Chap 2: Cảm giác này là sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Chí Mẫn thức dậy với tâm trạng hết sức vui vẻ. Hôm này chính là ngày đầu tiên cậu đi làm. Cậu nhìn tấm thẻ nhân viên của mình mà cảm thấy rất tự hào. Vì đây là thẻ nhân viên đặc biệt, chỉ có nhân viên Tuấn thị mới có, khác hẳn các công ty khác, từ thiết kế đến nội dung.

-"Mẹ Phác! Con đi làm đây! "

Sau khi sửa soạn xong xuôi, cậu thơm nhẹ vào má mẹ tạm biệt rồi đi ra ngoài. Mẹ Phác chạy theo, tay cầm một cái túi vải đẹp mắt nhưng đơn giản.

-"Con cầm theo cơm trưa đi này!"
-"Suýt chút nữa con quên! Cảm ơn mẹ! "

-"Tạm biệt con yêu! "

Rời khỏi nhà, cậu đi ra bến xe bus bắt xe tới thẳng công ty.

Đến quầy tiếp tân, cậu lễ phép hỏi nhân viên tiếp tân :

-"Chào chị! Em là nhân viên mới! Em muốn tới phòng nhân sự, chị có thể chỉ dẫn cho em không? "

Cậu nhìn thấy cô tiếp tân nhìn vẫn trẻ nhưng ít nhất cũng tầm ba mươi rồi. Cô gái nhìn cậu trai xinh đẹp, nét mặt rạng rỡ thì cũng bị mê hoặc mà nhanh chóng chỉ dẫn.

Lên tới phòng nhân sự, cậu đi vào thì thấy cô gái hôm qua phỏng vấn cậu đã ngồi đó.

-"Chào quản lí! Tôi là Phác Chí Mẫn! Thông dịch viên tiếng Ý...! "

-"Cậu đi theo tôi! "

Người phụ nữa này thân hình nóng bỏng, mặc váy ngắn bó sát, đi giày cao gót khoảng mười phân, mái tóc uốn xoăn xoã ngang lưng. Cô ta liếc xéo cậu, tỏ rõ vẻ khinh thường, chưa để cậu nói hết câu thì đã nói trước. Chính cô ta cũng là người hôm qua chỉ trích cậu vụ đi giày thể thao.

Nhưng cậu, ngoài giày thể thao với dép sandals thì không có gì khác. Hoàn cảnh của cậu khó khăn nên cậu cũng không mua sắm nhiều. Nếu có tiền thì lại là sẽ để dành cho Lộc Lộc. Vì hôm nay cậu bắt đầu đi làm nên hôm qua mẹ lôi cậu đi mua cho mấy bộ đồ mới. Nhưng cũng đều là quần áo rẻ tiền thôi. Mặc dù vậy, cậu vẫn thấy áy náy với mẹ.

Thang máy đi lên đến tầng 61 thì mở ra, cậu theo cô ta đi ra, không khỏi choáng ngợp. Sáng giờ cậu có đi qua các tầng từ tầng 1 đến tầng 26 rồi, nhưng có vẻ, tầng này thiết kế khác biệt nhất với mấy tầng kia. Toàn bộ sàn nhà đều lát gỗ cao cấp, tường sơn màu kem và trang trí bởi những bức tranh của nhiều hoạ sĩ nổi tiếng. Bạch Hiền tuy không có điều kiện nhưng vì đi học nên ít ra cậu cũng biết về nhiều lĩnh vực. Đặc biệt, trên tường còn có nhiều màn hình Led lớn chiếu về các khu nghỉ dưỡng, bất động sản cùng các sản phẩm điện tử mới nhất, cao cấp của Tuấn Thị.

Cô gái kia dẫn Chí Mẫn tới một cánh cửa lớn, rồi nói :
-"Đây chính là phòng của Tổng giám đốc. Tầng 61 này chỉ có ba phòng duy nhất đó là phòng làm việc của Tổng giám đốc, phòng nghỉ ngơi của Tổng giám đốc và phòng còn lại là của thư kí riêng. Cậu là thông dịch nên tất nhiên không có chỗ ở đây rồi! Chỉ khi Tổng giám đốc cần thì cậu mới cần lên đây, không thì cậu sẽ ở dưới tầng 60 sắp xếp, dịch thuật tài liệu nước ngoài. Cậu biết cả tiếng Hàn và Nhật, Anh mà đúng không?"

-"Dạ đúng ạ! "____Cậu mỉm cười thật tươi, cúi đầu 90° đáp.

-"Được rồi! Hôm nay Tổng giám đốc không có việc gì cần tới cậu nên cậu hãy theo tôi xuống phòng làm việc của cậu ở tầng 60 dịch văn kiện, có khá nhiều thứ cần cậu làm đấy! "
-"Dạ em biết rồi! Thưa quản lí! "

Đến giờ ăn trưa, Chí Mẫn đi xuống phòng ăn công ty, chọn cho mình một góc cạnh cửa sổ, nhưng cũng thật yên tĩnh ngồi ăn trưa. Cậu cảm giác như cái toà nhà này cao nhất thành phố mất, ngồi đây liền thấy tất cả những vẻ đẹp của thành phố.

Tuấn Chung Quốc ngồi ăn cách biệt ở một phòng khác. Nhưng thật trùng hợp, phòng ăn xây kiểu chữ L, nơi Chí Mẫn ngồi ăn lại vuông góc với phòng ăn của anh. Ban đầu anh ngồi ăn, không để ý, vô tình ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cậu đang ăn trưa.
Cậu ấy đến công ty nhưng lại không lên diện kiến mình? Ăn trưa cũng ngồi thu mình một góc? Con người ấy sao lại kì lạ vậy?

Nhìn thấy cậu ngay từ lần đầu tiên, không hiểu sao anh lại thấy lòng mình có chút xốn xang.

Anh cứ ngắm nhìn cậu cho tới khi thấy cậu đứng dậy khỏi chỗ, rời đi.
Đến 2h chiều, anh ngồi trong phòng làm việc mà tâm tư cứ ở đâu.

Cậu ta rõ ràng đến làm việc buổi đầu tiên mà lại không tới gặp mình?  Trước giờ ngoại trừ nhân viên cấp thấp ra thì nhân viên tầm cỡ quản lí đều phải đến chào hỏi hắn. Vậy mà, cậu trai này còn liên quan đến hắn rất nhiều sau này thì lại không tới chào hỏi?
Càng nghĩ anh càng buồn bực trong lòng, liền nhấc máy lên, ấn một dãy số:

-"Nhật Hạ, người thông dịch hôm qua hôm nay chưa tới làm việc sao? "

Đúng vậy, người lúc sáng đi cùng cậu là quản lí phòng nhân sự- Nhật Hạ.

-"Tổng giám đốc! Cậu ta tới từ sáng rồi ạ! Hiện giờ đang dịch tài liệu ở tầng 60!"

-"Tới mà sao lại không lên gặp tôi? "

-"Tổng giám đốc? Không phải hôm nay ngài không cần tới thông dịch sao? Vậy nên tôi đã để cậu ta ở dưới, sợ làm phiền ngài! "
-"Lập tức kêu cậu ta lên gặp tôi! "

Anh nghe cô ả dài dòng thì không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh rồi cúp máy.

Quả nhiên, 5 phút sau, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

-"Vào đi! "_____Tiếng gõ cửa khiến anh để tâm nhưng lại nhìn mải mê vào văn kiện trên tay, không ngẩng lên nhìn một lần.

-"Tổng giám đốc! Tôi là thông dịch mới, Phác Chí Mẫn! "

-"....."

5 phút sau.

-"Tổng giám đốc.. Ngài có chuyện muốn nói sao?"

-"...."

Hắn quả nhiên vẫn không thèm trả lời, khiến Chí Mẫn rối loạn, cậu vốn nhìn anh ta đã thấy sợ rồi, vậy mà bây giờ còn thế này.

-"Tổng giám đốc... Tôi còn có việc....Tôi đi trước...nhé! "

Chí Mẫn luống cuống nói xong định bỏ chạy.

-"Ngồi xuống! Tôi có nói cho cậu đi? "

Hắn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nói chuyện. Nhưng hắn lại nhìn cậu từ trên xuống dưới, như muốn xuyên thủng cậu vậy.
Chí Mẫn hôm nay mặc chiếc áo trắng dài tay, cổ cách điệu cùng giày thể thao màu đen, quần đen bó sát. Chí Mẫn không dám đối mặt với ánh mắt dò xét lạnh lẽo này, chỉ cúi đầu xuống,răng cứ cắn lấy môi.
-"Cậu là đang sợ tôi sao? "

-"Dạ, không có!"____Cậu nhanh chóng trả lời.

-"Vậy thì ngẩng lên nói chuyện với tôi! Tôi không quen nói chuyện với khúc gỗ, không thèm nhìn tôi! "

(Au: Anh quá đáng thặc! Không phải lúc nãy anh cũng không thèm nhìn, không thèm trả lời người ta sao??)

Bất quá, vì công việc, cậu đành lấy hết can đảm nhìn hắn:

-"Tổng giám đốc có gì sai bảo ạ? "
-"Cậu hôm nay tới mà lại dám không lên gặp tôi? "

-"Tôi...tôi không biết! "

-"Từ mai! Cứ đến công ty là phải lên gặp tôi!"

-"Vâng, thưa Tổng giám đốc! "

Chí Mẫn tuy rằng miệng nói vâng nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc. Tuấn Tổng này bị sao vậy?  Quy tắc gì kì cục vậy chứ?

-"Nếu Tổng giám đốc đã căn dặn xong thì tôi xin phép xuống làm việc tiếp!

-"Đi pha cho tôi ly cà phê! "
-"Sao ạ?  Đó... Không phải là đã có thư ký..."

-"Tôi quên không nói với cậu. Làm thông dịch không có nghĩa là không phải làm công việc của thư ký! Mau đi! "

-"Tôi biết rồi! "____Chí Mẫn cảm thấy hơi thắc mắc nhưng cũng không dám so đo, đành nghe theo sự chỉ đạo mà đi pha cho hắn một ly cà phê.

Lúc pha xong hắn lại chê cà phê ít sữa, pha ly khác thì hắn lại chê cà phê ngọt quá, sau đó lại đổi ý,kêu cậu đi pha trà mật ong.

Kết quả, buổi đi làm đầu tiên của cậu kết thúc, Chí Mẫn trở về nhà thì mệt nhừ người. Hoá ra Tổng giám đốc Tuấn thị lại là tên điên, khó tính như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin