🔥 19. Suýt chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Sở Nhiễm hơi nhíu mày, hình như bên ngoài có tiếng bước chân. Nàng đẩy Cố Thiên Ngự ra, đứng dậy hành lễ, dáng vẻ cung kính: "Vâng."

Cố Thiên Ngự nhìn bàn tay mình đang quấn mảnh vải lụa màu xanh lá, đôi mắt lạnh như nước sông cuối mùa thu, làm người ta nhìn không sót gì nhưng lại sâu không lường được, "Đừng quên thân phận của mình."

Ngay lúc này, một nữ tử bước qua ngạch cửa, mép áo màu xanh mang theo vân phong, bước đi nhẹ nhàng mà đoan trang, đồ trang sức đơn giản lại không mất phong phạm.

"Nô tỳ gặp qua Trạch Minh vương, Trạch Minh vương vạn phúc kim an." Nữ tử thanh âm mềm mại, "Nô tỳ có chút dược..."

"Không cần," Cố Thiên Ngự lãnh đạm nói, "Bổn vương có chút mệt mỏi, về phủ trước."

Cố Thiên Ngự vừa mới đi vài bước, lại quay về, ở bên tai nàng khinh thường nói: "Ngũ hoàng huynh sai người tới giúp ngươi giải vây, ngươi nếu như có dị tâm, hắn cũng không giữ được ngươi."

Cố Thiên Ngự nhìn nàng, cười như không cười.

Sở Nhiễm không rét mà run.

Nói xong, Cố Thiên Ngự liền không để ý những người khác mà rời đi.

Tỳ nữ bên cạnh thấy bóng dáng Cố Thiên Ngự hoàn toàn biến mất, mới đuổi kịp hỏi: "Lúc trước ngươi biết Trạch Minh vương?"

Sở Nhiễm lắc đầu, trả lời: "Lần đầu tiên gặp."

"Hành Nam vương ở bên ngoài xe ngựa chờ ngươi." Tỳ nữ nói cho nàng.

"Ồ! Cảm ơn!"

Nàng ngơ ngẩn đi qua hành lang dài, tâm tình trầm trọng.

Sở Nhiễm đi đến xe ngựa Cố Nhàn.

Vừa mới ngồi xuống, Cố Nhàn buông quyển sách trên tay xuống, thình lình hỏi một câu: "Thất hoàng đệ có làm khó dễ ngươi không?"

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn ngồi đối diện, hai người cách nhau khoảng một cánh tay.

Nàng ngơ ngác nhìn, lắc đầu, ý bảo hắn yên tâm.

Đôi mắt đen của Cố Nhàn có chút gợn sóng nổi lên.

Sở Nhiễm quái dị mà đánh giá hắn: "Ngươi cùng hắn có xích mích?"

"Xem như là vậy."

Cố Nhàn cao quý ném cho nàng hai chữ.

Cũng đúng, trên đời này nào có hoàng tử sống chung hoà thuận.

"Ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút, nếu không chết như thế nào cũng không biết." Thấy nàng hình như có tâm tư, Cố Nhàn lạnh lùng nói.

"Ta biết." Sở Nhiễm hậm hực nói. Nàng cũng muốn cách xa hắn một chút, nhưng nàng lại chính là mật thám của hắn.

"Hắn.."

"Sao, Nhiễm Nhiễm cảm thấy hứng thú với hắn?" Nàng còn muốn nói gì đó đã bị Cố Nhàn đánh gãy.

Nhạy bén cảm giác được ngữ khí hắn càng thêm lạnh băng, Sở Nhiễm suy đoán bọn họ kết oán quá sâu, cho nên nói thêm về Cố Thiên Ngự hai câu hắn đều không cao hứng, lập tức thức thời im miệng.

Nàng thở dài thật sâu, ngồi dựa trên đệm mềm.

Ong ——

Trong nháy mắt, vị trí nàng mới vừa ngồi liền có một mũi tên xuyên qua màn xe dày, cắm sâu ở trên vách xe.

Sở Nhiễm bình tĩnh xoay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên, thiếu chút nữa đã xuyên qua nàng.

Đối diện là Cố Nhàn vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, hắn làm như không thấy.

"Ngươi phát hiện ra rồi đúng không?"

Nàng hỏi chuyện mũi tên, theo tính cảnh giác của Cố Nhàn, hắn sẽ nhận ra được.

Lông mi hơi hơi nhấc lên, Cố Nhàn không phủ nhận, còn gật đầu: "Tất nhiên."

"Vậy sao ngươi không nói cho ta..."

Nàng bực bội không thôi, hắn rõ ràng sớm biết có nguy hiểm, lại chưa từng nhắc nhở nàng một chữ, vừa rồi nếu không phải nàng nghiêng đầu, hiện tại đã bị một mũi tên xuyên tim!

"Nhiễm Nhiễm hiện tại không phải vẫn ổn sao?" Ánh mắt hắn tĩnh lặng mà thâm sâu, cao thâm khó đoán mà nhìn nàng.

"Ngươi..." Sở Nhiễm chán nản.

Làm như không thấy nàng tràn ngập lửa giận, Cố Nhàn duỗi tay đem mũi tên kia rút xuống, cầm trong tay thanh thản thưởng thức, một chút đều không cảm thấy đó là hung khí thiếu chút nữa đoạt tính mạng nàng: "Yên tâm, mũi tên không có độc, trúng mũi tên ngươi cũng không chết được." Hắn còn vui sướng mà cong môi.

Rõ ràng hắn đang trả đũa nàng, nam nhân hẹp hòi.

Sở Nhiễm: "Ngươi... Ngươi..."

Sở Nhiễm bực đến hoàn toàn không nói ra lời.

Hắn chính là khắc tinh mệnh nàng, chỉ cần ở bên cạnh hắn thời thời khắc khắc đều có nguy hiểm.

Cố Nhàn một tay nhổ mũi tên xuống, nghiêng đầu nhìn về một phía, đột nhiên bị xốc mành xe ngựa lên...

Sở Nhiễm trừng mắt nhìn hắc y nhân nhảy lên xe ngựa, nhìn ngón tay hắn vừa nhấc mành, ngay sau đó, Cố Nhàn động ngón tay, trực tiếp đem mũi tên kia đâm vào ngực hắn.

Một mũi tên mất mạng.

Sở Nhiễm thiếu chút nữa muốn móc mắt ra ngoài.

Nàng tận mắt nhìn thấy Cố Nhàn giết người không chớp mắt, người nọ trước khi chết phun tung toé máu tươi vào người nàng, mùi tanh ngọt làm nàng nhịn không được buồn nôn.

Làm như không thấy, Cố Nhàn chán ghét nhìn thoáng qua đầu ngón tay dính máu, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài xe.

Hắn nửa ngày chưa lên tiếng, Sở Nhiễm theo tầm mắt hắn nhìn ra, vừa nhìn, thiếu chút nữa làm nàng hồn phi phách tán.

Thị vệ trưởng Tôn Thượng Thành cùng nhiều thị vệ khác bị một đám hắc y nhân bịt mặt vây quanh, đối phương nhân số đông vô cùng.

Mà xe ngựa bên này, còn có mười mấy người vây quanh, như hổ rình mồi nhìn bọn họ chằm chằm, trên lưng đều có cung tiễn.

"Này, đây đều là kẻ thù của ngươi?" Sở Nhiễm theo bản năng mà bắt lấy ống tay áo Cố Nhàn.

Cố Nhàn cúi đầu nhìn tay nàng dính đầy máu tươi của tên hắc y nhân, nói thật giả vui đùa: "Nói không chừng chính là ngươi trêu chọc."

"Sao có thể! Ta làm sao có thù..." Câu nói kế tiếp Sở Nhiễm đột nhiên im bặt.

Nàng nguyên thân là mật thám...

Sở Nhiễm hậm hực nhấp môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro