8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Băng Thu 】 Ôm Ta Một Cái

◎ Sau khi kết hôn trong nguyên tác

"Muốn được hắn ôm vào lòng."

---------

Trên người Thẩm Thanh Thu có mùi thơm dịu của thanh hương, chỉ có Lạc Băng Hà mới có thể ngửi được.

Hơi thơm nhàn nhạt mát lạnh, như là hương sương sáng sớm của ngày hè, cũng giống như tuyết tan thành nước vào đầu năm mới, sạch sẽ thanh thấu, hắn thích nhất là dáng vẻ này.

Lạc Băng Hà khi rảnh rỗi luôn vui vẻ quất quít lấy y, đòi hỏi muốn một cái ôm.

Có lúc Thẩm Thanh Thu đang đọc sách, hắn liền bày ra một cái ghế nhỏ thò lại gần, lấy tay đặt ở trên đùi Thẩm Thanh Thu, trên mặt mang vẻ mỉm cười, lẳng lặng nhìn sang người trong lòng đang "đắm chìm" vào thế giới trong cuốn sách.

Có lẽ là ánh nhìn của hắn quá mức mãnh liệt, làm cho người ta không thể không phân thần ra chú ý, Thẩm Thanh Thu không chịu nổi cái nhìn lâu dài chăm chú của hắn, y giương mắt lên nhìn, trong lòng hắn liền tràn đầy vui mừng mà kêu "Sư tôn".

"Ta đang đọc sách." Thẩm Thanh Thu sờ đầu hắn, bất đắc dĩ nói.

Lạc Băng Hà thoải mái nheo đôi mắt lại, khẽ nghiêng đầu, cười nói: "Nhưng mà ta đang nhìn sư tôn đó."

Giọng nói của Thẩm Thanh Thu dừng lại, bỗng nhiên cũng cười theo, "Có chuyện gì muốn yêu cầu với ta sao?"

Lạc Băng Hà ra vẻ mờ mịt: "Không có."

Thẩm Thanh Thu nói: "Vậy ta tiếp tục đọc đây?"

Lạc Băng Hà giơ tay bắt lấy cổ tay y, đắc thủ xong sau đó còn nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Sư tôn --"

Thẩm Thanh Thu nhất thời chịu không nổi loại làm nũng kéo dài giọng nói kêu hô như vậy của hắn, hình như gõ đầu trừng phạt. Lạc Băng Hà rất thích thú, lặng lẽ thè lưỡi, lộ ra một bộ dáng ta sai rồi lần sau ta còn dám nữa.

"Sư tôn có thể ôm ta một cái được không?" Lạc Băng Hà nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng siết chặt trang sách ở đầu ngón tay dừng lại một chút, không trả lời hắn.

Lạc Băng Hà hình như có chút mất mát, "Vừa rồi đệ tử từ bên ngoài trở về, nhìn thấy dưới chân núi có đôi phu thê vừa mới tân hôn ở trong rừng cây nhỏ đang ôm......"

Thẩm Thanh Thu thiếu chút nữa ném văng sách ra: "Cái này không thể nhìn!"

Lạc Băng Hà chớp chớp mắt: "Bọn họ còn hôn môi."

Thẩm Thanh Thu thống khổ đỡ trán, "Ngươi đã nhìn nhiều hay ít?"

Lạc Băng Hà cười: "Thật ra cũng không nhiều hay ít gì, sau đó bọn họ còn lăn lộn trên cỏ, đệ tử không xem nữa nên đã rời đi."

Thẩm Thanh Thu dở khóc dở cười, Lạc Băng Hà lại tiếp tục nói: "Xem bọn họ không thú vị, sư tôn là đẹp nhất." Nói rồi còn tràn đầy tự tin mà ngẩng đầu, "Ta ngoan không" "Mau khen ta đi" hai câu này phảng phất như viết hết ở trên cái trán trơn bóng của hắn.

Thẩm Thanh Thu nói: "Lần sau còn gặp được loại việc như này, thì...... Khụ, không cần nhìn nữa. Rốt cuộc đó cũng là chuyện nhà người ta, người ngoài nhìn vào thì lại......"

Lạc Băng Hà ngoan ngoãn gật đầu: "Đệ tử nghe theo sư tôn."

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra, suýt chút nữa cho rằng tiểu đồ đệ nhà mình muốn kéo mình đi dã ngoại tìm thức ăn tươi, một viên huyền tâm chậm rãi rơi xuống, vừa ra được một nửa, liền nghe Lạc Băng Hà nói: "Chỗ kia phong thuỷ khá tốt, có núi có sông, còn có mấy cây cổ thụ cao lớn."

Dự cảm bất an trong lòng của Thẩm Thanh Thu đột nhiên tăng lên.

Lạc Băng Hà mỉm cười nói: "Đệ tử cũng muốn cùng sư tôn đi xem phong cảnh nơi đó."

Đó là đi ngắm phong cảnh sao? Hả? Chẳng lẽ không phải tạo phong cảnh thành một chuyện khác??

Thẩm Thanh Thu nội tâm thoáng lộp bộp một chút, không chút nghĩ ngợi liền muốn cự tuyệt, lại thấy Lạc Băng Hà nâng ngón trỏ lên đặt ở trước môi của mình: "Sư tôn không cần phải sốt ruột trả lời, đệ tử còn có một chuyện muốn nhờ."

Thẩm Thanh Thu ước gì bây giờ có thể chạy thật nhanh nói sang chuyện khác, y giơ tay cầm ngón tay kia của Lạc Băng Hà, từ môi trước của mình di chuyển xuống dưới: "Ngươi nói đi."

Lạc Băng Hà thành khẩn nói: "Sư tôn có thể ôm ta một cái không?"

Thẩm Thanh Thu trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh hai người lăn lộn ở trên cỏ bị mang đi vào lăn ở trong phòng nhẹ nhàng ôm một chút, vội vàng trả lời, đáp: "Được."

Lạc Băng Hà nụ cười tươi rói không giảm, thuận thế cầm lấy quyển sách trong tay Thẩm Thanh Thu, đặt ở một bên trên bàn, lại đứng lên, rũ mắt nhìn y, mở ra hai tay.

Thẩm Thanh Thu cũng không suy nghĩ nhiều, đang muốn đứng dậy, thì đã bị Lạc Băng Hà ôm vòng lấy thân mình đè dựa vào ghế ôm.

"Không phải muốn ta ôm ngươi sao?" Thẩm Thanh Thu hỏi.

Lạc Băng Hà dùng lực đạo không mạnh buộc chặt vòng quanh thắt lưng y, ngửi mùi thanh hương trên người của người yêu làm hắn say mê hồi lâu, thấp giọng nói: "Đệ tử chờ không được."

Thẩm Thanh Thu khẽ cười nâng tay lên ôm lấy hắn, dọc theo sống lưng mà vỗ dành đứa nhỏ, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, động tác cực nhẹ, nhéo một cái ngay bên tai của Lạc Băng Hà.

Cả người Lạc Băng Hà cứng đờ, hô hấp ồ ồ thêm vài phần, rồi lại cưỡng chế ngữ điệu hỏi: "Sư tôn vừa rồi đã làm cái gì thế?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Không có gì."

Lạc Băng Hà không nói lời nào, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt mềm bên hông y.

Thẩm Thanh Thu theo bản năng chụp lấy tay hắn, ý bảo hắn không được lộn xộn, Lạc Băng Hà hình như không tiếp thu được ám chỉ của y, tay kia chỉ mới nhéo eo thịt của y tay còn lại theo tuyến eo bắt đầu lung tung du ngoạn. Thân thể của Thẩm Thanh Thu vốn rất mẫn cảm, nhất định chịu không nổi sự trêu chọc của hắn như vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Không được sờ soạng!"

Lạc Băng Hà động tác dừng một chút, ngữ khí hạ xuống nói: "Sư tôn đến sờ cũng không cho đệ tử sờ sao......"

Thẩm Thanh Thu không khỏi có chút đau lòng, mềm lòng nói: "Để cho ngươi sờ cũng được, nhưng mà cũng đừng...... Cũng đừng sờ như vậy...... Chú ý trường hợp đi."

Lạc Băng Hà hăng hái: "Vậy buổi tối ở trên giường......"

Thẩm Thanh Thu cắt ngang hắn: "Có thể! Đừng nói nữa."

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, đôi tai của Thẩm Thanh Thu đỏ lên, biết rõ bản thân mình đang bị một đứa nhỏ lanh lợi như này lừa dối, nổi giận đùng đùng học theo dáng vẻ của Lạc Băng Hà nhéo eo hắn.

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn đừng làm như vậy, ngứa."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi mà cũng biết ngứa, vậy ban nãy ngươi còn dám làm với ta!"

Lạc Băng Hà tủi thân hu hu nói: "Thế nhưng mà sư tôn còn sờ xuống dưới nữa, đệ tử sẽ không khống chế được đâu."

Ý ngoài lời của hắn Thẩm Thanh Thu trong lòng hiểu rõ, y tức giận cắn dưới tai Lạc Băng Hà, nói: "Vừa rồi ta đã hôn ngươi, vừa lòng chưa?"

Lạc Băng Hà buông y ra, chậm rãi đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau một cái chớp mắt, bỗng nhiên hắn cúi đầu, đặt xuống ở trên môi Thẩm Thanh Thu một nụ hôn.

Tiếng tim đập kịch liệt tiếng cùng với tiếng nước dần dần, đại não Thẩm Thanh Thu một trận hôn mê, mãi đến khi hô hấp còn có vài phần dồn dập, Lạc Băng Hà mới đại phát từ bi buông lỏng y ra.

"Đây mới là hôn, sư tôn đã học được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro