🔥 3. Hoảng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes

Wattpad: iris_iris0723

Nguồn: Vespertine

Dọc theo đường đi, hương hoa bay đầy, sân viện vắng vẻ, không giống nơi có người ở, trong sân cũng rất ít người.

Cố Nhàn đang ngồi, đôi mắt đen dài và hẹp, ánh lên một tia sáng nhẹ, giống như những viên ngọc. Đôi mày kiếm mỏng trên thái dương. Sống mũi tinh xảo, đôi môi mỏng, hắn mặc một bộ xiêm y tím mà không có bất kỳ đồ trang trí nào khác. Mái tóc đen ngang lưng được búi lên một phần bằng chiếc trâm ngọc bích, nơi trán rủ xuống một phần tóc.

Thấy nàng, Cố Nhàn đầu tiên nghi ngờ một chút, tiếp đó hỏi: "Đây là tiểu cô nương kia?"

    Vịnh Mai gật đầu một cái: "Đúng vậy, Vương gia. Sở cô nương hiện giờ không có gì đáng ngại."

    Cố Nhàn hỏi: "Ngươi tên là gì? Ở kinh thành có người nhà không?"

Sở Nhiễm đi vào liền nhìn cái người Cố Nhàn đang ngồi phía trước, đầu nàng "Ong" một tiếng, hô hấp như bị chặn lại. Sau đó, nàng cúi đầu xuống, lông mi dài vừa vặn che khuất sự hốt hoảng trong mắt, có chút nơm nớp lo sợ nói: "Ta tên Sở Nhiễm, ở kinh thành không có người nhà." Nói xong câu này lời, nàng từ từ đứng lên.

    Cố Nhàn đi tới chỗ nàng. Tiếng bước chân kia khiến nàng càng ngày càng sợ hãi... Bóng người thon dài từ từ đem nàng vây chặt, đi tới trước mặt, Cố Nhàn ngồi xuống, sau đó sờ vào gương mặt của nàng.

Sở Nhiễm cơ hồ không khống chế được khuôn mặt khiếp sợ. Nàng không tránh khỏi run rẩy. Hắn bóp mặt nàng, nàng không dám động. Nàng nhận ra khuôn mặt này, hắn chính là một cơn ác mộng.

    Sở Nhiễm tim đập thình thịch, cơ hồ quên phải thở, đầu óc trống rỗng, thân thể vốn đã mềm nhũn, eo lập tức bị một tay ôm lấy, một tay kia siết cằm nàng khiến nàng phải ngẩng đầu lên.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Trầm mặc hồi lâu, Cố Nhàn nói: "Vậy ngươi liền ở lại đây đi."

    Nàng quay đầu đi không nói lời nào, trong lòng kinh ngạc vạn phần, nàng siết chặt gắt gao quả đấm nho nhỏ.

    Cố Nhàn thấy nàng không có phản ứng, hỏi một câu: "Làm sao, không muốn?"

    Bỗng dưng, nàng ngẩng đầu lên. Cố Nhàn thấy được ánh mắt nàng, đó là một đôi mắt cực kỳ đen, không có một tia ánh sáng.

    Là ảo giác sao? Cố Nhàn thấy rõ ràng trong đôi mắt kia toàn là địch ý, giữa hai hàng lông mày thế nhưng là một cỗ lệ khí.

Không chờ hắn ngẫm nghĩ, thiếu nữ liền nhào vào trong ngực hắn, trên người mới vừa thay chiếc áo màu xanh, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, Cố Nhàn có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ bị nữ tử ôm, nàng giống như con chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng liền nhào vào lòng hắn, khiến cho hắn không nhịn được dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng.

    Sau đó giọng nói đầy ắp ủy khuất, cảm kích của nàng vang lên, khiến hắn mềm lòng.

    "Ca ca ..."

Tiếng ca ca này khiến cho Cố Nhàn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

    Quân tử vô song, tròng mắt đen như mực nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu, nhìn về phía Sở Nhiễm, thanh âm trong trẻo như tiếng suối chảy, nói nhẹ nhàng chỉ có thể để nàng nghe thấy: "Tiểu cô nương vì sao kêu bổn vương là ca ca?"

    Cố Nhàn không đợi câu trả lời của nàng, quan sát nàng mấy lần, rơi vào đôi mắt hạnh mang lãnh ý, hơi ngẩn ra, đáy mắt có ánh sáng chợt lóe lên.

    Sở Nhiễm mở to hai mắt, ngước đầu lại mềm mại kêu một tiếng: "Ca ca!"

Bốn phía truyền tới một mảnh khí lạnh. Sở Nhiễm quét ánh mắt qua, thị vệ của hắn cùng người hầu ở đây, ai ai cũng đầy khiếp sợ.

    Nàng ngẩng đầu lên đối mặt với Cố Nhàn, ánh trăng phản chiếu đôi mắt hạnh của nàng, từng giọt nước mắt bỗng chợt lăn dài.

Ở trong căn phòng trống suốt hai năm, nàng không hề rơi lệ, uống rượu độc nàng không khóc, bị mũi tên nhọn đâm xuyên nàng cũng không khóc, nhưng vào lúc này đối mặt hắn nàng lại khóc lã chã.

Rốt cuộc thì, nàng không thể không oán hận!

Nàng không muốn hận hắn, nhưng cũng không thể tha thứ hắn. Nếu vận mệnh lại đem bọn họ buộc chung một chỗ, vậy thì chỉ có thể ở bên người hắn tùy thời cơ hạ thủ vi cường.

    "Vương gia giống như ca ca." Nàng hết sức bình tĩnh nói, bởi vì quá kích động, nên kịch liệt ho khan.

    Cô nương xinh đẹp lại ốm yếu, luôn làm người khác không đành lòng khiển trách. Vịnh Mai bên cạnh vô cùng sợ Vương gia trách phạt Sở Nhiễm tội bất kính, không nhịn được lộ ra sự lo âu.

Cố Nhàn nhìn nàng không chớp mắt trong chốc lát, lông mi rũ xuống, bỗng nhiên khe khẽ thở dài một hơi: "Cô nương đói bụng không?"

    "A? Ồ." Nhìn hắn gần trong gang tấc, Sở Nhiễm hơi thất thần.

    Ngẩng đầu liền thấy nàng đờ đẫn nhìn mình, Cố Nhàn nghiêng đầu một cái, ngón tay thon dài lại nhẹ nhàng niết mặt nàng, thở dài: "Quá gầy."

    "Phải dưỡng một chút." Dừng một chút, hắn lại nói.

    Lúc này bọn họ mới nhận ra dựa vào nhau quá gần, Sở Nhiễm còn chưa mở miệng, Cố Nhàn đã buông tay ra một cách tự nhiên, không có phân nửa bối rối.


-----------

Mọi người ưiii vì mấy hôm nay mình rảnh rỗi nên edit dc nhiều nè, mọi người tích cực vote và góp ý cho mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro