🔥 20. Đại gia, lần này ngươi chơi quá đà rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes
Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

"Có người ra ngàn lượng hoàng kim muốn cái đầu trên cổ ngươi, cho nên huynh đệ chúng ta đành phải đắc tội quý nhân." Thủ lĩnh là một tên hắc y nam tử từ trong đám người đi ra, mang mặt nạ đen không nhìn được bộ dáng , Sở Nhiễm chỉ thấy lông mày người nọ có một vết sẹo rất dài.

Xem đi, còn không phải kẻ thù của ngươi. Sở Nhiễm liếc mắt nhìn Cố Nhàn.

Cố Nhàn làm lơ nàng, ngược lại nói với tên mặt sẹo: "Không thể tưởng tượng được đầu bổn vương lại đáng giá như vậy."

Sở Nhiễm nhìn chằm chằm con ngựa cao lớn, nỗ lực nghĩ biện pháp thoát thân.

"Quý nhân, nếu không muốn ăn đau khổ, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn chịu trói đi." Mặt thẹo giương giọng nói.

Vì muốn chứng minh lời hắn nói, những hắc y nhân phía sau đồng thời kéo cung tiễn nhắm vào Cố Nhàn cùng Sở Nhiễm.

Trái tim Sở Nhiễm sắp nhảy ra ngoài.

Chỉ cần cái tên mặt thẹo kia ra lệnh một tiếng, nàng cùng Cố Nhàn tuyệt đối sẽ bị bắn thành cái rổ a!

Thời điểm này võ công cao cường cũng chưa chắc thắng được, địch ở bốn phía, huống hồ nơi này còn có nhiều người có chuẩn bị mà đến.

Nàng khẩn trương nhìn về phía Cố Nhàn. Đời trước nàng ở bên hắn cũng bị mũi tên bắn thành cái sàng. Chẳng lẽ đời này lại một lần nữa tái diễn.

"Ngươi nhìn ta làm chi?" Ánh mắt của nàng quá nóng, Cố Nhàn lạnh lùng liếc nàng một cái.

Túm ống tay áo hắn, Sở Nhiễm nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được: "Ngươi không có khả năng mang theo ít thị vệ như này, nhất định còn có rất nhiều ám vệ gì đó đi theo đi."

"Bổn vương lần này chỉ mang theo bằng này."Cố Nhàn lẳng lặng nói.

Sở Nhiễm tin hắn mới là lạ, nôn nóng nói: "Ngươi đừng đùa, mau yêu cầu người tới cứu mạng." Chậm trễ chút nữa, bọn họ từ người sống sờ sờ biến thành con nhím.

Cố Nhàn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn vương giống đang nói giỡn cùng ngươi?"

Vẻ mặt Sở Nhiễm nháy mắt tái đi.

Cố Nhàn đúng là không giống như người sẽ nói đùa.

"Chúng ta không phải sẽ chết chắc chứ?" Nàng gian nan mà nuốt nước miếng.

"Có lẽ." Cố Nhàn ném cho nàng hai chữ.

"Quý nhân, nói xong chưa? Huynh đệ chúng ta chờ hết kiên nhẫn rồi đó!" Bên kia, tên mặt thẹo giơ đao trong tay lên.

Phía sau hắn, nhóm hắc y nhân cùng giơ cung tiễn.

Mắt thấy chạm vào là nổ ngay.

"Đáng tiếc, bổn vương không có hứng thú dâng đầu lên cho người ta đổi lấy tiền tài." Cố Nhàn sắc mặt chợt lạnh lùng, trong cặp mắt sắc bén chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo.

Trong tay hắn rõ ràng đao kiếm đều không có, hắc y nhân ở đây lại không biết vì sao đột nhiên cảm giác được một loại sợ hãi chưa bao giờ có, từ đáy lòng sợ hãi một thân nam nhân mặc trường bào nguyệt bạch.

Nhận thấy thủ hạ có ý lùi bước, mặt thẹo nhíu mày rậm, phẫn nộ quát: "Phế vật! Bọn họ ít người, các ngươi sợ cái gì? Lấy đầu hắn cho ta!"

Một tiếng bạo rống kia làm người ở đây tỉnh táo lại, vội thu lại nỗi sợ, một lần nữa đem cung tiễn nhắm ngay Cố Nhàn.

"Giết hắn!"

Mặt thẹo ra hiệu lệnh, vũ tiễn như mưa đồng thời rời cung, thẳng vào Cố Nhàn.

Ngay lúc đó, Cố Nhàn ánh mắt lạnh lẽo, vận một chưởng hung hăng đánh vào mông ngựa.

"Tê ——"

Con ngựa hí vang một tiếng, bắt đầu kéo theo xe ngựa chạy như điên, đâm theo phương hướng đám hắc y nhân.

"Vương gia!" Ở nơi xa Tôn Thượng Thành đang chém giết thất thanh hô.

Nhóm hắc y nhân vừa nãy còn vây quanh xe ngựa bây giờ đã vội vàng hướng hai bên tránh thoát, ngây ra như phỗng mà nhìn chiếc xe ngựa lao như điên.

Sở Nhiễm hô hấp cứng lại, tiếng gió gào thét ở bên tai nàng, làm gương mặt nàng sinh đau.

Cố Nhàn cúi đầu nhìn nàng chăm chú, khe khẽ thở dài: "Nhiễm Nhiễm."

Hắn nói vô cùng ôn nhu, làm Sở Nhiễm ngơ ngác nhìn sườn mặt đẹp đẽ của hắn.

Cố Nhàn giơ tay xoa xoa má nàng bị gió thổi đến ngây dại, hắn trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: "Mục tiêu của bọn chúng không phải ngươi, nhân lúc xe ngựa còn chưa rơi xuống vách núi, ngươi lập tức nhảy xuống, có thể còn mạng sống."

Chỗ sâu nhất trong lòng nàng bỗng dưng run lên thật mạnh, nàng nắm chặt tay áo hắn, lẩm bẩm gọi ra tên của hắn: "Cố Nhàn..."

Trước mắt sống chết chưa rõ, Cố Nhàn lại...

Phảng phất một bàn tay vô hình nhéo trái tim nàng, khiến nàng khó có thể hô hấp.

"Ta..."

Nàng còn chưa kịp nói tiếp, hắn nhếch môi một cái, mang theo ý cười: "Ngươi cho rằng... Bổn vương sẽ nói như vậy sao."

Sở Nhiễm đang muốn an ủi hắn: "..."

Thái độ hắn chuyển biến quá nhanh, Sở Nhiễm nhất thời không phản ứng lại.

Đột nhiên, Cố Nhàn dùng sức kéo nàng vào trong lồng ngực, một chút cũng không cho nàng cơ hội thoát đi, hắn cúi người tới gần nàng, gằn từng chữ một bên tai nàng nói ra những lời như sét đánh bên tai.

"Cho dù chết, ngươi cũng phải chôn cùng bổn vương! Nếu không bổn vương nghiện sữa phải tìm ai!"

Sở Nhiễm nhìn hắn, trong lòng cực kỳ rối rắm...

Con ngựa điên kéo theo xe ngựa nhảy lên, xe ngựa rung chuyển theo, Sở Nhiễm cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng bị Cố Nhàn mạnh mẽ kéo ra bên ngoài, ý thức muốn sống mãnh liệt khiến nàng cuống quít bám vào một cục đá, lại bị người phía sau chế trụ, liền cùng hắn ngã xuống vực sâu...

"Cố Nhàn cái tên khốn này... A...!"

Dưới vách núi quanh quẩn tiếng thét chói tai thê thảm của Sở Nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro