Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Angry, mày không cảm thấy tao kinh tởm sao", người kia dừng hành động của mình nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi.

"Mày nhất định đã nghe lời đồn về tao mà đúng không, trả lời đi Angry, mày có kinh tởm tao không", tôi gặng hỏi anh, sâu thẩm trong trái tim tôi, tôi luôn mong muốn có người nói không hề ghét người như tôi, một kẻ yêu người đồng giới.

"Tao không biết, khi nghe được tin đồn tao không biết cảm giác trong lòng là gì, không phải ghét bỏ, không phải kinh tởm, nhưng cũng không đồng tình với mày", thành thực nói ra cảm giác của mình, Angry nhìn thẳng vào tôi, tôi có thể thấy được sự thành thật trong mắt anh.

"Vậy sao", tôi không mói gì nữa, im lặng nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, Angry không nói gì dọn dẹp xong liền rời khỏi đây.

Những ngày sau đó anh cũng không một lần nào đến thăm tôi nữa, không hiểu sao lòng tôi có chút hụt hẵng. Hôm tôi xuất viện, chỉ có đám Akkun tới đón, nhìn bốn người đang hối thúc nhanh lên, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong tôi.

"Takemichi, mày thật sự khoẻ rồi sao, hay là ở thêm một ngày đi", Atsushi lo lắng khuyên, lắc đầu sờ băng gạt trên trán, tôi cười trấn an, nhưng không biết trong mắt bọn họ, nụ cười từng toả sáng vậy mà bây giờ rất gượng gạo.

"Không sao, tao đã khỏi hoàn toàn rồi, tụi mày không cần lo lắng đâu, còn nữa, tao hết tiền rồi, không thể ở lâu được nữa", cả năm vừa đi vừa nói, nghe vậy họ liền nhíu mày.

"Ba mày thật sự tuyệt tình như vậy sao, dù gì mày cũng là đứa con duy nhất của ông ta mà, đâu thể nào nói từ mặt là từ mặt", bất bình thay tôi, Makoto nói, ba người còn lại cũng đồng tình, bất đắc dĩ nhìn họ.

"Làm gì có ai có thể bình tĩnh khi biết con mình lại là gay được cơ chứ, cha tao cho tao ở đến khi tốt nghiệp cũng là hết tình hết nghĩa rồi", không còn ai nói gì, yên lặng cùng tôi đi về nhà. Dừng trước cửa, tôi cùng họ tạm biệt, nhìn cánh cửa trước mắt, tôi đứng như trời trồng một hồi lâu, gom đủ dũng khí, tôi mở cửa bước vào, khi đi qua phòng khách, tôi nhìn thấy mẹ đang xem tivi, thấy tôi, bà không hỏi han chỉ lạnh nhạt dời mắt, tôi cũng không tiếp tục đứng lại mà lên lầu về phòng mình, ngã người xuống giường, cảm giác quen thuộc bao trùm lấy tôi, nhưng, chỉ một tháng nữa thôi, tôi phải rời khỏi nơi này, nơi tôi sống mười tám năm trời, cảm giác lưu luyến tràn ngập trong lòng.

Những ngày sau đó cứ lặp lại theo một chu kỳ cho đến bây giờ.

Vừa tới gần phòng y tế tôi đã nghe loáng thoáng tiếng cãi nhau, một giọng trong đó khiến tôi sững lại.

"Tụi mày còn muốn gì nữa, tao đã nói chuyện không liên quan tới tao, làm sao thì mới chịu tin tao", Chifuyu tức giận đẩy Kazushi đang ngăn mình ra, nhưng lại bị Makoto cùng Takuya chặn lại.

"Vậy tại sao mày lại cằm áo dự phòng của Takemichi cùng cây kéo trên tay, mày có biết đây là chiếc cuối cùng để cậu ấy mặc không hả", là Makoto nói, tôi nhìn họ tranh cãi qua khe cửa.

"Không phải tao làm, tao chỉ tình cờ thấy được mà thôi, với lại tao cần gì phải hại Takemichi chứ".

"Vì mày ghét nó, nếu không phải vậy thì trước đây mày cũng không đi nói chuyện nó thích mày cho ba mẹ nó biết, nếu không phải vì mày tung tin thì nó cũng đây cần phải sống trong khổ sở như bây giờ", Takuya gần như thét vào mặt Chifuyu, tôi mở to mắt không tin được những gì mình vừa nghe, tất cả mọi chuyện...đều là do anh tung tin sao, hiểu lầm thôi phải không, Chifuyu sao có thể làm trò đó chứ.

"Sao, mày nói gì đi chứ", không một chút phản kháng để cho Kazushi nắm áo mình, nhìn cảnh này, tôi không ngờ được Chifuyu lại có thể làm chuyện như thế, dù cho anh có ghét tôi, cũng đâu cần phải đẩy tôi vào bước đường cùng như ngày hôm nay.

"Cạch...", cánh cửa phòng y tế mở toang ra, nhũng người bên trong giật mình nhìn người đang đứng trước cửa.

"Takemichi, mày...", tôi tiến lại gần tách hai người kia ra, nhìn chăm chú vào người tôi từng coi là cả thanh xuân của mình, tôi đột nhiên nghĩ rằng...có lẽ...sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ chỉ còn là hư không.

"Chifuyu, mày cần làm như vậy không, tao...dành cả thanh xuân để đi theo mày, dù biết bản thân có đuổi đến trăm ngàn bước hay đợi chờ lâu hơn nữa thì vẫn không thể chạm tới mày, tao yêu đơn phương, nên tao chưa từng mong mày sẽ đáp lại...", nước mắt không tự chủ rơi xuống, tôi đau đớn nhìn anh, đổi lại chỉ là cái nhìn lạnh nhạt.

"Sau tất cả mọi chuyện, tao và mày không nên gặp lại nữa, hai chúng ta không ai nợ ai, nói với Mikey, tao...rời bang...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro