chỉ thấy Angry lồm cồm ngồi dậy dịu mắt nhìn tôi, thấy tôi đã tỉnh anh với tay lấy hộp thức ăn trên bàn đưa qua, nhăn nhó nói.

"Ăn đi", tôi ngơ ngác nhận lấy đồ ăn, nhìn tôi không chịu động đũa anh nhíu mày lại.

"Sao không ăn".

"Tại sao mày lại ở đây", tôi hỏi anh, Angry nhăn nhó nhìn tôi rồi quay mặt sang chỗ khác mà trả lời.

"Chiều nay tao thấy mày đầu đầy máu đi vào bệnh viện nên đi theo xem thử, đến khi tìm được mày ở phòng nào thì mày ngủ mất tiêu, do không ai chăm sóc mày nên tao đành ở lại, bây giờ mày ăn được chưa", nói xong anh không quên bảo tôi ăn, cái bụng cũng đã biểu tình nên tôi cũng không ngần ngại ăn. Ăn hết đồ ăn cùng uống thuốc Angry đưa, tôi cằm ly nước nhìn anh bận rộn dọn dẹp.

"Angry, mày không cảm thấy tao kinh tởm sao...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro