sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sài gòn những sớm đông, không nắng

làn khói trắng phả ra làm mờ đi đôi mắt của trung đan. cuối tháng mười một, sài gòn vào đông, khí trời lành lạnh. gã ngồi trên ban công, ánh mắt mờ mịt.

phía chân trời thay vì là những ánh dương đầu tiên dần hé, hôm nay lại là tầng sương mù dày áng đi ánh sáng của mặt trời. bị bao trùm bởi lớp sương lạnh lẽo, màu sắc của cả thành phố ảm đạm đi một tầng.

không gian ngập trong mùi cây cỏ quyện với hương đêm ngày hôm qua còn phảng phất, từng đợt gió gay gắt cứ táp vào mặt. chỉ với lớp áo thun mỏng manh, cái lạnh bủa vây lấy trung đan. đôi mắt khô rát vì ngồi trước gió quá lâu, ngắm nhìn thành phố lúc hiếm hoi yên ắng qua lớp sương mù mờ ảo. gã khép nhẹ đôi mắt, thở ra một hơi. mắt gã mờ đục.

cái lạnh hiu hắt mà se gắt này, không biết là do lòng gã hay là do tiết trời sài gòn lúc vào đông?

tàn thuốc rơi xuống cạnh đôi chân tê cứng. chốc lát gió lại thổi tới, tàn thuốc nằm tứ tung trên mặt đất. gã vẫn yên lặng ngồi. những suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như nhưng cơn sóng ngoài biển khơi, vồ vập ôm lấy tâm trí. nói thì nghe ghê gớm, nhưng thực chất là gã đang nhớ hoàng khoa.

nhớ

hình ảnh chàng trai cao gầy dưới ánh nắng còn mang theo chút sương lạnh của sài gòn những buổi sớm, em nở một nụ cười thật tươi. con ngươi nâu lóe sáng, đuôi mắt cong cong, vươn lại chút ngây ngô của tuổi chưa trưởng thành. hình ảnh một hoàng khoa vui vẻ, chẳng màn lấy những ưu tư buồn bã bên ngoài kia của cuộc đời.

gã nhớ lắm. nhớ một hoàng khoa như thế.

một hoàng khoa chưa từng là của gã.

bây giờ, gã đã chẳng còn thấy được vẻ vui tươi ấy của em nữa, thay vào đó là đôi mắt nâu chứa đầy những nỗi buồn mà có lẽ em chẳng thể giấu nổi sau hàng mi. hơn ai hết, gã biết rõ em buồn vì điều gì. chính đôi mắt em đã nói lên tất cả. đôi mắt ấy là đôi mắt của một kẻ si tình. nhìn cách em cứ đăng những dòng trạng thái khó hiểu, cách em né tránh những cánh nhà báo bị tiền che mù mắt mà làm những chuyện điên cuồng, cách mà em đem cả trái tim trao cho người mình yêu để rồi chuyện chẳng thành. gã xót lắm. vì chính gã cũng là một kẻ tình si, làm sao không hiểu được em - một kẻ si tình?

chỉ là gã nghĩ, đơn phương em lâu như vậy rồi, liệu đây có phải là lúc để gã dừng lại hay không? dừng, không có nghĩa là thôi yêu em, thôi quan tâm em. tình cảm của gã vẫn còn đó, vẫn sẽ vẹn nguyên như ngày đầu. nhưng gã sẽ thôi nhớ em, sẽ thôi coi em là mặt trời mà mãi tiến về. ngắm nhìn từ xa thôi có lẽ là đủ. cách tốt nhất để không làm tổn hại đến một người là đừng liên quan đến họ.

nhưng khi ấy, liệu không biết có còn những đêm thức trắng, những lần cười gượng khi em chẳng buồn trao ta một ánh mắt? gã sợ, sợ khi màn đêm buông xuống, nơi đầu tim kia vì đã phải chống chịu rất lâu nên sẽ chẳng chịu ngủ yên khiến gã không ngừng nghĩ về em.

dòng suy nghĩ như một con suối, miên man, dai dẳng, cứ chảy mãi trong đầu gã. nó khiến gã đắm chìm, day dứt. như chết chìm trong bể hồ của những suy tư. nhưng cũng chính nó kéo gã dậy. lòng ngực quặn thắt, đầu gã nhói lên từng cơn. trung đan cười. một nụ cười chát chúa và cay đắng.

chữ yêu này của gã có lẽ nhẹ quá, nên em đã chẳng thấy. vậy thôi, gã cũng đành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro