Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hậu nương nương nhíu mày cũng đã thật lâu. Nàng cứ như vậy, nhãn thần vô định. Điểm tâm một chút cũng chưa đụng, đã sớm lạnh. Nước trà chốc chốc lại thay, nàng cũng không bận tâm. Mắt vẫn nhìn vô định, tựa hồ có chính sự.

Minh Ngọc có chút xoắn xuýt, nhưng lại không biết nói thế nào, liền chốc chốc lại đổi một đĩa phù dung cao, rồi bánh bột nếp, rồi lại bánh đậu. Dung Âm cũng phải phì cười cô nương này ngây thơ, rốt cuộc cũng không nhịn được châm chọc

"Ngươi là đang muốn vỗ béo bản cung sao?"

"Nương nương!" Minh Ngọc có chút xấu hổ "Không phải vì người cứ như vậy buồn sao, nô tài nghĩ, ăn một chút điểm tâm ngon miệng, tâm tình sẽ khá hơn rất nhiều a!"

Ngụy Anh Lạc lại bưng lên một đĩa trái cây "Đúng a nương nương, nương nương người xem, ăn thêm một chút hoa quả. Anh Lạc sẽ cắt táo cho người"

"Các ngươi chuyển luôn nhà bếp lên đây đi a" Dung Âm bất đắc dĩ

"Nương nương, người rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy, trán người nhăn lại rồi. Diệp Thiên Sĩ có dạy ta một chút xoa bóp, để Anh Lạc xoa cho người?"

"Được a, ta mệt mỏi rồi"

Phú Sát Dung Âm thư thái để tiểu cung nữ nàng yêu thích xoa xoa một chút hai bên thái dương. Kì thực nàng không muốn nghĩ, nhưng là không có lòng hại người cũng phải có lòng phòng người.

Kiếp trước cùng kiếp này tương đồng cực kỳ nhiều. Nàng bị Cao quý phi đẩy ngã, tỉnh dậy Cao quý phi thế nhưng không còn. Nàng trước đó hoài thai, liền giao trọng trách quản lý hậu cung cho Thuần phi cùng Nhàn phi. Tỉnh lại, quyền lực bỗng chốc vào tay Nhàn phi, mà Thuần phi luốn trốn tránh thị tẩm lại hoài long thai, được hoàng thượng sủng ái.

Khó trách khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Nàng vẫn luôn cáo bệnh, Thuần phi có đến cầu kiến, nàng cũng không tiếp. Nàng sợ hãi. Sợ lại tin tưởng, rồi lại bị phản bội. Cũng cự tuyệt hoàng đế thân mật, lấy Diệp Thiên Sĩ nói thân thể nàng cực kì không thích hợp.

Thở dài, lại dựa vào thân hình nhỏ nhắn phía sau nàng. Thật dễ chịu. Dung Âm nàng không thích hun hương, không thích son phấn cùng yên chi phẩm. Ngoại bào của nàng, xinh đẹp theo lối tinh tế, không có nửa điểm xa hoa hào nhoáng. Tú phường bận rộn, lại hận không thể tất cả đều sợi vàng sợi bạc cùng chỉ khổng tước đều thêu dệt. Y phục hợp ý nàng như vậy, là tâm ý của tiểu nha đầu này.

"Bản cung hỏi, các ngươi nghĩ, hậu cung nữ nhân thế nào là tài giỏi nhất?"

Minh Ngọc nhanh nhảu "Nương nương, nô tài nghĩ nương nương là tài giỏi nhất! Hoàng đế đối với nương nương là chân ái, người còn là hoàng hậu Đại thanh, nương nương là tài giỏi nhất!"

Anh Lạc có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng ứng đối.  Hoàng hậu tỉnh lại tâm lí vẫn bất an, là đang lo lắng hậu cung chi sự?

"Nương nương, nô tài nghĩ... Nữ nhân tự chủ, nhận biết bản thân năng lực, lại có chí hướng, chính là đáng gờm nhất."

Hoàng hậu hài lòng giãn mi, nhẹ nhàng gật đầu. Có những lời nàng không nói được, lại có một người luôn lí giải được tâm ý của nàng, thật sự rất hảo.

Ngẫm lại thì suy nghĩ của Minh Ngọc không sai, nữ nhân hậu cung, sủng ái của hoàng thượng chính là lớn nhất. Ngươi phạm tội tày đình, có hoàng thượng sủng ái liền lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa hư không. Thế nhưng, lòng người khó quản, ngươi có khi chỉ là một loài hoa lạ mà hoàng đế nhất thời hứng thú. Chỉ có dựa vào bản thân mình, mới là giá đỡ lớn nhất.

Kiếp trước nàng có chịu bao nhiêu uất nghẹn cũng không nửa lời nói ra, nghĩ khiến hắn phiền thêm phiền. Hiện tại, nàng cũng không muốn nói ra, vì hắn sủng ái hiện tại đối nàng chính là đại phiền toái.

"Minh Ngọc... Ngươi cùng Nhĩ Tình vào cung cùng lúc. Hiện tại Nhĩ Tình đã rời cung, ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi? "

Minh Ngọc đang bóc vỏ bồ đào, nghe vậy vội vội vàng vàng rối rít quỳ xuống

"Nương nương!! Nô tài mới tròn 18 tuổi, không, kể cả khi nô tài 25 tuổi nô tài còn muốn hầu hạ nương nương thật lâu nữa cơ!"

"Minh Ngọc" Ở chung lâu như vậy, hoàng hậu thật không nỡ "Bản cung muốn tự tay chuẩn bị sính lễ cho ngươi, muốn nhìn ngươi mặc giá y đàng hoàng gả cho người ngươi có thể nương tựa."

Thanh âm của hoàng hậu lúc nào cũng như vậy ôn tồn, không chút ách bức, từ đầu đến cuối đều là vì ngươi, mà ngươi, cũng không nỡ làm trái lòng nàng.

"Nhưng mà... Nhưng mà nương nương! Ngụy Anh Lạc này suốt ngày chạy lung tung, tận tay hầu hạ nương nương nô tài mới an tâm. Hơn nữa Hải Lan Sát tên kia sẽ ra chiến trường, nô tài không muốn thành quả phụ a!" Minh Ngọc nức nở.

"Ouh? Bản cung còn chưa nói, ngươi tại sao lại nghĩ đến Hải Lan Sát rồi? "

"Nương nương, người lại trêu chọc nô tài!"

Khuôn mặt Minh Ngọc đỏ bừng rồi, nàng dù tính tình hay bộp chộp, đối với chuyện ái tình vẫn là ngại ngùng. Nương nương lại trêu chọc nàng, còn cười đến tâm hoa nộ phóng. Ai, nụ cười của nương nương thật đẹp, tựa như mùa xuân. Một chủ tử tốt đẹp như vậy, làm nô tài cả đời cũng đáng a...

"Bản cung xác thực nghĩ muốn gả ngươi cho Hải Lan Sát. Ngươi suy nghĩ thật kĩ rồi nói lại với bản cung. Hơn nữa..."  Dung Âm nhếch môi "Ta muốn đến Viên minh viên một thời gian, cũng sẽ không nhộn nhịp như Trường Xuân Cung a? "

"Đang yên đanhg lành sao người lại đến Viên minh viên a!! Minh Ngọc không muốn không muốn, chỉ muốn cùng nương nương. Nương nương, người đừng đuổi nô tài đi mà... Anh Lạc, ngươi nói với nương nương đi... " Minh Ngọc bị trêu đùa muốn phát khóc rồi, chỉ sợ thật sự bị gả đi mất thôi.

"A, kì thực ta cũng muốn gả ngươi cho Hải Lan Sát a, người nào hôm trước còn xoắn xuýt thêu khăn cho ngạch nương hắn a"

"Anh Lạc! Nương nương! Hai người bắt nạt ta!!!" tiểu Minh Ngọc dỗi rồi, dỗi liền đùng đùng chạy ra ngoài. Ngươi không thấy ta không thể đem ta gả ra ngoài a.

"Haha, nàng ta cứ hấp tấp như vậy!" Anh Lạc lắc đầu nhìn theo. "Nương nương, người có phải có chuyện muốn nói với nô tài?"

Ngụy Anh Lạc rốt cuộc cũng phát hiện điểm lạ của nương nương. Nương nương trước nay đều hiền lành thiện lương tựa tiên tử, nụ cười tựa trăng rằm khiến ngươi không tự chủ được sa vào nhu tình, khiến ngươi muốn gần gũi nàng. Hiện tại, nương nương chính là thái độ cự người trăm dặm, lại còn nghĩ muốn đẩy người bên cạnh đi.

Có điều, Minh Ngọc thực sự không thích hợp hậu cung. Miệng lưỡi nhanh nhảu từng đắc tội Thuần phi, Du tần, mà nương nương hiện tại không có hài tử. Tương lai khó nói.

"A, đúng, thật ra ta muốn ngươi truyền lời đến Hải Lan Sát"

"Nương nương, loại chuyện này để nô tài sai tiểu thái giám làm đi, bọn họ so với Anh Lạc thuần thục hơn"

"Việc ta sai ngươi còn dám đùn đẩy người khác đấy tiểu nha đầu"

Anh Lạc cười khì tiếp tục xoa bóp cho hoàng hậu. "Nương nương, người tuyệt đối đừng đẩy nô tài đi. Nô tài chỉ còn có nương nương là người thân, là nương tựa duy nhất. Nô tài tuyệt đối không rời nương nương đi."

"Anh Lạc" Dung Âm thở dài. Nàng một chút cũng không muốn Anh Lạc rời đi đâu. "Phó Hằng đã cầu xin hoàng thượng ra chiến trường. Bản cung rất lo lắng. Thế nhưng nếu hắn thành công, liền có thể đường đường chính chính đón ngươi về đại môn Phú Sát gia"

Được rồi, nàng đây là dối lòng muốn thử Anh Lạc. Nếu như Anh Lạc muốn đi... Ách, hình như nàng còn chưa nghĩ kế sách đây, tại sao đột nhiên lại xúc động hỏi như vậy. A a chết rồi, giờ làm sao thu lại lời này đây.

Chút biến hóa này, Anh Lạc từ đằng sau đều nhìn thấy đôi tai mềm mịn lông tơ căng lên hết cỡ để nghe nàng trả lời rồi. Nương nương, người quá đáng yêu a.

"Nương nương, Anh Lạc xảo quyệt, ánh mắt cao như vậy không muốn chịu thiệt đi làm thiếp cho người ta. Nếu gả vào Phú Sát gia... Vậy thì gả cho nương nương là được rồi!"

Ai, nhìn xem người nào đó được thỏa mãn nụ cười triển lộ càng đặc biệt xinh đẹp, nhưng ngoài miệng cũng vẫn nói cứng.

"Ngươi to gan thật đấy nhỉ, dám cùng hoàng đế tranh giành nữ nhân"

Từ đằng sau nhìn đôi mắt nương nương nhướn lên, đặc biệt có ý vị. Ngụy Anh Lạc không biết hai chữ tiền đồ viết thế nào, không tự chủ nuốt nước bọt một cái.

"Nếu là vì nương nương, Anh Lạc chết cũng đáng, tuyệt không nhường!"

"Phải không?" Phú Sát Dung Âm tinh nghịch cười. Lời này, nàng thích nghe.

Ngọc thủ thon dài nhẹ nhàng bóc vỏ một trái lệ chi, động tác thuần thục, dịu dàng, chỉ một chút hành động đơn giản, vào tay hoàng hậu nương nương liền đều xinh đẹp như thế.

"Nào, tiểu giảo hoạt, bản cung thưởng cho ngươi"

Dung Âm tinh nghịch đưa trái lệ chi đến, cô Ngụy mê gái liền cứng đờ rồi, tai cũng đỏ thành một trái cà chua xinh xắn. Anh Lạc vội vàng đưa tay ra đỡ, hoàng hậu lại rút lại. Anh Lạc có chút ngơ ngác, lại thấy hoàng hậu đại nhân đem trái lệ chi đến bên miệng nàng, còn đưa tay đỡ lấy gáy nàng.

Nhẹ nhàng, ôn nhu, hương thơm của người kia tràn ngập ngọt ngào đến cực điểm. Một cái chạm phớt nhẹ, lại như mang điện, gió thổi những tóc tơ mềm mịn trên tay nàng hảo dễ chịu.

"Nương nương, như vậy... Không hợp quy củ... " Anh Lạc cúi thấp đầu ngượng nghịu, nàng không cam bái hậu phong nha.

Dung Âm phá lệ vui vẻ, bá đạo véo véo cái miệng nhỏ nhắn đang chun ra. 

"Ta chính là quy củ! Nhận lệ chi của ta liền thành người của ta, Ngụy Anh Lạc từ nay về sau ngươi không được rời ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro