🔥 17. Hạ độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Cố Nhàn cực lực khống chế dục vọng đang kêu gào trong nội tâm. Hắn ôm Sở Nhiễm lên giường, rửa sạch hạ thân nàng từng chút một.

Sở Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Nhàn móc ra tinh dịch nơi hạ thể nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, biểu tình chuyên chú.

Sở Nhiễm yên lặng kéo chăn qua đỉnh đầu, nàng đây là làm sao vậy, ai đã nói sẽ hận hắn hai đời? Ai đã nói sẽ không bao giờ gặp lại hắn? Nàng khẩn trương tiếp xúc thân thể hắn, lòng tràn đầy chờ mong tiếp xúc cùng thân thể hắn, hai người giống như có một lực hút vô hình thúc đẩy, tự nhiên tiến lại gần nhau.

Bên ngoài có người tới bẩm báo: "Vương gia, Hoàng Thượng tuyên ngài lập tức yết kiến."

Cố Nhàn không ngẩng đầu lên, tiếp tục cẩn thận rửa sạch tiểu huyệt xinh đẹp: "Đã biết."

Một lát sau, Cố Nhàn đứng dậy: "Nhiễm Nhiễm cùng ta tiến cung."

Sở Nhiễm ở trong chăn cau mày.

Cố Nhàn xốc chăn lên, đầu ngón tay chuyển qua sau cổ nàng, nàng liền ngủ thiếp đi.

Dưới tình huống bị hôn mê, nàng trực tiếp bị đóng gói mang đi, chờ đến tỉnh lại đã tới hoàng cung.

Nàng nằm ở nơi vô cùng rộng rãi, trên người đắp một tấm chăn mỏng, bên tai có thể nghe được rõ ràng tiếng bánh xe cùng tiếng vó ngựa trên mặt đất.

Ánh sáng trong xe ngựa không tốt lắm, Sở Nhiễm nhìn chằm chằm nóc xe một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

Vô luận như thế nào, chỉ cần còn sống là được rồi.

Sở Nhiễm cảm thấy đời trước nàng có khả năng đã động đến phần mộ tổ tiên nhà hắn, bây giờ đã bị thu thập.

Cố Nhàn cong môi: "Tỉnh?"

Sở Nhiễm quay đầu, nhìn gương mặt gần gũi trước mắt, cố tỏ vẻ tự nhiên: "Đây là đang đi đâu?"

Cố Nhàn khẽ mỉm cười, vẻ mặt không có gì khác thường: " Gần đến hoàng cung."

"Vì sao lại mang ta theo?"

Cố Nhàn nhìn nàng bằng ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó không rõ ràng nói: "Nếu ta lại nghiện sữa, Nhiễm Nhiễm lại không ở bên ta, ta phải làm thế nào?"

Tâm trạng Sở Nhiễm vô cùng phức tạp.

Thấy bàn nhỏ bên cạnh có nước trà, nàng cố ý thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này, Sở Nhiễm cầm chén trà đưa qua, quay đầu nhìn hắn: "Vương gia uống nước."

Cố Nhàn cầm lấy chén trà, ngửi mùi hương thanh đạm: "Trà ngon!"

Sở Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì, liền thấy trên mặt hắn hiện lên một tia cổ quái, lắc đầu, bộ dáng thập phần tiếc hận.

"...Giờ phút này lại không phải."

Nói xong, nhìn Sở Nhiễm đang khó hiểu, Cố Nhàn nghiêng mình đem nước trà đổ ra chỗ trống bên cạnh.

Thời điểm nước trà chảy trên ván gỗ, liền có nhiệt khí phun ra, trên ván gỗ thủng một lỗ.

Trái tim Sở Nhiễm gần như ngừng đập.

Nàng ngây người nhìn tấm ván gỗ, lắp bắp nói: "Đây là có... Có độc?"

Nói xong lại nghĩ tới nước trà này chính là mình đưa cho Cố Nhàn, nếu như vừa rồi hắn uống...Nghĩ đến đây sắc mặt nàng thay đổi, vội vàng nói: "Không phải ta làm!" Tuy rằng nàng là mật thám, nhưng trước mắt cũng không dám a.

Nàng bực chính bản thân mình không có việc gì làm lại còn dâng trà!

Vẻ mặt Cố Nhàn lại rất bình tĩnh, hắn không nhanh không chậm đặt cái ly trong tay xuống, bình tĩnh nói: "Ta biết."

"..."

Sở Nhiễm chuẩn bị vô số lời giải thích nhưng một câu nói của hắn trực tiếp chặn họng nàng.

"Có rất nhiều người muốn ta chết." Cố Nhàn ngước mắt lên, cười cười trấn an nàng.

Hắn tin tưởng nàng là tốt rồi, Sở Nhiễm nhẹ nhàng thở ra. Nàng cảm thấy Cố Nhàn nhìn rõ mọi việc thật tốt.

Cố Nhàn vuốt ve tay nàng, cười ôn nhu: "Người mưu hại bổn vương, bổn vương sẽ trả gấp mười lần."

Sở Nhiễm sợ hãi, nếu như thân phận mật thám  của nàng bị phát hiện, chỉ còn con đường chết.

Nàng đã từng sống hai đời, kết cục đều thê thảm, hiện tại đời thứ ba này...

Sở Nhiễm quay đầu, nghiến răng ken két.

Nếu lần này vẫn như vậy, trước khi chết nàng chắc chắn sẽ bóp chết Cố Nhàn, khiến hắn trở thành đệm lưng cho nàng!

Trải qua việc vừa rồi, Sở Nhiễm cũng không còn hứng thú nói chuyện phiếm, yên lặng ngồi ở chỗ cũ bắt đầu suy tư,  bên kia Cố Nhàn nhắm mắt dựa vào xe ngựa, sắc mặt bình tĩnh như nước, khóe miệng mỉm cười, không biết đang suy nghĩ gì.

Không bao lâu, cửa cung từ từ mở ra, tường đỏ ngói lưu ly trải dài mấy chục dặm về phía sau, không nhìn được đến điểm cuối, toà thành nguy nga đồ sộ, trang nghiêm cao ngất, đã tới hoàng cung.

Cố Nhàn muốn đi trước gặp mặt Hoàng thượng nên dặn dò Sở Nhiễm vài câu liền rời đi, nàng được cung nhân đưa tới chỗ nghỉ ngơi chờ hắn.

Buổi tối, Hoàng Thượng mở tiệc mừng cho Cố Nhàn, Cố Nhàn mang theo Sở Nhiễm cùng tham dự.

Chỗ chính giữa là một nam tử trung niên mặc long bào màu vàng, uy nghiêm đứng trước đám người, được cung nữ hầu hạ, ngồi ở trên long ỷ, ngay sau đó, Sở Nhiễm liền nghe được một thanh âm khàn khàn vang lên: "Hôm nay trẫm mở tiệc khánh công cho lão ngũ, các vị ái khanh không cần đa lễ, bình thân."

Sở Nhiễm biết đó là Tần triều hoàng đế, Văn Chương Đế.

Mãi cho đến khi các phi tần cùng trọng thần trong triều ngồi xuống, những người khác lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

Sở Nhiễm hiện tại chính là tỳ nữ rót rượu của Cố Nhàn, Cố Nhàn không có rượu trong chén, nàng liền thêm, Sở Nhiễm bất đắc dĩ thở dài.

Cố Nhàn nhấp chén rượu, nhìn Sở Nhiễm, cười tà, đầu lưỡi nhẹ nhàng nhấp rượu, nhìn đến khi Sở Nhiễm mặt đỏ ửng.

Hừ! Sắc lang! Sở Nhiễm trong lòng yên lặng phỉ nhổ hắn.

Trong khi nàng rót rượu không trả lời, một đôi mắt phượng hẹp dài ở cách đó không xa nhìn chằm chằm nàng, rất giống một quỷ trong đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro