🔥 2. Được giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes

Wattpad: iris_iris0723

Nguồn: Vespertine

Sở Nhiễm đã lâu không ăn no, phần lớn đều dựa vào nước uống và đào rau dại kiếm sống, giờ không đào được rau dại nữa, nàng đói đến mức không còn sức lực mà ngã xuống đất.

Cũng không biết qua bao lâu, ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ.

Tiếng ngựa chiến hí lên, như thể xa gần. Nàng không còn sức để hét lớn, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người trên mặt đất, chật vật theo hướng phát ra âm thanh.

Trong mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy một người đang chậm rãi bước tới từ ánh hoàng hôn rực cháy, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bầu trời, như thể hắn ta bị bao trùm trong một màu đỏ.

"Cứu ta ..." Sở Nhiễm lẩm bẩm.

Cuối ngày mặt trời lặn, chó sói rừng kêu thảm thiết bên kia đường chân trời càng tô điểm thêm sự chết chóc, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, giống như một sự im lặng chết người.

"Chủ tử, là một nữ tử."

Một lúc sau, giọng nói của nam tử từ sau rèm của chiếc kiệu, "Mang về đi!"

Sở Nhiễm được nhấc lên, nằm lên lưng ngựa.

Hình bóng mờ ảo sau tấm rèm phản chiếu vào mắt nàng, nhưng không thấy rõ khuôn mặt của nam tử. Biết mình đã được cứu, Sở Nhiễm cởi bỏ mọi đề phòng vào giây phút cuối cùng và chìm vào bóng tối không đáy.

Những chiếc màn trướng dày hầu như không che được những đợt nắng nóng bên ngoài, và bên trong chiếc kiệu cực kỳ oi bức. Một góc của tấm rèm nhẹ nhàng được vén lên, hiện ra khuôn mặt của nam tử. Nếu không phải vì miếng vải đã bị rách và chảy máu, người ta đã nghĩ rằng đó là một tiên nhân.

Không có chiến giáp, một chiếc áo choàng màu tím được khoác hờ hững trên người, và đường viền cổ áo hơi hở ra lộ một vài vết máu. Những vết máu rải rác làm hiện lên sự khí phách.

Dù khuôn mặt lúc này gần như tái nhợt nhưng lại tuấn mỹ khiến người ta không thể dời mắt. Khi các ngũ quan trên khuôn mặt kết hợp với nhau, không giống vẻ đẹp của một người đàn bà kiều mỹ, mà là vẻ đẹp phong trần tuấn dật không giống người phàm.

Ngón tay hắn siết chặt, tựa như đang cố gắng hết sức chịu đựng gì đó, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn ra bên ngoài qua rèm cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng ngất xỉu trên lưng ngựa phía trước.

Hai hàng lông mày của hắn cau lại, trên cánh tay quấn một miếng vải màu trắng, vết máu chảy ra đỏ như son.

Thị vệ cúi đầu nói: "Chủ nhân, cẩn thận có bẫy."

Đôi mắt của hắn không còn thâm thúy như vừa rồi, mà đã thay đổi thành dáng vẻ phong trần nhẹ nhàng. Hắn lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, không phân biệt được là buồn hay vui, chỉ nói một câu: "Lập tức về kinh thành." Thị vệ cau mày hiểu ý.

Trước tình hình loạn trong giặc ngoài, Hành Nam vương đích thân nắm giữ ấn soái xuất chinh, tiêu diệt cuộc xâm lược của nước Tề ở biên giới, cuộc chiến này đã kéo dài ba tháng, binh mã của nước Tề liên tiếp đầu hàng, Hành Nam vương đánh năm thắng bốn , thu hồi được thành trì đã mất.

Vị Hành Nam vương kia, thế nhân ca ngợi hắn là chiến thần có phong độ vô song, chính là người trước mặt.

Hành Nam vương, Cố Nhàn.

Lúc nàng tỉnh lại còn nằm ở trên giường, nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy cả người đau nhức không dứt nhưng tứ chi vô lực, nhất thời vô cùng khát nước, loay hoay muốn đứng dậy đi tìm chút nước uống.

    Nàng vừa mới dậy, thân thể giống như không phải của mình, không nhấc nổi bất kỳ thứ gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình ngã lại giường.

    "Cô rốt cuộc cũng tỉnh!" Một thiếu nữ bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi tiến vào, mặc chiếc áo màu xanh da trời, tóc búi nhỏ, mặt mũi thanh tú. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt cong cong nở nụ cười.

    Sở Nhiễm tựa hồ rất phòng bị, cảnh giác hỏi: "Cô là ai ?"

    "Cô nương không cần lo lắng, là Vương gia chúng ta đem cô về." Thiếu nữ rót một ly trà, đưa tới trước mặt nàng nói, "Vương gia phái ta tới chăm sóc cô, ta tên Vịnh Mai."

    Sở Nhiễm uống vài ngụm nước, suýt nữa bị sặc, mặt đỏ bừng, nàng lấy tay che ở miệng, ánh mắt có chút ngượng ngùng, nói: "Ta tên Sở Nhiễm."

    Lúc này bụng Sở Nhiễm kêu vang dội, có chút lúng túng nói: "Ta, ta..."

Vịnh Mai khẽ mỉm cười: "Sở cô nương, ta lấy cho cô một bát cháo gà, cô ngất quá lâu nên phải ăn nhiều."

    Sở Nhiễm vừa ăn cháo vừa hỏi: "Vương gia các cô tên gì?"

    "Hành Nam vương, Cố Nhàn." Vịnh Mai có chút sững sờ với vẻ mặt ngượng ngùng.

    Sở Nhiễm gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. Đợi nàng khôi phục chút khí lực, vừa vặn truyền đến tin Vương gia trở về phủ, Sở Nhiễm liền muốn đi bái kiến Hành Nam vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro