Chương 6: Chuyện ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: chuyện ngoài ý muốn

Edit by: Súp Lơ


Chuyện lần này đến thành phố Y đi công tác, Lộ Dao chỉ cần nhớ tới liền hưng phấn, ban ngày làm việc buổi tối khẳng định có thể rút ra chút thời gian, đến lúc đó cô có thể về nhà, lập tức có thể gặp mẹ, ngẫm lại đều vui vẻ.


Lúc học đại học, trường học quá xa nhà, đi xe lửa phải mất tới 20 giờ, đường xa về nhà rất phiền toái, phải vào nghỉ dài hạn cô mới về nhà. Lễ Quốc Khánh nghỉ nhiều ngày nhưng cô đều đi làm thêm, lúc ấy tiền lương cao hơn ngày thường một chút, nên bốn năm đại học của cô chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè cô mới về nhà.


Năm nay sau khi tốt nghiệp, Lộ Dao ở lại bên kia thực tập, vốn định ở công ty thực tập làm việc hai năm, sau Chử Nhứ lại khuyên cô đến thành phố A, về chuyện công việc của cô, Chử Nhứ gọi cho mẹ cô, sau đó hai người cùng khuyên Lộ Dao đến thành phố A đi làm, cuối cùng Lộ Dao từ bỏ khát khao hồi hương mà đến thành phố A.


Lúc ấy thời gian gấp gáp, cho nên chưa kịp về nhà một chuyến, cho nên Lộ Dao đã nửa năm chưa được về nhà, lần này có thể trở về, làm sao cô có thể không hưng phấn đây?


Hậu quả của quá hưng phấn chính là mất ngủ, Lộ Dao cũng không biết chính mình mấy giờ mới đi ngủ.


Sáng sớm khi điện thoại vang lên, Lộ Dao còn đang trong giấc mộng, cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tối hôm qua ngủ quá muộn, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, bàn tay sờ loạn trên bàn một hồi, sờ đến điện thoại híp mắt nhấn nghe xong đưa đến đặt bên tai: "Alo......"


Bên kia một hồi lâu không lên tiếng, Lộ Dao mở to mắt nhìn màn hình di động, vừa nhìn thấy bốn chữ "Sư phụ đại nhân" trên màn hình liền tỉnh hơn phân nửa, vội vàng ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Sư phụ."


Một tiếng sư phụ này rốt cuộc cũng kéo Chu Gia Việt tỉnh táo lại, âm thanh còn ngái ngủ của con gái thì ra như thế này, mềm mại lại hơi khàn khàn, lại rất gợi cảm, nghe tới làm cho lòng người bất giác mà mềm nhũn, giống như lông chim nhẹ nhàng quét qua đầu quả tim, ngứa nhưng rất thoải mái.


Chu Gia Việt lần đầu tiên nghe được loại thanh âm này của con gái, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, anh âm thầm cười nhạo chính mình, xem ra là độc thân đã lâu, có lẽ đến lúc nên tìm bạn gái rồi.


"Sư phụ? Hiện tại mới 6 giờ, anh đây là gọi nhầm ạ?" Lộ Dao nói xong lại đem điện thoại đưa điện thoại lên nhìn, đang còn trò chuyện mà! Như thế nào vẫn không lên tiếng.


"...... Không có, cho cô một giờ, thu thập thứ tốt, 7 giờ tôi sẽ tới dưới lầu nhà đón cô." Chu Gia Việt nói xong liền treo máy, nhìn chằm chằm di động trong tay mình như suy tư gì đó.


Giống Chu Gia Việt người đàn ông như vậy, lớn lên đẹp trai, không có sở thích xấu, sự nghiệp phát triển không ngừng, bên người chưa bao giờ thiếu con gái ái mộ. Chỉ là anh đối với con gái biểu tình quá mức lãnh đạm, lạnh đến mức có người cảm thấy anh có phần lãnh cảm, cho nên con gái dám theo đuổi anh ít ỏi đến mức có thể đếm được, cho nên nhiều năm như vậy, con gái chân chính thân cận anh chỉ có một mình Lộ Dao.


Mỗi ngày ở chung văn phòng, cẩn thận dạy dỗ cô, chính anh cũng không biết làm sao mình có thể kiên nhẫn như vậy. Chỉ là anh không cho rằng mình có tình cảm gì với Lộ Dao, chỉ đơn giản nghĩ cô là đồ đệ của anh, vì vậy đương nhiên muốn dạy dỗ cô thật tốt, cho nên anh muốn tốn nhiều tâm tư dạy cho cô như vậy. Lại bởi vì cô cười rộ lên rất ngọt ngào, đến nỗi không thể lạnh nhạt với cô.


Mặc kệ là lí do gì, Chu Gia Việt đều không có nghĩ tới phương diện quan hệ nam nữ kia, ở trong mắt anh Lộ Dao chỉ là một cô bé mà thôi.


Mà anh, sẽ không vì một tiểu nha đầu mà nảy sinh cảm giác, anh cảm thấy phụ nữ mình thích phải là người ** thành thục.


Nhiều năm như vậy anh vẫn không gặp được tình yêu như trong miệng Kỷ Ngôn Sâm nói, hai năm trước anh còn chờ mong, sau này liền chậm rãi phai nhạt.


Lộ Dao nhìn điện thoại bị người ta ngắt, không nghĩ ra vì sao trước đó anh lại không nói lời nào, sau đó vội vàng nói một câu rồi cúp máy, cô còn chưa nói tạm biệt đâu! Hơn nữa, hôm qua không phải nói 8 giờ mới xuất phát sao? Sao bây giờ lại sửa thành 7 giờ rồi.


Đồ đạc tối hôm qua cô đã thu thập tốt, nhìn đồng hồ từ giờ đến 7 giờ còn 55 phút nữa, còn có thể ngủ thêm nửa giờ, Lộ Dao chỉnh đồng hồ báo thức, rất mau liền tiếp tục ngủ.


Ra cửa, bởi vì Hoa Hoa không ngừng quấn lấy cô, bởi vậy bị muộn vài phút, vừa xuống đến dưới lầu liền thấy Chu Gia Việt đi đến, Lộ Dao còn cầm trong tay một cái túi nilon màu trắng giơ tay lên, cười nói: "Chào buổi sáng sư phụ!"


"Ừ, đi thôi!" Chu Gia Việt liếc nhìn Lộ Dao một cái, tự nhiên tiếp nhận vali trong tay cô, đến mang bên cạnh chiếc Land Rover.


Lộ Dao cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của mình, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng đuổi kịp bước chân người kia.


Đối với ô tô Lộ Dao chưa từng chú ý qua, nhãn hiệu cũng không biết mấy loại, cô sở dĩ biết chiếc xe này là Land Rover là bởi vì xe Chử Nhứ cũng y như vậy, chẳng qua xe của Chử Nhứ màu đỏ còn Chu Gia Việt là màu đen.


Bởi vì ngày thường ngồi xe Chử Nhứ không ít lần nên Lộ Dao quen cửa quen nẻo lên xe, thắt dây an toàn xong, liền cảm giác trong lòng ngực ấm áp, nghe được âm thanh trong trẻo của Chu Gia Việt nói: "Bữa sáng."


Lộ Dao vốn dĩ đã chuẩn bị bữa sáng, không nghĩ tới anh vừa mới đi mua bữa sáng, kể ra tiểu khu này môi trường khá tốt, các dịch vụ phục vụ sinh hoạt rất hoàn hảo, bữa sáng chắc chắn được bán, nhưng từ tòa nhà cô sống sang đến nơi bán bữa sáng phải đi mất vài phút, xem ra có vẻ như anh đến từ sớm rồi.


"Cảm ơn!" Lộ Dao trong lòng ấm áp, cười cười mở túi ra, anh mua rất nhiều, có 4 bịch sữa bò, chua ngọt thanh thanh, còn có bánh mì, sủi cảo thủy tinh, bánh bao nhỏ, cô không chút do dự cầm lấy bịch sữa chua.


Lộ Dao cắn ống hút, đột nhiên nhớ ra cái gì, cô nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Gia Viêt, dừng một chút nói: "Sư phụ, anh cũng chưa ăn sáng đúng không?"


Anh tới sớm như vậy, đại khái cũng chưa kịp ăn bữa sáng đi.


Chu Gia Việt khống chế tay lái, nhàn nhạt nói: "Không có, tôi không đói bụng, cô ăn đi."


"Như vậy sao được, nhiều đồ ăn như vậy, không ăn lãng phí, hơn nữa không ăn bữa sáng đối dạ dày không tốt, nhất định phải ăn." Lộ Dao vừa nói, một bên vừa cắm ống hút vào bịch sữa bò, đưa đến trước mặt anh.


Chu Gia Việt nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, ống hút đưa đến bên miệng anh, nhịn không được muốn cười, cô đây là đang chăm sóc anh sao?


Trên thực tế, Lộ Dao xác thật là muốn cầm bịch sữa giúp anh uống sữa, cô nghĩ anh đang lái xe, không tiện cầm đồ vật khác.


Lộ Dao vẫn duy trì tư thế cầm bịch sữa, ngừng một hồi lâu, Chu Gia Việt mới tiếp nhận sữa bò trong tay cô.


Sau đó lại có bánh bao nhỏ được đưa đến cho anh, Chu Gia Việt quên lấy đũa, cho nên Lộ Dao trực tiếp dùng tay đưa tới, bàn tay trắng nõn cầm bánh bao đưa đến bên miệng Chu Gia Việt, anh rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, anh cũng không thể dùng tay để nhận được!


"Đây là mua cho cô." Anh nhàn nhạt cự tuyệt.


"Cái này có thịt, tương đối có dinh dưỡng, anh cũng ăn đi!" Lộ Dao tay không di chuyển nửa phần, khăng khăng muốn anh ăn.


Hiện tại thời gian còn sớm, còn chưa tới giờ cao điểm đi làm, trên đường xe cũng không nhiều, nhưng Chu Gia Việt cảm thấy có chút kỳ kỳ, do dự một chút, cuối cùng cúi đầu há miệng muốn ăn cái bánh bao cho xong. Không biết là Lộ Dao duy trì một tư thế lâu nên cảm thấy mỏi, tay không chịu khống chế run lên, hay là Chu Gia Việt cúi đầu quá thấp. Tóm lại, khi Chu Gia Việt cắn bánh bao vào trong miệng thì cũng lướt qua đầu ngón tay Lộ Dao.


Cảm giác ướt lạnh từ đầu ngón tay truyền đến khiến toàn thân Lộ Dao chấn động, giống như đầu lưỡi anh quét qua đầu ngón tay, cô vội vàng rút tay về, nắm tay lại thành quyền, đem đầu ngón tay giấu đi, mặt nhanh chóng đỏ lên, lan đến tận vành tai, sau đó vành tai liền đỏ.


Mà Chu Gia Việt cũng ý thức được sự tình vừa rồi, tức khắc cũng cảm thấy xấu hổ, trong lúc nhất thời trong xe không khí khẩn trương, ai cũng không biết nên nói gì cho tốt, xấu hổ mà trầm mặc.Cuối cùng, vẫn là Chu Gia Việt hoàn hồn trước, khụ khụ hai tiếng, nói: "Thực xin lỗi, cái này là ngoài ý muốn."


"Không có việc gì không có việc gì......" Cái này nguyên nhân cũng một phần do cô, nếu không phải cô khăng khăng muốn anh ăn, anh cũng sẽ không......


Lộ Dao trên mặt vẫn là một mảnh nhuận hồng, gương mặt nóng lên, nghĩ đến ngón tay mình vừa rồi vừa bị ngậm trong miệng anh, có một loại cảm giác khác thường không nói nên lời truyền khắc toàn thân, làm cô xấu hổ không thôi.


Chưa từng có cảm giác quá thân mật, lần đầu tiên có hành động tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, tim Lộ Dao đập nhanh như muốn rớt ra ngoài, đập phanh phanh kinh hoàng, thật lâu cũng chưa bình tĩnh trở lại.


Có lẽ là cảm giác không khí quá xấu hổ, Chu Gia Việt mở nhạc lên, âm nhạc nhẹ nhàng tràn ngập toàn bộ xe, xua tan một ít xấu hổ.


Hiện tại ai cũng không còn tâm tư ăn bữa sáng.


Lộ Dao nhìn bữa sáng còn thừa trong ngực, nguội đi thật nhanh, không ăn lại quá lãng phí, nghĩ nghĩ, vẫn là cầm lấy một cái bánh mì đưa cho Chu Gia Việt. Lại không dám cho anh ăn bánh bao nhỏ nữa, cả bánh mì cũng chỉ đưa đến tay anh mà không giống như trước dâng tận miệng.


Chu Gia Việt nhìn bánh mì bên tay mình, lúc này vừa vặn đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn nhìn Lộ Dao, phát hiện mặt cô còn hồng hồng, một bộ dáng vẻ thẹn thùng, không biết vì sao, anh nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô, hài hước nói: "Không phải nói bánh bao nhỏ có thịt tương đối dinh dưỡng sao? Như thế nào lại cho tôi ăn bánh mì, đối xử với sư phụ như vậy à?"


Lộ Dao 囧, nhưng mà tâm tình khẩn trương và không khí xấu hổ kia bởi vì lời nói đùa của anh mà hòa hoãn không ít, cô oán trách nói: "Vậy, vậy anh tự mình ăn, em không giúp nữa!" Nói xong liền đem bánh bao trong túi đưa cho anh.


"Không cần, tôi ăn bánh mì được rồi." Chu Gia Việt nói xong liền duỗi tay cầm một cái bánh mì.Lộ Dao im lặng ăn bánh bao nhỏ của mình, nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ, nhất thời lại nhớ không nổi nơi nào kỳ lạ.


Cho đến khi cô đem toàn bộ bánh bao nhỏ còn thừa ăn xong, mới nhớ ra, cô còn chưa rửa tay......


Mà tay cô vừa rồi dính nước miếng của anh......Sau đó, cô và anh giống như là hôn gián tiếp.....Chu Gia Việt không hiểu tâm tư của cô, chỉ là cảm thấy kỳ quái, không khí vừa mới hòa hoãn xuống, như thế nào đột nhiên lại xấu hổ.


Hắn nghiêng đầu nhìn Lộ Dao, như thế nào cảm giác mặt cô so với lúc trước càng đỏ.Không khí quỷ dị vẫn luôn đắm chìm ở trong xe, âm nhạc nhẹ nhàng cũng vô dụng.


Toàn bộ lộ trình Lộ Dao đều nhìn ngón tay mình phát ngốc, mặt vẫn luôn lộ ra đỏ ửng.


Chu Gia Việt tắc trầm mặc lái xe, bản thân anh ít nói, Lộ dao ngày thường rất thích cùng anh nói chuyện, bây giờ cô trầm mặc, anh lại càng không lên tiếng.


Một người chuyên tâm lái xe, một người chuyên tâm phát ngốc.


--------------------------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Thực xin lỗi đại gia vốn dĩ nói hai chương o(╯□╰)o về trễ cho nên chỉ có thể đăng một chương, qua 12 giờ đêm mới đăng chương còn lại.Ngày mai bổ khuyết thêm một vạn từ, dêm nay ta tăng ca, viết nửa chương, sau đó chiều mai viết nửa chương còn lại, buổi tối viết một chương và tăng ca viết một chương cho hôm sau, ta như vậy an bài được chưa a o(╯□╰)o.Mấy chương này viết còn tương đối chậm.


Editor: Nay lại không ngủ được nên có thêm 1 chương mới. (mấy nay tui chăm quá đi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro