🔥 21. Chết cũng không quên bú sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Trong phòng, tỳ nữ vừa mới nấu trà mới, hương trà lượn lờ ở gian đường, một tay nàng vén tay áo, một tay nâng ấm trà rót đầy một ly đưa cho nam tử cao quý bên cạnh.

Cố Thiên Ngự chỉ mặc một thân trung y màu trắng dựa vào bên cạnh bàn, thanh tao lịch sự mà tùy ý mà chấp khởi sứ men xanh ly. Nói với hắc y nhân trước mặt: "Việc làm đến đâu rồi?"

Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất: "Đám sơn tặc vô dụng kia đã bị toàn bộ thị vệ của Hành Nam vương giết chết, không còn một người sống, nàng thấy mũi tên kia sẽ biết là Vương gia, nhưng nàng và Hành Nam vương cùng nhau rớt xuống vách núi..."

Hắn từ từ xoay người, đằng sau nụ cười nguy hiểm là ... Một khuôn mặt yêu nghiệt.

Cố Thiên Ngự nhìn khăn gấm quấn trên tay.

"Bổn vương tin hoàng huynh có bản lĩnh kia chắc chắn sẽ không chết, dĩ nhiên... Nàng cũng sẽ không chết, bổn vương chỉ là muốn cảnh cáo nàng, đừng tưởng rằng tìm được chỗ dựa mới, cánh liền cứng, muốn bẻ gãy cánh nàng dễ như trở bàn tay."

Lúc tỉnh lại, cả người Sở Nhiễm bủn rủn vô lực, cánh tay trái hơi tê, trừ cái này thì không cảm giác được đau đớn.

Nàng mở hai mắt.

Ánh sáng chói loá khiến nàng lập tức nhắm mắt, đợi cho thích ứng một chút mới một lần nữa mở mắt.

Chậm rãi chống tay ngồi dậy, Sở Nhiễm phát hiện chỗ nàng nằm là một thảm cỏ mềm mại, đằng sau chính là rừng cây tươi tốt, có thể nghe được rõ ràng tiếng chim hót, nhìn khung cảnh này là ở đáy vực.

Một màn trước khi ngã xuống vẫn còn lưu lại trong đầu, Sở Nhiễm lạnh người.

Quả thực tâm thật ác độc, đến chết cũng không quên kéo nàng làm đệm lưng.

Nàng tức giận mà hừ hừ, đảo mắt liền tìm được "Đầu sỏ gây tội".

Vài bước ra ngoài, Cố Nhàn nằm ngửa dựa vào một khối lớn trên vách đá, hai mắt nhắm nghiền, như là hôn mê.

Liếc mắt một cái nhìn qua hắn, trên mặt cùng trên cổ có không ít bụi gai cắt ra vết thương, chảy ra máu.

Lúc đầu còn muốn thăm hỏi hắn, nhìn xem dáng vẻ này của hắn, Sở Nhiễm thật ra có chút mắng không ra câu.

Nàng không phải tên ngốc, tuy không biết vách núi cao bao nhiêu, nhưng hai người cứ rơi xuống như vậy tất nhiên sẽ bị thương, hiện giờ toàn thân nàng không có một vết thương, Cố Nhàn ngược lại bị hôn mê, nhìn đã biết là hắn vẫn luôn che chở nàng, nàng mới có thể bình yên vô sự.

Nàng ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn, con ngươi phát ra ánh sáng.

Rõ ràng nói chết cũng muốn nàng chôn cùng, nhưng lại bảo vệ nàng...

Cố Nhàn... Rốt cuộc ngươi nghĩ gì?

"Thật là không thể hiểu được ngươi."

Sau một lúc lâu, nàng lẩm bẩm nói, thở dài, muốn kêu hắn tỉnh.

Cố Nhàn hôn mê nỉ non: "Nước... Nước ..."

Sở Nhiễm tìm quanh đây đều không có nguồn nước, nàng trở lại, nghĩ nghĩ, đút nước cho hắn chỉ có duy nhất sữa của nàng.

Vì thế nàng đem đầu của hắn ôm trong lồng ngực, cởi bỏ y phục, hạ thân mình đem núm vú tiến bên miệng hắn.

Hắn như trẻ con tìm kiếm nguồn nước, tự giác mở miệng đem núm vú vào trong miệng, chậm rãi liếm mút.

Sở Nhiễm có chút đau lòng vuốt ve miệng hắn bị thương.

Nam nhân hút hút trong lồng ngực liền bắt đầu không yên, một bàn tay sờ lên vú bên kia của nàng, thưởng thức xoa xoa.

Hơn nữa càng ngày càng hướng gần vào trong ngực nàng.

Sở Nhiễm: "..."

Hôn mê sắc tâm cũng không thay đổi, một chút đồng tình thương hại đều không đáng cho hắn.

Sở Nhiễm rút ra núm vú, "Ba" một tiếng.

Cố Nhàn liền tỉnh, mở to mắt nhìn nàng. Phảng phất vô cùng tức giận vì sao muốn rút ra núm vú từ trong miệng hắn.

"Ngươi tỉnh!" Sở Nhiễm nói.

Cố Nhàn gằn từng chữ một nói: "Bổn vương đói bụng."

Sở Nhiễm "Ờ" một tiếng.

Nhìn nàng không có phản ứng, vẫn cứ ngây ngốc ngồi quỳ ở bên người hắn, Cố Nhàn không kiên nhẫn, giương giọng cường điệu: "Bổn vương nói, bổn vương đói bụng."

Sở Nhiễm nhíu mày, rối rắm nói: "Ta biết a, Vương gia vừa mới nói."

Cố Nhàn lần này ánh mắt đã có thể giết người, lạnh giọng nói: "Một khi đã như vậy, ngươi còn ngồi im?"

Sở Nhiễm biết hắn muốn bú sữa, nhưng nàng cố tình không muốn cho hắn bú sữa.

Nàng chậm rì rì đem tầm mắt trở lại trên mặt hắn, trên mặt hắn đầy sương lạnh, con ngươi trầm tĩnh lạnh lẽo, chỉ thiếu không viết chữ... Bổn vương muốn bú sữa, ngươi nhìn mà làm.

"Không cho bú." Chịu đựng khóe miệng run rẩy, nàng hơi hơi mỉm cười.

"Không có khả năng, bên kia còn chưa có hút." Cố Nhàn nhìn nàng.

Nàng tiếp tục cười: "Ta tâm tình không tốt, sữa tắc rồi."

Cố Nhàn lần này lười cho nàng một ánh mắt dư thừa, ngón tay thon dài dưới ánh mặt trời trơn bóng như ngọc, bàn tay đẹp như vậy đang xé rách quần áo trước ngực nàng.

Bầu ngực bên kia nhảy ra, nhũ phong cao ngất trắng nõn, nở nang đứng thẳng, đầu vú hồng nhạt kiều nộn hơi hơi dựng thẳng.

Sở Nhiễm không nghĩ tới hắn sẽ dùng sức mạnh như vậy, chỉ thấy một cái đầu màu đen trực tiếp vùi vào ngực nàng, cắn núm vú nàng không bỏ.

Sở Nhiễm: "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro