Chap 1: Thông dịch viên tiếng Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua, Phác Chí Mẫn nhận được điện thoại phỏng vấn của tập đoàn tài chính Tuấn Thị. Tuấn Thị là một môi trường làm việc tốt, với mức lương nhiều người ngưỡng mộ. Từ khi còn học đại học, cậu đã không ngừng nhắc nhở bản thân phải học tập thật tốt để sau này được "đầu quân" cho những tập đoàn danh tiếng như vậy. Mà cậu cũng thấy số mình có chút may mắn. Tuy là trước giờ, cậu luôn cảm thấy bản thân rất "nhọ" nhưng không ngờ, vừa vặn khi cậu tốt nghiệp thì nghe tin tập đoàn Tuấn Thị muốn "lấn sân" sang thị trường Ý. Nhưng thực sự nếu họ không mở rộng thị trường sang Ý thì với khiếu ngoại ngữ của mình, cậu cũng có thể ứng cử vị trí tiếng Nhật hoặc tiếng Hàn.

Sáng hôm nay, cậu dậy thật sớm chuẩn bị đi phỏng vấn. Mẹ Phác thấy cũng nôn nóng không kém gì cậu.

Trước kia bà và cha cậu ly hôn, ông ấy thì đi với con hồ ly kia, bỏ lại bà cùng Chí Mẫn đang học đại học năm nhất cùng em trai cậu, Tại Hưởng đang học lớp 9.Chính vì hoàn cảnh như vậy nên Chí Mẫn từ là một đứa trẻ hoạt bát lại trở nên cực kỳ ít nói. Cần thì sẽ nói,không thì nhất định sẽ im lặng không nói gì cả.

Chí Mẫn mặc quần jean, áo sơ mi trắng, đi giày thể thao trắng,vì đó là món đồ cậu ưa dùng nhất từ trước đến nay, đi cực kì thoải mái cùng mái tóc nâu tôn lên làn da trắng hồng đứng trước gương. Mẹ Phác thấy con trai có vẻ hồi hợp thì lập tức mỉm cười :

-"Chí Mẫn của mẹ! Hôm nay nhìn con tuyệt lắm! Không có điểm nào có thể chê được a! "

-"Anh! Hôm nay anh nhìn thật tuyệt a! Hưởng Hưởng chúc anh sẽ phỏng vấn thành công nha!"_____Tại Hưởng trong miệng còn ngậm một lát bánh mì phết bơ đậu phộng ăn sáng, thấy anh trai chuẩn bị đi phỏng vấn cũng tích cực cỗ vũ.

-"Chí Mẫn! Con đừng căng thẳng! Mẹ tin con sẽ làm tốt mà!"

-"Mẹ! Con sẽ cố gắng! Con đi đây! "

Chí Mẫn chào tạm biệt mẹ và em trai rồi cầm túi xách ra khỏi nhà.
Đứng trước toà nhà Tuấn Thị cao ngập trời, Chí Mẫn cố hít thở sâu, giữ cho mình bình tĩnh. Sau đó theo hướng dẫn đi lên phòng phỏng vấn. Thật sự cậu rất run nha. Đã thế ngồi bên ngoài chờ, nghe mấy người cùng đi phỏng vấn nói, cậu càng run hơn.

[Sao rồi? Cô phỏng vấn tốt không?]

[Trời ơi! Đúng là vào những nơi như thế này thật không dễ! Ban tuyển dụng cực kì nghiêm khắc, hôm nay thế nào mà còn có cả tổng giám đốc đích thân tuyển dụng nữa. Mà anh ta mặt tuy là đẹp đấy nhưng mà vẻ mặt lại lạnh lẽo đến ngạt thở. Tôi không chắc mình sẽ đỗ phỏng vấn đâu! Huhu!]
[Thôi cô đừng buồn nữa!]

Chí Mẫn nghe xong thực muốn khóc nha. Trước giờ cậu còn có một tật xấu đó là khi lo lắng hay căng thẳng thì rất buồn đi nhẹ mặc dù nhiều lúc đó chỉ là cảm giác.

Và bây giờ cũng vậy, cậu cũng muốn đi vệ sinh. Nên liền đi vào nhà vệ sinh giải toả.

-"Ông trời à! Làm ơn giúp con! Con chỉ muốn có công việc này thôi! Con bây giờ thực muốn khóc thôi! Tại sao lại run sợ như vậy? Rõ ràng trước giờ con cũng từng nhiều lần đi thực tập rồi! Vậy tại sao lần này lại căng thẳng như vậy? "
Đang lúc cậu đang nói nhảm trước gương thì có một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, tóc vuốt màu nâu sáng, nhìn khoảng cỡ 27 tuổi, nhưng thần thái nhìn cực kì nguy hiểm đi vào, đứng cạnh cậu rửa tay. Cậu bị hù dọa thì liền chạy đi. Chết rồi! Lỡ anh ta nghe thấy mấy lời mình nói thì làm sao? Thật mất mặt mà.

Cũng như bao người khác, cuối cùng Chí Mẫn cũng được gọi vào phỏng vấn. Bên trong là 5 người. Nổi bật nhất chính là người đàn ông trẻ ngồi ở giữa. Chí Mẫn thấy có chút quen. Không phải là người đàn ông ban nãy sao? Anh ta chính là nhà tuyển dụng hôm nay sao? Chết rồi! Mình lỡ để anh ta biết mình lo sợ vậy, có khi nào bị đánh trượt không?

-"Cậu tên là Phác Chí Mẫn? "
Một cô gái khoảng 25 tuổi lên tiếng.

-"Vâng! Tôi tên là Phác Chí Mẫn, năm nay 23 tuổi!"

-"Cậu có thể nói thành thạo ba thứ tiếng Nhật, Hàn, Ý ngoại trừ tiếng mẹ đẻ ra và ngôn ngữ phổ thông là tiếng Anh? "

Cái người đàn ông nguy hiểm kia, nãy giờ không thèm nhìn cậu một cái, chỉ cúi đầu xem xét tập tài hồ sơ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói.

-"Dạ đúng!"

-"Cậu có biết là ở Tuấn Thị, khi đi làm mà đi giày thể thao là một sự bôi nhọ công ty không? Chắc hẳn cậu cũng nghe đến danh tiếng của Tuấn Thị. Chính vì vậy, mà ở công ty, mọi người đều ăn mặc rất chỉn chu. Cậu không thấy giày thể thao rất mất thẩm mĩ sao? "
Một người phụ nữ khác quét qua cậu một lượt rồi lên tiếng chỉ trích.

-"Thưa....tôi thành thật không cố ý!"

Tâm cậu vốn đã căng thẳng nay bị nói vậy thì liền trùng xuống rất nhiều. Nếu không muốn nhận cậu thì để cậu đi thẳng đi, sao lại giữ cậu ở chỗ ngạt thở chết người này mà chỉ trích chứ.

-"Tuyển cậu ấy vào vị trí thông dịch tiếng Ý!"

Người đàn ông nguy hiểm kia nãy giờ như ngồi xem kịch vui cuối cùng đặt hồ sơ xuống, đứng dậy vứt một cậu gây shock rồi bỏ đi.

Hôm đó Chí Mẫn trở về tâm trạng cực kì vui vẻ. Cuối cùng thì cậu cũng có một công việc rồi. Từ giờ cậu có thể cùng mẹ nuôi Lộc Hàm đi học rồi. Mẹ cũng sẽ bớt đi gánh nặng trên vai.

-"Mẹ! Tại Hưởng! Con về rồi!"

-"Chí Mẫn/Anh Chí Mẫn! Sao rồi? Nhìn anh vui vẻ vậy là trúng phỏng vấn rồi đúng không? "

-"Ừ! Hai người! Con ngày mai chính thức đi làm rồi! "

-"Vậy thì tuyệt quá! Tối này mẹ sẽ làm tiệc chúc mừng con! "

-"Được đó mẹ! Đi thôi! Ba mẹ con chúng ta cùng đi mua đồ nào! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin