🔥 22. Không có tiết tháo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad: iris_iris0723
Nguồn: Vespertine

Bị hắn đè lại hút xong rồi liếm, Sở Nhiễm toàn thân bủn rủn không ngừng, toàn thân đều tê dại.

Sở Nhiễm không thể không bội phục hắn, mặc dù là bú sữa, nhất cử nhất động đều làm đến phong nhã vô song, giống như đang thi họa vậy.

Thấy hắn bú sữa xong tâm tình không tồi. Sở Nhiễm đột phát ý nghĩ hỏi: "Ngươi cùng Thất hoàng tử... Thật sự có thù hận rất sâu sao?"

Cố Nhàn bú sữa xong, tay cũng không buông ra, tiếp tục thưởng thức bầu ngực mềm mại, trầm mặc một chút mới nói: "Cũng không có gì, chỉ là... Bổn vương không vừa mắt hắn thôi."

Sở Nhiễm: "..."

Mệt cho nàng đều đã phán đoán vô số ân oán tình thù giữa hai người, kết quả lý do liền đơn giản như vậy, vị đại gia này... Hắn nhìn không thuận mắt!

"Hắn cũng là như thế." Cố Nhàn bổ sung nói.

Sở Nhiễm lại lần nữa cảm thấy tam quan bị phá huỷ.

Hai người này thật nhàm chán, chỉ vì nhìn nhau không thuận mắt, ngay cả thích khách cũng phái!

"Ừm..."

Sở Nhiễm suy nghĩ, thân phận mật thám của mình khả năng không quan trọng.

Chỉ thấy Cố Nhàn quăng ánh mắt hình viên đạn lại đây: "Ngươi để ý hắn?"

Sở Nhiễm nhíu mi: "Sao có thể, ta chỉ là tò mò vì sao hắn đột nhiên muốn ta đi giúp hắn băng bó..."

Nói đến đây nàng dừng lại, cẩn thận nhìn hắn.

Trước khi gặp Cố Thiên Ngự, hắn đối với nàng vẫn khá tốt, nhưng sau khi gặp Cố Thiên Ngự, thái độ Cố Nhàn đối với nàng hoàn toàn thay đổi, nói trở mặt liền trở mặt.

Giống như trẻ con bị người khác đoạt món đồ chơi, tức giận lung tung.

Cố Nhàn nghe vậy làm làm như suy nghĩ một chút, đáy mắt mờ mịt sương mù, khiến người ta nhìn không rõ cảm xúc chân thật trong đó, hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự chỉ là nghĩ như vậy?"

Nàng thong thả gật đầu.

Trong chớp mắt Cố Nhàn liền nghiêng đầu đi. Nàng thấy nhàm chán liền nghịch cái khăn quàng cổ.

Sau giờ ngọ ánh nắng ấm áp chiếu xuống, dừng ở góc váy trắng của nàng, lưu lại khung cảnh tươi đẹp, Cố Nhàn nhìn Sở Nhiễm ngã vào trong ngực mình.

Trước đó một khắc, hắn điểm huyệt nàng.

Ngón tay chậm rãi mơn trớn trên gương mặt nàng, động tác chưa bao giờ ôn nhu như vậy, giống như đang đụng vào bảo vật yếu ớt nhất.

Hắn cười nhạo một tiếng: "Hy vọng ngươi ở bên cạnh bổn vương là không có mục đích."

"Vương gia."

Sau sườn núi đột nhiên xuất hiện đoàn người, đi đằng trước là nam tử trẻ tuổi nhưng không phải là thị vệ trưởng Tôn Thượng Thành.

Cố Nhàn một tay ôm lấy Sở Nhiễm, lạnh lùng phân phó nói: "Hồi vương phủ."

"Vâng."

Sở Nhiễm lần này ngủ đến ba canh giờ, chờ nàng tỉnh táo lại, xe ngựa đã sắp trở lại Hành Nam vương phủ.

Nhắm mắt lại liền nhớ rõ đột nhiên nàng bị choáng váng, lúc sau liền mất đi ý thức, Sở Nhiễm bất chấp thân thể cứng đờ, một tay túm lấy tấm mành.

Phía trước là mười hộ vệ áo đen chưa từng gặp qua, một đám sắc mặt lạnh lùng cưỡi ngựa, duy nhất không thấy Cố Nhàn.

Sở Nhiễm cuống quít hô: "Các ngươi là ai? Cố Nhàn đâu?"

Hộ vệ như là không nghe được lời nàng nói, không ai quay đầu lại xem nàng.

Sở Nhiễm lòng nóng như lửa đốt, nhíu mày nói: "Này! Đều là kẻ điếc sao, Cố Nhàn ở đâu?"

Vẫn là không có người nào phản ứng nàng.

Nàng vội vàng tiến đến phía trước, không quan tâm nhảy xuống, lúc này đột nhiên nghe được có người nhàn nhạt nói: "Sở Nhiễm, ai cho phép ngươi có thể hô thẳng tên huý của bổn vương?"

Nàng bỗng dưng quay đầu, Cố Nhàn cưỡi một con ngựa màu đen chậm rì rì đi ở bên trái, trên người quần áo không thay đổi, dung mạo như cũ thanh lãnh như ánh trăng, cả người khí chất càng thêm lạnh lẽo như tuyết. Giờ phút này hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt thâm trầm.

Sở Nhiễm hoảng hốt, ngây ngốc buột miệng thốt ra: "Hoá ra ngươi không sao a." Nói rồi thở hắt ra.

Cố Nhàn im lặng, ngay sau đó cong môi: "Ngươi... Lo lắng cho bổn vương?"

"Đương nhiên..."

Sở Nhiễm theo bản năng liền đáp đương nhiên rồi, nói đến một nửa, bỗng nhiên nhớ lại nàng cùng hắn quan hệ... Nàng quyết đoán sửa miệng, lời thề son sắt mà nói: "... Ta là lo lắng Vương gia nếu xảy ra chuyện gì, vương phủ người sẽ gây phiền toái cho ta."

Trong nháy mắt ánh mắt Cố Nhàn trở nên lạnh băng.

Hắn lãnh đạm một tiếng: "À? Thì ra là thế."

Sở Nhiễm bị ngữ khí của hắn đông lạnh đến run lập cập, nàng yên lặng rụt rụt, thầm nghĩ có phải mình nói sai rồi không.

"Vương gia, đến rồi."

Cố Nhàn xuống ngựa, đi đến xe ngựa, trực tiếp chặn ngang bế  Sở Nhiễm lên vào vương phủ.

"Ngươi làm gì? Ta có thể tự đi." Sở Nhiễm giãy giụa muốn xuống dưới.

Cố Nhàn định hướng lên trên vứt nàng, nàng sợ tới mức vội vàng ôm sát cổ Cố Nhàn, "Lại động đậy, liền quăng ngã ngươi xuống."

Sở Nhiễm thành thật ôm hắn.

Cố Nhàn ôm nàng vào phòng ngủ, ném nàng ở trên giường lớn, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người mình.

Sở Nhiễm cảm giác bầu không khí không đúng lắm, "Vương gia, ta còn phải về phòng của mình, Vịnh Mai đang đợi ta."

"Lúc này không gọi tên huý bổn vương?"

Sở Nhiễm rụt đầu.

Cố Nhàn xuy một tiếng: "Ngươi thật có tiền đồ!"

Cố Nhàn tiếp tục cởi đai ngọc của mình.

Sở Nhiễm biểu tình sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì?" Vài sợi sợi tóc hỗn độn dán ở gò má nàng, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt một mảnh sợ sệt, sinh ra vài phần nhu nhược đáng thương.

Cố Nhàn duỗi tay vén sợi tóc che trên mặt nàng, hắn cong môi cười xấu xa: "Làm việc bổn vương muốn làm!"

Khi tay hắn chạm vào người, Sở Nhiễm liền cứng lại.

Nam tử yêu mỵ cúi người xuống, tóc dài đen chạm vào cổ nàng, quấn quanh cùng tóc nàng, hắn thở ra khí nóng quanh quẩn bên tai nàng, thanh âm kia cũng nhiễm một tia say nhân tâm kiều diễm, "Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?"

Thanh âm kia trầm thấp mà dễ nghe, phảng phất giống như tiếng suối chảy róc rách, làm say thần trí.

__________
Editor: Có muốn 🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro