🔥 12. Giật tiền? Cướp sắc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Sở Nhiễm trừ việc cho hắn bú sữa thì chính là ăn, ngủ, việc cho ăn này cũng là một công việc không ngừng nghỉ. Trong khoảng thời gian này nàng không béo ngược lại gầy, chất dinh dưỡng đều ở sữa cho Cố Nhàn ăn.

Cố Nhàn trúng độc, thương thế cũng dần khôi phục.

Sở Nhiễm muốn rời khỏi vương phủ, Cố Nhàn cũng không làm khó xử nàng, sảng khoái đáp ứng, còn lấy ngân phiếu năm ngàn lượng để tạ ơn. "Nếu Sở cô nương gặp khó khăn, bổn vương chắc chắn sẽ giúp đỡ."

Khi cần đến nàng, trên giường gọi ca ca muội muội vô cùng thân thiết. Khỏi bệnh, một câu "Sở cô nương", liền đem khoảng cách hai người kéo xa.

Thật là vô tình!

"Cảm ơn." Giọng nói của nàng không cảm xúc, trong trẻo đến kỳ lạ.

Hai người lâm vào trầm mặc, Sở Nhiễm lơ đãng mà kéo kéo ống tay áo. Trong lòng thở dài, về sau mỗi người một hướng. Cuối cùng nàng cũng thoát khỏi khắc tinh này.

Đêm đến, Cố Nhàn bị quấy nhiễu bởi tiếng ếch kêu ngoài cửa sổ, trong mơ cũng không yên ổn, một đêm trằn trọc, giống như thiếu đi cái gì đó.

...Giống như một kẻ nghiện vậy.

Cố Nhàn kéo tinh thần trở lại, đôi mắt nhìn đến vị trí bên cạnh, sững sờ một lúc mới hoàn hồn trở lại.

Cố Nhàn ngồi dậy, tóc dài đen không có buộc, rũ xuống. Lông mi dài không che được vẻ lạnh lùng xa cách, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng trên khuôn mặt nghiêm túc, một đôi mắt đen nhánh như đào hoa thu thủy, kỳ lạ nói không nên lời.

Hắn nói vọng ra ngoài: "Nàng ấy ở đâu?"

Ngoài phòng có người trả lời: "Bẩm Vương gia, Sở cô nương đang ở đặt chân ở một khách điếm ở thành Nam."

Cố Nhàn "ừm" một tiếng.

Mà Sở Nhiễm ở bên kia cũng ngủ không yên ổn, tuy rằng đã không còn dược kích sữa, nhưng cảm giác trên người thiếu cái gì đó, vô cùng vắng vẻ.

Trong đầu tràn đầy khuôn mặt băng lãnh của hắn, rồi từ từ tan chảy như ngày xuân ấm áp, đôi mắt tựa như trăng sáng.

Thật là ngu ngốc, không thể suy nghĩ nữa, Sở Nhiễm trùm chăn qua đỉnh đầu, an tâm ngủ!

Sắc trời dần dần sáng lên, một ngôi sao treo lơ lửng phía chân trời.

Sở Nhiễm ngủ được không bao lâu, liền cảm thấy không ổn.

Khi nàng mở mắt, một hắc y nhân mang theo mặt nạ đang cúi người nhìn nàng. Sở Nhiễm hoảng sợ muốn kêu lên lại bị bưng kín miệng.

Sở Nhiễm hô hấp đình trệ, mình thật là xui xẻo, ra khỏi vương phủ liền gặp phải kẻ cướp.

Sau một lúc lâu, hắc y nhân đè thấp thanh âm: "Biết làm thế nào rồi đó."

Sở Nhiễm nhíu mày, phát ra âm thanh ô ô.

Nhưng mà, ngay sau đó, hắc y nhân kia một tay nắm đao lạnh băng, sờ hướng cổ họng nàng.

Đối với Sở Nhiễm mà nói, đôi tay kia quá to, còn đang bóp cổ nàng, chỉ cần dùng lực một chút là có thể cắt đứt cổ nàng.

Nàng thật vất vả mới thoát khỏi khắc tinh kia, cho rằng có thể yên ổn sống, nhưng trời không chiều lòng người a!

Sở Nhiễm chỉ chỉ tờ ngân phiếu trong tay nải, ý tứ là ngươi lấy toàn bộ đi.

Hắc y nhân cúi đầu, đầu lưỡi liếm vành tai nàng, nhẹ giọng nói: "Thật là đứa bé ngoan." Tay như cố ý chạm vào ngực nàng.

Sở Nhiễm rụt cổ, hai tay che ở trước ngực.

Hắc y nhân che mặt, nàng không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng tay hắn thật lạnh, không có một chút độ ấm.

"Ta chỉ lấy tiền, không lấy mạng ngươi, nhưng ngươi không được kêu."

Sở Nhiễm kinh hoảng gật đầu.

Hắc y nhân chậm rãi buông lỏng tay, Sở Nhiễm chạy nhanh từ trong tay hắn tránh ra.

Nàng vừa định lớn tiếng hô lên, lại bị hắc y nhân bịt miệng. Nàng hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, gắt gao giãy giụa, nhưng sức hắc y nhân quá lớn, nàng dùng hết sức lực vẫn không thể tránh thoát.

Hắc y nhân từ bên hông rút đao ra cắm vào ván giường, thanh đao sắc bén, làm Sở Nhiễm cả người đều run.

"Lại kêu, ta liền hủy mặt ngươi." Hắn đem lưỡi đao để ở má trái Sở Nhiễm.

Sở Nhiễm kinh hãi, trừng lớn hai mắt. Mặt bị lưỡi đao cứa vào, đã hiện lên tia đau đớn, nơm nớp lo sợ nói: "Không kêu!"

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng: "Một cô nương không ở nhà chạy ra ngoài làm gì."

Hắc y nhân này lời nói thật nhiều a! Quản nhiều như vậy.

Sở Nhiễm không hề giãy giụa, nàng biết mình đánh không lại hắn. Chỉ hy vọng hắn đừng làm nàng bị thương, cầm tiền đi nhanh đi.

Sở Nhiễm mím môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm hắn.

Ngón tay hắn lướt qua môi nàng, ai ngờ Sở Nhiễm theo bản năng há mồm liền cắn ngón tay hắn.

Nhưng hắn không sợ đau, đau đớn nhỏ với hắn mà nói quả thực không đáng nhắc tới. Hắn cười cười nhìn nàng tràn ngập địch ý.

Sở Nhiễm cũng nhìn vào hắn, đuôi mắt hắn hẹp dài xếch lên, chứng tỏ hắn đang cười, rõ ràng ý nói cho nàng, đau đớn như vậy thật không đáng kể. Máu từ răng nàng tràn ra, cái mùi vị tanh tanh này khiến nàng thật khó chịu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tràn ngập địch ý, sinh khí bừng bừng, hắc y nhân trong lòng khó nói nên lời.

"Ta thấy ngươi vẫn là trở về nhà đi! Bên ngoài đối với một nữ hài tử quá nguy hiểm." Hắc y nhân cầm tay nải có ngân phiếu hướng Sở Nhiễm quơ quơ, khiêu khích.

Chờ hắc y nhân từ phòng nàng nhảy xuống, đây chính là lầu 3, Sở Nhiễm tự nhủ không thể đuổi theo được, trơ mắt nhìn hắc y nhân biến mất.

Sở Nhiễm tâm, gan, tì, dạ dày, thận đều đau a! Kia có nghĩa là nàng đã bán chính mình với giá năm ngàn lượng ngân phiếu.

Hắc y nhân gỡ xuống mặt nạ, nụ cười giống như yêu nghiêt, đầy gian tà, khuôn mắt anh tuấn có một sự lạnh lẽo.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Mọi người biết tên cướp này là ai rùi đó 🙂
Thật vô sỉ quá điii
Nhưng ta thích 🤪🤪
Hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro