23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Băng Thu 】 Bảo vật

Author: 晨拈清荷
Edit + beta: Mee

-----

Lạc Băng Hà có được rất nhiều loại bảo vật.

Sau khi cùng Thẩm Thanh Thu ở bên nhau, tâm tư trong 3 năm ở Vô Gian phô trương mà bùng nổ xa hoa phất phơ trong một cái chớp mắt đã bị ấn xuống, mỗi một chỗ hắn đều hạ lệnh phải ăn mặc y phục tráng lệ. Gạch vàng ngói ngọc, hành lang dài treo ngàn ngọn đèn, Ma giới và Huyễn Hoa cung rốt cuộc vẫn biến thành bộ dạng mà Thẩm Thanh Thu biết.

Mới đầu Thẩm Thanh Thu còn nghĩ tới muốn tiết kiệm một chút, sợ tiêu xài xa xỉ như vậy đến một ngày nào đó sẽ nghênh đón sự phá sản. Nào tưởng Lạc Băng Hà nghe xong hắn sẽ băn khoăn nhưng mà sau đó lại chép chép miệng, không nói hai lời liền kéo người vào quốc khố của mình.

Đếm không hết kỳ hoa dị thảo, ấm ngọc sỏi đá, nhiều loại bảo vật tràn đầy nhét đầy một căn phòng lớn. Lạc Băng Hà tùy ý nhìn lướt qua, quay đầu lại như là gặp may hỏi: "Sư tôn có thích không?"

Thẩm Thanh Thu thu lại ánh mắt thiếu chút nữa bị lóe mù của mình, khó khăn lắm mới duy trì được biểu cảm trên mặt quay đầu sang nhìn hắn: "... Thích. Chỉ là... Mấy thứ này là từ đâu ra thế?"

Lạc Băng Hà nghe vậy liền thủ thân ôm eo y, vùi đầu vào cần cổ y rầu rĩ nói: "Là đương nhiên khi sư tôn trong 5 năm kia ve sầu thoát xác, đệ tử từ Ma giới tới các nơi khác mới tìm thấy."

Ma giới không thể so với Tu Chân giới, kỳ trân dị bảo vốn dĩ rất nhiều, hơn nữa cả thể chất của nam chủ, một phòng giống như vậy xác thật cũng không tính là quá phận. Thẩm Thanh Thu yên tâm thoải mái đón nhận cái cách cách nói này, duỗi tay xoa nhẹ cái đầu lông xù trên vai, nghĩ thầm có lẽ nên hòa hoãn không khí một chút, vui đùa nói: "Ngươi ngược lại hứng thú rất cao với mấy bảo vật này."

Nào ngờ Lạc Băng Hà nhìn qua càng ấm ức: ​ "Sư tôn hiểu lầm rồi, những món đồ chơi này đệ tử đều là vì người mà tìm đấy."

"...Vì ta?"

"Phải." Lạc Băng Hà đưa ra một bàn tay, di chuyển một chút liền bắt lấy tay y, "Khoảng thời gian sư tôn rời đi, đệ tử vẫn luôn suy nghĩ: Nếu mà có thể cho sư tôn nhiều thứ tốt, chờ sư tôn quay về, nhìn vào chúng nó thì có phải sẽ không còn tức giận với ta nữa. Vì thế trong lúc vô tình thì chuẩn bị đầy một phòng, kể cả bây giờ những thứ trước kia vẫn còn được bố trí ở bên ngoài."

"Mà đồ đạc ở chỗ này mỗi một thứ càng một nhiều hơn, thì nỗi nhớ của đối với sư tôn càng nhiều hơn một chút. Cho nên trước khi sư tôn trở về, ta rất hiếm khi tới chỗ này."

"Nhưng mà bây giờ thì khác rồi."

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng cười, đốt ngón tay khẽ nhúc nhích liền cùng Thẩm Thanh Thu mười ngón tay đan vào nhau: "Kỳ thật đối ta mà nói, mấy thứ này cùng lắm cũng chỉ là thứ đồ bên ngoài trông đẹp đẽ. Trong lòng đệ tử có thể xưng tụng được với bảo vật, trước nay cũng chỉ có một người là sư tôn." ​

"Bây giờ ta đã bắt được, sẽ không bao giờ buông tay nữa." ​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro