Chương 8: Vì cô bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: vì cô bị thương

Edit by: Súp Lơ

Chu Gia Việt khó xử nhìn chằm chằm người nào đó đang ghé vào trên bàn cơm ngủ, nha đầu này như thế nào lại ngủ tại đây rồi?

Như thế nào lại có thể ngủ được a? Vừa rồi những người kia nói lời khách sáo với anh, lời nói đều nhàm chán lại không thú vị, thật lâu mới quay lại vấn đề chính. Khi đó hai mí mắt của Lộ Dao đã bắt đầu đánh nhau, nghĩ dùng khuỷu tay chống ở trên bàn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới liền ngủ rồi, cuối cùng theo cánh tay chậm rãi ghé lên bàn, cả khuôn mặt đều chôn lên đó.

Sau khi phát hiện cô ngủ, Chu Gia Việt thập phần bình tĩnh mời mọi người đi ra ngoài, những người đó đã chuẩn bị phòng khách sạn cho anh, lúc này Chu Gia Việt đang do dự có nên hay không đánh thức cô, rốt cuộc ngủ trong tư thế như vậy cũng không thoải mái.

Do dự trong chốc lát, Chu Gia Việt vẫn là quyết định tiến lên đánh thức cô, anh vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Lộ Dao, dậy đi, trở lại phòng rồi ngủ tiếp."

Không phản ứng, lại lay, lại gọi lần nữa.

"Hoa hoa...... Đừng nghịch...... Chị muốn đi ngủ......" Trong lúc ngủ mơ Lộ Dao nghĩ là Hoa Hoa đang phá cô, theo bản năng duỗi tay vỗ lên vai, mơ mơ màng màng lẩm bẩm.

Lại là loại thanh âm mềm mại không tỉnh ngủ này, cảm giác tê tê dại dại xẹt qua ngực Chu Gia Việt, thế nhưng khiến anh sửng sốt một hồi lâu, sau khi ý thức trở về, nhìn đến khuôn mặt trắng nõn an tĩnh ngủ, lại không đành lòng đánh thức cô.

Nhưng...... Vừa rồi cô nói cái gì? Hoa Hoa?

Chu Gia Việt khóe miệng run rẩy, nếu anh nhớ không lầm, Hoa Hoa là chó cưng của Chử Nhứ được sửa soạn trang điểm cực kì điệu đà kia đi? Phàm là người thường đi ngang qua nhìn thấy đại khái đều sẽ không quên được!

Chu Gia Việt nhìn một bàn đồ ăn thừa, lại nhìn nhìn Lộ Dao đang ngủ ghé vào bên cạnh bàn ăn không mấy sạch sẽ, giơ tay xoa xoa ấn đường, đi về phía cửa gọi phục vụ đi vào.

Sau khi đưa đồ cho người phục vụ, nói với cô ấy số phòng, rồi yêu cầu cô ấy mang đồ lên lầu sau hai phút, sau lại lấy ba tờ tiền đỏ từ ví ra đưa cho người phục vụ làm tiền boa.

Loại chuyện ôm con gái này, Chu đại kiến trúc sư là lần đầu tiên làm, không khỏi có chút chân tay vụng về, cũng may còn hiểu phải thả nhẹ động tác, anh không phát hiện chính là, khi anh bế ngang cô lên, người trong ngực hơi hơi rung động một chút, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng gắt gao nắm chặt....

Chu Gia Việt vững vàng bế Lộ Dao đi ra ngoài, đối với thân thể mềm mại trong lòng ngực thấp giọng nói: "Thật là nhẹ."

Người trong ngực nghe xong lời này, ngón tay vốn dĩ đã buông lỏng bây giờ lại siết chặt.......

Người đàn ông thân hình cao lớn, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt cương nghị, biểu tình nhàn nhạt, trong lòng ngực ôm một cô gái nhỏ xinh mảnh khảnh, hình ảnh kia xác thực........ Phi thường đẹp mắt, chẳng qua cô gái trong ngực tựa hồ như bất tỉnh nhân sự.

Không thể không nói Chu Gia Việt có tiềm chất da mặt dày, ôm một cô gái thoạt nhìn như bất tỉnh nhân sự đi một đường, dưới tình huống tỉ lệ quay đầu cao tới 200%, còn có thể mặt không đổi sắc.

Đến phòng cửa, Chu Gia Việt cầm thẻ phòng nhẹ nhàng quẹt thẻ, cửa liền mở ra.

Ánh vào trong mắt là một gian phòng sạch sẽ xa hoa, Chu Gia Việt ôm Lộ Dao đến bên giường lớn trắng tinh, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tầm mắt chuyển tới trên mặt cô, phát hiện mặt cô phiếm hồng, còn có một tầng mồ hôi mỏng, phỏng chừng là nóng, dưới loại thời tiết này anh trên đường đến đây, cũng ra một thân mồ hôi.

Nhìn bàn chân trắng nõn mang giày sandal của cô, Chu Gia Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn là duỗi tay giúp cô cởi giày trên chân, sau đó mở ra điều hòa, kéo rèm lên sau đó mới đi ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân xa dần, Lộ Dao mới từ từ mở hai mắt, một đôi mắt to hơi hơi chuyển động một chút, trong lòng đã loạn đến sông cuộn biển gầm, ý thức tồn tại duy nhất chính là:

Cô vừa mới bị anh bế, là kiểu ôm công chúa, anh còn nói cô quá nhẹ......

Lúc này tim đập còn chưa bình phục, cô nhẹ nhàng cong cong ngón chân của mình, giày cũng là anh giúp cô cởi......

Lộ Dao ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, cuối cùng thế nhưng hơi hơi gợi lên khóe miệng, trong lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngọt nho nhỏ, nhớ đến cảm giác lúc anh ôm cô, cảm giác ngọt ngào ấy lại nhấn chìm cô trong đấy.

Cô đột nhiên rõ ràng, cô giống như là thích anh, tim tự động đập nhanh khi anh đến gần, cảm giác vừa mong chờ vừa sợ hãi khi ở bên anh, loại cảm giác vừa vui thích vừa mù mịt này, hết thảy hết thảy giống như đều là bởi vì cô...... Động tâm.

Đột nhiên nhớ tới một câu, cảm giác khi thích một người, chính là tim sẽ đập nhanh lên khi mà anh tới gần.

Hoặc là cô vẫn luôn có hảo cảm với anh, anh lớn lên đẹp trai, người lại giỏi giang, khí chất thành thục, anh là một kiến trúc sư phi thường ưu tú, lúc anh trầm mặc không nói lời nào cô cũng thích, bọn họ mỗi ngày sớm chiều ở chung......

Bên ngoài phòng Chu Gia Việt mở laptop ra, bắt đầu sửa bản vẽ, động tác trên tay nhanh như bay, giống như việc vừa rồi đối với anh một chút ảnh hưởng cũng không có, anh hoàn toàn không nghĩ tới đợi chút nữa khi Lộ Dao tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở trên giường sẽ có phản ứng gì.

Một giờ lúc sau, Chu Gia Việt đem bản vẽ đã sửa tốt, nhìn nhìn thời gian đã 2 giờ chiều, cô bé kia phỏng chừng còn đang ngủ ngon lành, ngẫm lại vẫn để chút nữa mới gọi cô rời giường đi!

Lộ Dao trong một đống suy nghĩ rối tinh rối mù mà thiếp đi, nhưng mà ngủ không an ổn, mơ mơ màng màng cảm thấy có người gọi mình, cô giãy giụa mở mắt, nhìn thấy Chu Gia Việt đứng ở mép giường nói: "Lộ Dao, rời giường."

Thì ra thực sự có người ở gọi cô a! Lộ Dao vội vàng ngồi dậy: "Sư phụ, em, em......"

Cô ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra câu câu hoàn chỉnh.

"Cho cô 10 phút, rồi chúng ta ra công trường." Chu Gia Việt hoàn toàn không để ý sự việc lúc trước, giống như lúc trước bế cô về, chỉ là học Lôi Phong làm việc tốt vậy.

Nhìn bóng dáng Chu Gia Việt, Lộ Dao lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng mang vào giày, đến toilet rửa mặt lại chải tóc.

Dọc theo đường đi, Chu Gia Việt cảm thấy biểu hiện của Lộ Dao quá bình tĩnh, như thế nào cô một chút nghi vấn đều không có, làm sao khi tỉnh dậy lại ở trên giường, các cô gái bình thường chắc đều sẽ kêu lên sợ hãi đi?

Cô không hỏi, anh cũng không nói, hai người cứ như vậy trầm mặc.

Sau khi ngủ một giấc, tinh thần Lộ Dao tốt lên rất nhiều, xem thời gian đã là 3 giờ chiều, cô gửi tin nhắn cho mẹ, nói với bà mình muốn mời sư phụ về ăn cơm, nhắc bà làm thêm vài món ăn.

Buổi chiều khi đến công trường, Lộ Dao đã điều chỉnh tốt tâm thái, chuyên tâm đi theo phía sau Chu Gia Việt nghe anh cùng quản lý nói chuyện.

Lộ Dao cầm camera vẫn luôn chụp ảnh, nhìn đến đồ vật cảm thấy hữu dụng liền chụp lại, chụp xong lập tức đưa đến trước mặt Chu Gia Việt cho anh xem.

Chu Gia Việt nhìn Lộ Dao cầm máy ảnh chụp chỗ này chỗ kia, không chú ý xem dưới chân, hiện tại công trường thật sự rất hỗn độn, có đinh còn có rất nhiều đá vụn, gạch men bị cắt, còn có thủy tinh, sao cô có thể mơ mơ màng màng mà chạy loạn a!

Chu Gia Việt không yên tâm đi đến phía sau cô, vừa định mở miệng kêu cô đừng chạy loạn, cũng không biết cô bị vướng vào cái gì, cả người đột nhiên nghiêng về phía trước, trước mặt cô là một mảnh kính thủy tinh vỡ còn có rất nhiều mảnh vụn, đây là do lúc trước có người vô tình làm vỡ cái tủ, còn chưa kịp dọn dẹp.

Phản ứng đầu tiên của Chu Gia Việt chính là nhanh hơn bước chân tới chỗ cô, sau đó là giữ chặt cô, nhưng là bởi vì chạy đến quá nhanh, căn bản không chú ý tới dưới chân có một cái gạch màu trắng.

Vào thời điểm hai người ngã xuống cùng nhau, Chu Gia Việt kéo Lộ Dao vào ngực của mình, xoay người chặt chẽ bảo vệ, mà lưng của anh lại trực tiếp đè lên những mảnh vụn thủy tinh kia. Đầu anh đập vào khối thủy tinh nghiêng nghiêng bên kia, chiếc kính rơi xuống đất vỡ vụn, những mảnh vỡ cọ qua cánh tay Lộ Dao, cảm giác hơi hơi đau đớn lạnh lẽo làm cô nháy mắt bừng tỉnh, chợt phản ứng lại hoảng loạn muốn từ trên người Chu Gia Việt bò dậy, lại nghe anh khẽ rên một tiếng, Chu Gia Việt thở mạnh một hơi, hơi thở khó khăn nói: "Đừng lộn xộn, trên mặt đất rất nhiều thủy tinh, cẩn thận một chút."

Lộ Dao nhìn vẻ mặt chịu đựng thống khổ của anh, lại nhìn đến những mảnh thủy tinh đầy trên mặt đất kia, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thanh âm run rẩy mà khàn khàn: "Sư, sư phụ...... Anh, có sao không?"

Lộ Dao ổn định thân thể, thật cẩn thận từ trên người anh bò dậy, động tĩnh bên này đã sớm kinh động đến những người ở đây, không ít người đã đều xông tới.

Khi người giám sát công trường Lý và các công nhân từ từ kéo Chu Gia Việt lên, Lộ Dao nhìn phần lưng anh thấy áo sơ mi màu xám của anh đã nhuộm đỏ, càng đáng sợ chính là một vài mảnh thủy tinh đã đâm vào thịt, còn thừa một vài bộ phận nhỏ ở bên ngoài, thoạt nhìn có điểm khủng bố, máu vẫn đang chảy ra...........

Nhìn đến tình cảnh này Lộ Dao hốc mắt lập tức đỏ, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, đau lòng vô cùng, giống như những mảnh thủy tinh kia đâm vào tim mình vậy, cứa vào tim đau âm ỉ, cô đưa tay gắt gao che miệng mình, bởi vì cô sợ mình nhịn không được sẽ òa khóc.

Biểu tình của mọi người ở đây ai nấy cũng đều ngưng trọng, giám sát công trường Lý còn coi là bình tĩnh, đã gọi người đi đem xe lại đây.

Chu Gia Việt này còn thanh tỉnh, chỉ là phần lưng truyền đến đau đớn làm sắc mặt anh trở nên tái nhợt, trên trán có một tầng mồ hôi lạnh, anh nghiêng đầu nhìn Lộ Dao vẫn đang rơi nước mắt, yếu ớt nói: "Lộ Dao....... Lại đây đỡ tôi."

Lộ Dao nức nở đi đến bên người anh, hai bên tay anh đều có người đỡ, cô nước mắt rưng rưng ngơ ngác đứng trước mặt anh, không biết phải đỡ nơi nào, cô mang theo giọng mũi: "Sư phụ...... Có phải, có phải rất đau hay không?"

"Ừ...... Rất đau......" Chu Gia Việt thành thật trả lời, không đau là giả, thủy tinh đâm thẳng vào da thịt, còn chảy nhiều máu như vậy, nhìn hốc mắt hồng hồng chan chứa nước mắt của cô, chớp mắt lại mềm lòng, mở miệng nói: "Không có việc gì...... Dưỡng mấy ngày thì tốt rồi, đừng khóc......"

Lúc này xe đại khái đã chạy đến bên ngoài, hai công nhân đỡ Chu Gia Việt đi ra ngoài, máu trên lưng vẫn đang chảy ra từ từ, Lộ Dao không dám nhìn, mắt đỏ hoe đi theo anh.

Phụ cận chính là bệnh viện Nhân Dân, mười phút sau, liền tới cổng bệnh viện, Chu Gia Việt chảy máu quá nhiều còn bị đau đớn tra tấn có đã phần yếu đi, Lộ Dao vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.

Rất nhanh Chu Gia Việt được đưa vào phòng giải phẫu, phần lưng của anh bị thương nghiêm trọng, trước hết cần đem mảnh thủy tinh lấy ra.

Lộ Dao dại ra ngồi ở ngoài cửa phòng giải phẫu, thật sâu tự trách, đều do cô quá ngu ngốc, cũng không chú ý dưới chân, công trường vốn dĩ chính là địa phương rất hỗn độn, cô cần phải chú ý......

Anh vì cô nên mới bị thương, cô nhớ rõ là anh đem cô che chở trong ngực, bằng không hiện tại người nằm ở bên trong chính là cô.

Lộ Dao đỏ mắt cúi đầu không nói, có đôi khi nôn nóng đi tới đi lui trên hành lang, khi lại ghé vào cửa phòng phẫu thuật nghe động tĩnh, thời gian chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật giống như thật lâu.

--------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác ta đêm nay không cần ngủ o(╯□╰)o ma kỉ ma kỉ

Đồng chí Tiểu Chu bị thương o(╯□╰)o có mộc có cẩu huyết rơi cảm giác a??

Nghe nói điểm đánh trừu là thật sự trừu vẫn là mộc có điểm đánh o(╯□╰)o còn có một chương muốn mã đại gia muốn đau lòng ta a cầu âu yếm o(n_n)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro