🔥 13. Hoá ra là mật thám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Tôn Thượng Thành thấy Cố Nhàn đổi xong quần áo từ nội thất đi ra, "Như vậy Sở cô nương ngày mai sẽ quay về vương phủ."

Cố Nhàn đột nhiên cười khẽ, nụ cười yêu dã như phù dung: "Nàng sẽ không ngoan như vậy! Tiếp tục phái người đi theo nàng, âm thầm thúc đẩy nàng một phen, dẫn nàng về vương phủ." Hắn cầm chén trà trên bàn, xoay xoay cái chén, phân phó nói: "Nhớ kỹ, không được làm nàng bị thương."

"Vương gia, nếu như Sở cô nương vẫn không muốn hồi vương phủ?"

"Nàng không trở về, các ngươi cũng đừng trở về." Cố Nhàn uống xong chén trà lạnh, cơn nghiện sữa khiến hắn bực bội.

Tôn Thượng Thành nghe Cố Nhàn nói vậy, chỉ cảm thấy một thân khí lạnh sau lưng.

Có đôi khi hắn thật muốn thông não Vương gia nhà mình vì sao lại thả Sở cô nương ra ngoài, rồi lại ép buộc Sở cô nương phải tự mình trở về, loại tâm cơ này dùng ở trên người một nữ tử, quá không biết xấu hổ.

Sở Nhiễm lang thang không mục tiêu trên phố, oán khí trong lòng có thể đem nàng nghẹn chết, từ đám mây rơi vào đáy cốc, vốn đã lên kế hoạch dùng năm ngàn lượng kia mua một ngôi nhà nhỏ, lại mua một mặt tiền cửa hiệu, duy trì kế sinh nhai, nửa đời sau đều không sầu lo.

Bây giờ, đừng nói đến kế sinh nhai, sống sót đã là một vấn đề, tuy vậy Sở Nhiễm cũng không tính toán hồi vương phủ để tìm kiếm trợ giúp.

Không có nơi đặt chân, Sở Nhiễm chỉ có thể ở ngôi miếu bỏ hoang một đêm, may trên người còn có mấy văn tiền mua hai cái màn thầu, một đêm chống đỡ xem như đã qua.

Nàng ngồi bên đống lửa, ôm đầu gối, trong đầu hiện ra cảnh khi hai người ở một chỗ, hắn nhìn nàng, thâm trầm như nước, chuyên chú đến mức nàng cho rằng ở trong mắt hắn nàng là người duy nhất.

Sở Nhiễm biết đó vĩnh viễn chỉ là ảo giác, bởi vì ngoại trừ ánh mắt kia, nàng chính là công cụ chữa bệnh của hắn.

Mơ mơ màng màng giống như mơ một ác mộng dài, những chuyện cũ năm xưa thật ra đã cách một đời, nhưng nhớ đến vẫn làm hốc mắt đỏ lên. Sở Nhiễm cảm thấy mình giống như ở trong mộng khóc, khóc đến chân thật.

Đến khi ngón tay đụng vào chỗ khoé mắt, nàng mới hiểu được đây không phải là mộng, mà nàng thật sự rơi lệ.

Thật là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, nàng còn phải gặp người nào nữa? Hiện tại nàng  không có tiền, cướp sắc thì phải làm sao?

Sở Nhiễm nghĩ đến đây tâm phát lạnh, tay hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng, so với rắn độc còn sợ hơn. Nàng cưỡng ép chính mình không được rối rắm, nỗ lực thả lỏng thân mình, không cho kẻ trộm phát giác mình đã tỉnh lại.

Nam nhân dùng ngón tay lau sạch sẽ nước mắt nơi khoé mắt nàng, nói: "Tỉnh cũng đừng hòng chạy!"

Nam nhân ôm nàng trong lồng ngực. Cúi đầu ngửi hơi thở nàng, lại hôn trán nàng, lầm bầm lầu bầu nói: "Nàng không hoàn thành nhiệm vụ, nên phạt nàng như nào đây?"

Bị hắn ôm như vậy, hơi thở khiến người ta sợ hãi gần ngay trong gang tấc, Sở Nhiễm không thể thả lỏng, có chút cứng đờ, đặc biệt là nụ hôn như lông ngỗng dừng trên trán nàng,  thiếu chút nữa liền nhịn không được muốn nhảy lên.

Đây là ai a! Ôm nàng, còn giống như rất quen thuộc với nàng.

Nhưng nàng cần phải nhịn xuống, nỗ lực làm  mình bình tĩnh trở lại, âm thầm tính toán, làm thế nào để chạy thoát.

"Vẫn không mở mắt, ta liền cởi quần áo ngươi!" Nam tử cười cười.

Sở Nhiễm lập tức mở to mắt, chỉ thấy làn da nam so với người bình thường còn trắng hơn, giống như bị bệnh, mày kiếm hạ, một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên, câu hồn nhiếp phách. Đang cười cũng làm người khác cảm giác âm u, tràn ngập sát ý, khiến người ta sợ hãi.

Đôi mắt gian xảo kia cùng ai đó có chút giống nhau.

Sở Nhiễm run rẩy.

Nam tử bóp chặt cằm nàng, khiến cho nàng không thể không ngẩng đầu.

"Ngươi đang sợ ta?"

Tay hắn lạnh như băng, ngón tay tái nhợt, thanh âm cũng không có độ ấm, làm Sở Nhiễm ảo giác ở  trước mặt nàng không phải là người sống.

"Không, không có." Nàng lắp bắp mà nói, nói quá nhanh, đầu lưỡi thiếu chút nữa bị cắn.

Nam tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trói chặt ở trên mặt nàng, Sở Nhiễm có cảm giác mình bị rắn độc  nhìn chằm chằm, trong lòng càng sợ hãi.

Nam tử không hề chớp mắt nhìn nàng một lát, hắn ngoài ý muốn nói: "Xem ra lần trước giáo huấn ngươi không đủ!"

Câu nói này không đầu không đuôi làm Sở Nhiễm ngây ngốc, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nam tử đã buông tay ra.

"Gần đây ngươi có phát hiện Cố Nhàn dị thường?" Hắn hỏi.

Nhìn hắn tùy ý lấy ra khăn gấm tuyết trắng, thong thả ung dung chà lau vết dơ trên mặt Sở Nhiễm.

Sở Nhiễm bị chặn họng.

Đến khi cảm giác được lần thứ hai hắn muốn tiến sát lại, nàng lập tức mở miệng: "Không phát hiện cái gì!"

Nàng có thể phát hiện được cái gì, cùng lắm chỉ là một bà vú. Đồng thời nàng cũng không thể không nghi hoặc, nguyên bản thân thể này rốt cuộc có thân phận gì? Cùng nam tử này có quan hệ gì, nghe ý tứ hắn, nàng rõ ràng được xem như mật thám đặt bên người Cố Nhàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro