Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cẩm Hi

Bạch Du Du cũng ngốc luôn.

Đúng vậy, em thành thú cưng của anh lúc nào vậy, em có cái vinh hạnh này sao?

Lục Hàn Chi mặt không đổi sắc nói: "Không phải mọi người đều cho là như vậy sao?"

"Đó là do mọi người nghĩ như vậy thôi, chứ Bánh Trôi Nhỏ là mèo của chị."

Giang Ninh dùng khăn giấy lau khóe miệng bị dính cà phê, sau đó bế Bạch Du Du lên, nghiêm túc nhìn Lục Hàn Chi, "Cậu đã quên là cậu mượn chị rồi à? Lại nói chị cũng không định cho Bánh Trôi Nhỏ quay chụp đâu miễn phí đâu, Bánh Trôi Nhỏ quý giá của chúng ta, nếu không phải là cậu, chị còn lâu mới cho mượn? Có phải không Bánh Trôi Nhỏ."

Đúng, rất quý giá nha ~~

Bạch Du Du meo một tiếng tỏ vẻ tán đồng.

"Chị muốn bao nhiêu?"

Giang Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất phải bằng một phần ba của cậu."

Phí quay chụp của Lục Hàn Chi...... Ngẫm lại đều là giá trên trời, cho dù chỉ là một phần ba cũng đã cao hơn rất nhiều so với nghệ sĩ của Vân Tinh rồi.

Bạch Du Du tự nhủ trong lòng, cô bất quá cũng chỉ là một tiểu tiên nữ ( mèo ) nho nhỏ mà thôi.

Khang Văn Trạch lại một lần nữa nhìn thoáng qua đồng hồ, thật cẩn thận chen vào nói: "Tuy đề tài này rất quan trọng, nhưng thời gian đã không còn sớm, chị Ninh, Lục tiên sinh, bằng không chúng ta trên đường rồi nói tiếp?"

Bạch Du Du vừa nghe xong, không hề nghĩ ngợi bổ nhào tới bên chân Lục Hàn Chi, nâng hai chân lên cào cào vào cẳng chân anh, cái đuôi không ngừng ve vẩy, đầu nhỏ đáng thương nhìn hắn.

 Tư thế này của mèo con cho dù ai nhìn thấy cũng hiểu là đang làm nũng muốn được bế, một bộ không rời muốn dán lên người, đổi thành những người khác chỉ sợ trái tim đã sớm tan chảy rồi.

"Nó dính cậu từ bao giờ vậy." Thấy đối tượng làm nũng của Bánh Trôi Nhỏ không phải là mình, Giang Ninh thập phần không tin được: "Vừa nghe thấy phải đi phát là bám lấy chân cậu, còn chủ nhân như tôi thì không có một chút cảm giác tồn tại nào?"

Lục Hàn Chi đem Bạch Du Du bế lên, nói: "Chờ tôi một chút."

Mắt thấy Hàn Chi đem Bánh Trôi Nhỏ bế lên lầu, Khang Văn Trạch chần chờ một chút, hỏi Giang Ninh: "Hôm nay muốn mang theo Bánh Trôi Nhỏ đi sao?"

Giang Ninh mặt không biểu tình nói: "Cậu cảm thấy cậu ta đồng ý à?"

Khang Văn Trạch cười cười, không nói gì nữa.

Hắn biết Giang Ninh đang nói Lục Hàn Chi, đối với Bánh Trôi Nhỏ, Lục Hàn Chi biểu hiện sự yêu quý ra ngoài, đến hắn cũng cảm thấy khó tin.

Hôm nay để mèo con ở nhà một mình, đại khái cũng vì biết được ngày hôm qua nó đột nhiên trở nên nổi tiếng ở trên mạng do bức ảnh, đây nguyên nhân lớn nhất, nếu như bị mọi người nhìn thấy con mèo chụp ảnh cùng Lục Hàn Chi, chỉ sợ sẽ khiến nó bị thương.

Hoặc...... Chỉ là không muốn để Giang Ninh mang Bánh Trôi Nhỏ đi, cho nên giữ nó lại trong nhà?

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ít nhất ở trong trí nhớ của hắn, Lục Hàn Chi trước nay chưa từng để bụng ai như vậy.

Cho dù là vị Phương tiểu thư kia, mặc kệ đã từng có mối quan hệ phức tạp gì, ở trong mắt anh bất quá cũng chỉ là nhân tình mà thôi, cùng tình cảm cá nhân không có một chút nào quan hệ nào.

Nếu Phương tiểu thư biết được Lục Hàn Chi đối xử ôn nhu với một con mèo như thế, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Loại tình người lãnh khốc này, không thể nghi ngờ sẽ làm người ta cảm thấy lạnh tâm.

Chỉ sợ ai cũng không thể tưởng tượng được, điều đặc biệt nhất đối với Lục Hàn Chi hiện giờ mà nói, chính là một con mèo con đáng yêu.

......

Lục Hàn Chi đi rồi, Bạch Du Du lăn lộn trên mặt đất trải thảm ước chừng mười mấy phút mới dừng lại.

Vừa rồi Lục Hàn Chi nói chuyện với Giang Ninh khiến cô khiếp sợ không thôi, còn chưa kịp ổn định lại đã bị anh ôm trở về phòng, hành động của anh không khác một đạo sét đánh trúng đầu cô.

"Hôm nay không thể mang theo mày, mày phải ngoan ngoãn ở nhà nhé." Lục Hàn Chi nói với cô: "...... Ngoan ngoãn ở nhà chờ tao."

Sau đó hơi cúi xuống, còn Bạch Du Du thì tò mò ngẩng đầu lên, ở trên trán cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

Tiếp xúc cực kì gần.

Bạch Du Du lúc ấy liền choáng váng.

Còn Lục Hàn Chi đã nhanh chóng xoay người rời đi rồi, để lại một mình cô...... Không đúng, một con mèo ngây ngốc nhìn theo bóng anh.

Tính cả hai đời làm người và mèo, Bạch Du Du chưa từng được đàn ông hôn môi.

Ngay sau đó Bạch Du Du liền nhớ tới hôm qua lúc Lục Hàn Chi tắm cho cô, tức khắc cảm thấy thẹn muốn nổ tung.

Nhưng rất nhanh cô đã ý thức được một việc ——

Lục Hàn Chi ôm cô lên phòng mới nói những lời này với cô, còn, còn hôn một cái lê trán cô, là bởi vì sợ nói ở trước mặt Khang Văn Trạch với chị Ninh, sẽ xấu hổ sao?

Bạch Du Du đối với một chút tưởng tượng này, tức khắc đã không thể vãn hồi.

Sau đó, lại bổ nhào lên thảm lăn qua lăn lại không thể dừng được!

......

Lục Hàn Chi đi rồi, quản gia liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Phương tiểu thư?" Quản gia kinh ngạc nói: "Lục tiên sinh đã đi làm rồi, ngài có chuyện gì sao?"

Điện thoại của Phương Tử Nguyệt, lại gọi tới đây sao?

Cửa phòng mở ra, Bạch Du Du nghe thấy tiếng nói chuyện liền đi ra ngoài, cô tò mò đi tới chỗ cầu thang nghe lén.

"Thật xin lỗi Phương tiểu thư, Lục tiên sinh có không ở đây, tôi không có quyền lợi quyết định." Quản gia khó xử nói: "Nếu ngài đã kiên trì như vậy, để tôi gọi điện cho Lục tiên sinh để hỏi trước, nếu cậu ấy đồng ý......"

"Tính Lục tiên sinh ngài cũng biết rồi đấy, xin đừng làm tôi khó xử."

Bên kia điện thoại cúp máy, quản gia đặt điện thoại xuống, thở dài, "Xem ra cái số điện thoại này lại phải thay rồi."

Xem ra vị Phương tiểu thư này rất có nghị lực, Bạch Du Du phỏng đoán vì đã trải qua chuyện lần trước, cô khẳng định cả đêm sẽ không thể ngủ ngon rồi, trước đó gọi điện cho Lục Hàn Chi, Lục Hàn Chi không nhận, sau đó lại gọi cho A Trạch, Lục Hàn Chi không cho A Trạch nhận, lúc này mới phải gọi tới nơi này.

Bạch Du Du nhớ tới biểu tình ngày hôm qua của cô ta, liền nhớ tới cái đuôi của mình bị cô ta không cẩn thận kéo mất mấy sợi lông, chắc là do bị ảnh hưởng tâm lý, cái đuôi lại cảm thấy hơi  đau rồi, lập tức duỗi cái đuôi ra liếm láp.

"Lại đây nào, Bánh Trôi Nhỏ, chúng ta xem TV." Quản gia vẫy vẫy tay gọi cô.

"Chúng ta xem phim của Lục tiên sinh được không?"

Được nha được nha.

Bạch Du Du cũng đột nhiên rất muốn xem phim của Lục Hàn Chi đóng, đời trước cô luôn bị bạn cùng phòng kéo đi xem, còn không tình nguyện mấy, cho đến tận khi bị kỹ thuật diễn của Lục Hàn Chi thuyết phục.

Sau đó lại bị dung mạo đẹp trai của Lục ảnh đế thu phục.

Quản gia quả là tri kỷ, không những đặt cô ở trên sô pha nằm bò thoải mái xem TV, giữa trưa còn đích thân làm một phần ăn xa hoa của thú cưng cho cô.

Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy có hơi có lỗi với Giang Ninh.

Bởi vì cô cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu thích ở lại nhà Lục Hàn Chi......

......

Bên trong văn phòng tổng bộ cao ốc Vân Tinh, trợ lý của Giang Ninh cúp điện thoại, nói: "Bánh Trôi Nhỏ lần này thật sự bạo hồng rồi, nhưng vẫn còn truyền thông gọi điện đến, nói muốn làm riêng một số cho Bánh Trôi Nhỏ...... Bọn họ cho rằng bọn họ làm chủ đề về động vật thế giới sao?"

Muốn mọi người xem tạp chí mèo sao?

Cùng lúc đó, Giang Ninh đột nhiên che miệng hắt xì một cái, nói: "Tôi cảm thấy Bánh Trôi Nhỏ đang nhớ tôi."

"Chị nghĩ sai rồi." Lục Hàn Chi lật tờ tạp chí trong tay, nói: ''Nó là đang nhớ tôi."

"Sao cậu lại có loại suy nghĩ này chứ?" Giang Ninh dùng sức chỉ chỉ vào mình: "Cậu đừng quên tôi mới là chủ nhân của nó?"

Lục Hàn Chi buông tạp chí nhìn về phía cô ấy.

"Đừng nhìn tôi như vậy, có nhìn tiếp tôi cũng không đem Bánh Trôi Nhỏ cho cậu đâu." Giang Ninh nghiêm mặt nói: "Tôi đã đáp ứng nó, sẽ không đem nó đưa cho bất kỳ ai nữa."

"Đem nó giao cho bảo mẫu, so với tặng cho người khác thì có gì khác nhau?"

Giang Ninh: "......"

Quả thực gần đây cô định mời một bảo mẫu về nhà, bởi vì tính chất công việc, thời gian ở nhà của cô quá ít, Bánh Trôi Nhỏ ở nhà sẽ tịch mịch không nói, cũng không thể ăn cơm ngon, hơn nữa nó vẫn còn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, hơi không chú ý một tí thôi lỡ bị thương hay sinh bệnh thì làm sao bây giờ?

Nếu lại đem nó đưa cho người khác nuôi, bất quá nhớ lại bộ dáng đáng thương lúc trước kia, Giang Ninh ngẫm lại mà đau lòng.

Nhưng Lục Hàn Chi nói đúng, mời bảo mẫu về thì cô có thể an tâm sao?

Lục Hàn Chi và cô không giống nhau, tuy rằng anh cũng thường xuyên bận rộn không thể trở về nhà, nhưng Giang Ninh nhìn ra được, một khi anh đã quyết định, thì nhất định sẽ chăm sóc Bánh Trôi Nhỏ thật tốt.

Từ khi anh xuất đạo tới nay, mỗi một lời hứa hẹn đều sẽ thực hiện được, Giang Ninh nhớ có một năm anh nói muốn lấy được giải thưởng ảnh đế, kết quả là thật sự đã ngồi được lên vị trí ảnh đế, sau đó lại nói muốn xuất ngoại một năm, rồi thật sự đã biến mất một năm, nhưng năm thứ hai khi anh trở về thì nhận ngay một bộ phim điện ảnh, và lại lần nữa bị được đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Anh không bao giờ dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa hẹn thì đều làm được và gần như hoàn mỹ.

Nếu nói là tín nhiệm, sự tín nhiệm mà Giang Ninh dành cho anh không có lời gì để nói.

"Cậu xác định cậu có thể đem chăm sóc tốt cho Bánh Trôi Nhỏ chứ? Không sợ công việc bận rộn, rồi sẽ lãng quên nó?"

"Sẽ không." Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói: "A Ninh, chị biết tôi chưa bao giờ hứa hẹn xuông."

Giang Ninh thở dài, "Vậy được."

"Hiện giờ rất nhiều người đã biết đến sự tồn tại của Bánh Trôi Nhỏ, cậu phải chú ý đấy." Giang Ninh nhớ là từ đêm qua cho đến bây giờ đã có không ít người liên hệ với cô, liền nhịn không được nhíu mày.

Tuy nói Bánh Trôi Nhỏ chỉ là một con mèo con mà thôi, nhưng chỉ cần có liên quan tới Lục Hàn Chi, thì không thể không gây chú ý được, huống chi Lục Hàn Chi còn yêu thích nó như vậy.

"Đặc biệt là phái nữ, bọn họ mà ghen ghét lên thì đáng sợ thế nào chắc cậu cũng biết rồi?" Giang Ninh tìm một video trên Weibo cho anh xem, "Cậu nhìn fans của cậu này, quá điên cuồng."

Chủ nhân của Weibo này là một fan của Lục Hàn Chi, nói là không quen nhìn con mèo kia ở trong lòng Lục Hàn Chi hưởng thụ như vậy, đã nhịn không được muốn đem nó làm thịt, phía dưới còn phụ họa rất nhiều ảnh chụp ngược đãi mèo.

Lúc đầu bài đăng của Weibo này không mấy thu hút, nhưng sau khi bị mọi người phát hiện thì bắt đầu nhận được một lượng chú ý rất lớn, phần lớn đều là chỉ trích và chửi rủa cô ngược đãi động vật nhỏ, cũng có người nói tuy rằng không ủng hộ nhưng có thể hiểu được cảm nhận của cô ta.

Tới xem náo nhiệt, cười nhạo rằng một con mèo cũng có thể bạo hồng thành như vậy, mà châm chọc lẫn nhau cũng không ít.

"Hiện tại vui mừng nhất có lẽ là Dương Hân Nhiên, cô ta gần đây bị fans của cậu dọa cho tới cửa cũng không dám ra, đạo diễn Lưu cũng đã muốn đem vai diễn của cô ta giao cho người khác rồi." Giang Ninh trào phúng nói: "Bất quá đề tài nóng nhất của cô ta đã bị một con mèo áp xuống, chỉ sợ cũng không cam lòng thôi."

"Đừng tùy tiện đem nó so với người khác."

"...... Cũng đúng, cậu đến Dương Hân Nhiên là ai cũng không biết mà." Giang Ninh lắc đầu, "Người phụ nữ kia sao có thể so sánh với Bánh Trôi Nhỏ nhà chúng ta chứ."

Vài giây sau.

Giang Ninh hừ một tiếng, "...... Đừng nhìn tôi, cho dù là cậu nuôi, thì ở trong lòng tôi Bánh Trôi Nhỏ vẫn là mèo của tôi."

Xem phim cả một buổi trưa Bạch Du Du đã khóc hai lần rồi, bởi vì quản gia chọn hai bộ phim điện ảnh, kết cục cuối cùng đều tương đối bi kịch, trong đó có một bộ phim giúp Lục Hàn Chi đoạt được giải ảnh đến lần đầu tiên, kiếp trước Bạch Du Du đã từng xem nhưng không dụng tâm, cuối cùng còn chưa xem hết, lần này xem từ đầu đến cuối, khi nhân vật Lục Hàn Chi đóng phải chết, cô đã vị ngược tới thảm rồi.

Quản gia xem được một nửa thì đi làm việc khác, ngẫu nhiên sẽ lại đây nhìn Bạch Du Du, chỉ thấy cô ngoan ngoãn nằm ở trên sô pha, mà không biết Bạch Du Du đang cuộn tròn mình lại thành một đoàn khóc thành sông.

Lục Thiên Vương thật là quá soái, cảnh nằm ở trong vũng máu khiến trái tim bé nhỏ của cô quặn thắt.

Nhưng mà vẫn rất đẹp trai.

Bạch Du Du khóc xong thì ăn thức ăn mèo rồi đi WC mèo, sau đó lại tiếp tục ngậm nước mắt xem phim điện ảnh, cuối cùng thì thút tha thút thít nức nở ngủ thiếp đi.

Cô mơ thấy cảnh tượng trong phim, lúc Lục Hàn Chi trúng đạn, trong mắt hàm chứa nước mắt, sắc mặt tái nhợt cùng khóe môi nhiễm máu khẽ nhếch lên nhìn rất chói mắt, thoạt nhìn thì thấy ghê người.

Tuy biết là đang nằm mơ, Bạch Du Du vẫn nhịn không được khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng thì nói sao mình lại đến chậm một bước rồi? Tốt xấu gì thì ở trong mộng cũng có thể cứu anh một lần mà.

"Gặp ác mộng?"

Bạch Du Du mở to mắt, nước mắt mơ hồ trong đôi mắt, nhưng không nhìn cũng biết là Lục Hàn Chi đang ở trước mặt cô.

Chỉ có anh mới có giọng nói êm tai như vậy, chỉ có anh mới có thể dùng ngữ khí thấp như vậy để nói chuyện với cô.

Chỉ có anh... mới có thể làm cô an tâm như vậy.

Bạch Du Du đứng lên không chút suy nghĩ nhảy tới phía trước, vừa lúc nhảy vào trong lòng Lục Hàn Chi, sau đó lại bám lên vai anh cọ tới cọ lui.

Lục Hàn Chi sửng sốt một chút, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên người mèo con.

Bạch Du Du nghe thấy hình như anh có cười một chút.

"Một ngày không gặp đã như vậy rồi, về sau không có tao thì phải làm sao bây giờ?"

Không phải đâu, em chỉ là bị ảnh hưởng cảm xúc bởi phim điện ảnh mà thôi, anh suy nghĩ nhiều rồi!

"Nhưng mà cũng không sao." Lục Chi Hàn Chi lại nhàn nhạt nói: "Dù sao A Ninh cũng không cần mày."

Cái gì? Anh nói cái gì?

Lục Hàn Chi đem mèo con vẫn còn đang ngây ra từ trên vai xuống, nhìn đôi mắt ướt dầm dề của cô nói: "Về sau, mày chính  là của tao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro