🔥 18. Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Bữa tiệc khánh công yến này kéo dài từ lúc trời chập choạng tối cho đến khi trăng lên đỉnh cành liễu.

Sau khi Cố Nhàn uống rượu, khuôn mặt tuấn tú có chút phóng túng, bước đi trầm ổn, đôi mắt đen như mực, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt.

Hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy vị đại thần.

Sở Nhiễm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nàng vừa ngẩng đầu thì thấy vô cùng khó chịu.

Tại sao hắn ta lại ở đây? Hắn là ai?

Sở Nhiễm nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng không nhìn nữa, tận lực trấn an bản thân không hoảng loạn như vậy nữa.

Nam tử nhìn nàng với biểu cảm khó đoán.

Sở Nhiễm bị hắn nhìn đến mức phía sau lưng lạnh cả người.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng...

Nàng cũng nhìn hắn và không nói lời nào...

Đột nhiên nam tử đi về hướng nàng.

Sở Nhiễm khẩn trương nắm chặt bình rượu.

Nam tử đi đến bên cạnh Cố Nhàn, cầm chén rượu, thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên: "Chúc mừng ngũ hoàng huynh chiến thắng trở về, lại lập thêm chiến công nữa rồi."

Cố Nhàn đáp lễ hắn bằng một ly: "Tạ Thất hoàng đệ."

Nam tử này là Thất hoàng tử, Trạch Minh vương, Cố Thiên Ngự.

Sở Nhiễm đột nhiên hít phải ngụm khí lạnh, nàng lại chính là mật thám Thất hoàng tử xếp  bên người Cố Nhàn, đúng là muốn tìm đường chết mà!

Sở Nhiễm co rúm lại, thân tránh ở phía sau Cố Nhàn, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cố Thiên Ngự mở miệng trào phúng: "Ngũ hoàng huynh thật có diễm phúc, đến chỗ nào cũng có mỹ nhân hầu hạ."

"Quá khen." Cố Nhàn cũng không khiêm tốn, uống một ngụm rượu, đặt chén rượu xuống, lười biếng dựa vào ghế, tay phải chống cằm, liếc nhìn Sở Nhiễm, cười vô cùng ái muội.

Sở Nhiễm lúc này hận không thể bổ đầu của hắn.

"Bang ——" chén rượu rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh, chấn động toàn bộ người trong điện.

Làm vỡ chén rượu không sao, nhưng người làm vỡ chén rượu thì có, tất cả mọi người đều nhìn bàn tay đang chảy máu của Cố Thiên Ngự.

Cố Thiên Ngự thở dài, "Thật đau lòng, đáng tiếc một ly rượu ngon."

Tỳ nữ phía sau Cố Thiên Ngự kinh hoảng quỳ xuống, thỉnh tội nói: "Là nô tỳ hầu hạ không chu toàn, thỉnh Vương gia dời bước, nô tỳ liền thỉnh đại phu giúp Vương gia xử lý miệng vết thương."

Trong đại điện không một tiếng động, tất cả đều lặng im chờ đợi Trạch Minh vương lên tiếng.

"Không cần." Cố Thiên Ngự thanh âm không hề nhẹ nhàng giống vừa nãy, nói với Cố Nhàn, "Không đáng ngại lắm, có thể thỉnh tù nữ bên người ngũ hoàng huynh giúp bổn vương băng bó một chút?"

Lời này vừa nói ra, mọi người hít một hơi khí lạnh. Bất cứ ai cũng có thể hiểu được ý tứ này.

Tỳ nữ kia vội vàng nói: "Nô tỳ hiểu một chút y thuật, vẫn là để nô tỳ xử lý giúp Vương gia."

Cố Thiên Ngự đan ngón tay vào nhau, vết thương bị chén rượu cắt qua đang chảy máu, giọng nói càng lạnh hơn, "Chỉ bằng thân phận ti tiện của ngươi, cũng có tư cách chạm vào bổn vương?"

Một câu nói khiến tỳ nữ kia sợ tới mức bả vai run rẩy không ngừng, nức nở như muốn khóc.

Cố Nhàn kéo Sở Nhiễm về phía sau, bảo hộ nàng dưới đôi cánh của mình, mắt phượng híp lại nhìn Cố Thiên Ngự.

Đằng sau hai đôi mắt kia là sóng ngầm mãnh liệt.

Cố Thiên Ngự liếc mắt nhìn Sở Nhiễm, Sở Nhiễm căng da đầu, đành phải bước ra, "Nô tỳ nguyện ý."

Cố Thiên Ngự nói nhàn nhạt với Cố Nhàn một câu: "Hoàng huynh, thất lễ." Sau đó liền đi khỏi đại điện.

Hai người một trước một sau đi ra đại điện.

Trăng sáng gió nhẹ, hoa đào nở rộ toả hương thơm thanh nhã, nước trong ao nổi lên bọt nước, mấy con cá chép nghe thấy tiếng bước chân liền vèo một cái bơi ra chỗ khác, biến mất trong ánh trăng.

Cảnh đẹp như vậy, toàn bộ thế giới đều rõ ràng.

Cố Thiên Ngự ngồi trên ghế nhìn Sở Nhiễm trước mặt, không nhịn được cười.

Trong đại điện không có băng gạc, Cố Thiên Ngự cũng không cho phép nàng rời đi, Sở Nhiễm đành phải lấy khăn tay trong tay áo ra, nửa quỳ ở trước mặt Cố Thiên Ngự, cẩn thận băng bó miệng vết thương.

Cố Thiên Ngự cảm thấy thoải mái, không cảm thấy xấu hổ khi hai người bên nhau, chỉ nói: "Bổn vương thưởng thức đồ vật, không cẩn thận lại bị thương."

Hắn nói không phải là thứ gì khác, mà là chén rượu trong tay vừa rồi.

Sở Nhiễm nhất thời thất thần, tay băng bó mạnh một chút.

Cố Thiên Ngự đau đến hút một ngụm khí lạnh, nhíu mày nói: "Nhẹ thôi!" Mới vừa rồi bị thương còn không thấy hắn một chút nhíu mày, hiện tại thành bộ dáng cực kỳ đau.

"Nếu Vương gia biết đau, vừa nãy không nên bóp nát chén rượu kia." Sở Nhiễm nhìn bàn tay hắn, động tác nhẹ hơn rất nhiều, cẩn thận giúp hắn băng bó.

"Bổn vương là cố ý." Cố Thiên Ngự thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.

"Bổn vương thấy ngươi luôn giúp ngũ hoàng huynh rót rượu, một chút cũng không thú vị, còn không phải giúp ngươi tìm việc vui sao." Hắn vô tình nói chuyện nhẹ nhàng hơn, đuôi mày hơi nhướng lên, giờ phút này trông hắn vô cùng sung sướng.

Sở Nhiễm nhìn hắn tươi cười, nghĩ đến buổi tối hôm đó.

Cố Thiên Ngự lại nói: "Bổn vương không gặp ngươi một thời gian, rất nhớ ngươi."

Hắn đang tán tỉnh? Cái mũ này thật to. Sở Nhiễm nhíu mày, thật ra là muốn thăm dò tin tức đi!

"Chẳng lẽ ngươi nhớ bổn vương sao! Thật là tàn nhẫn." Cố Thiên Ngự cúi xuống hôn trộm trên trán nàng, chỉ  như chuồn chuồn lướt nước, Sở Nhiễm liền né tránh.

Sở Nhiễm trong mắt rất tức giận, hỏi hắn: "Làm gì vậy?"

"Bổn vương vui vẻ, muốn hôn ngươi, cho nên hôn thôi." Cố Thiên Ngự biểu hiện vô tội, giống như đây là việc không có gì cả.

Tuy rằng không biết nguyên thân cùng Cố Thiên Ngự có quan hệ gì, nhưng nàng thật sự không thích.
🎶🎶🎶🎶🎶

Editor: Có ai như tui không? Tui cảm thấy edit truyện bộ cổ đại này dễ hơn bộ hiện đại "Hôm nay sếp không tăng ca" 🥲
Thời gian này tui sẽ tập trung edit bộ này trước.
Chúc mọi người nhảy hố vui vẻ 😻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro