Chương 68: Bản thiết kế bị xé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Taehyung đưa Jungkook đến 'TK kiến trúc' là tám giờ năm mươi lăm phút, lên tầng quẹt thẻ xong là vừa đúng chín giờ.

Để balo vào trong tủ của bàn làm việc. Vừa mở máy tính ra thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, là Han Dong Min gọi tới.

Jungkook đưa tay nhận lấy, vừa sửa sang lại tài liệu vừa nói: "Thiếu gia ơi, sáng sớm điện thoại tới, có dặn dò gì."

Khác với sự tùy tiện bình thường, hôm nay Han Dong Min có chút trầm tĩnh, một lúc sau mới mở miệng: "Kookie."

"Ừ?" Dường như nghe ra có cái gì không thích hợp, Jungkook hỏi lại "Sao thế, xảy ra chuyện gì?"

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Han Dong Min, sau đó hỏi, "hồi đó khi cậu ... biết Woo Min Joon phản bội, có tâm tình gì a!" Thanh âm trống rỗng, không có chút linh khí nào.

Jungkook sửng sốt, trong lòng loáng thoáng có dự cảm xấu, khẽ cau mày, hỏi dò: "Dong Min, giữa cậu và Gim Hyun có vấn đề gì rồi?"

Trầm mặc, yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở. Jungkook nắm chặt điện thoại, kịch liệt chau mày.

Rất lâu, lâu đến mức Jungkook cho là cậu ấy đã không còn nghe điện thoại nữa, Han Dong Min cuối cùng mở miệng: "Minhg đọc được một tin nhắn trong di động của hắn, rất mập mờ, rất thân mật."

Jungkook sửng sốt, cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Gim Hyun phản bội, hoặc là nói cậu ấy hoàn toàn không tin Gim Hyun thế mà lại có thể phản bội!

"Có phải cậu hiểu nhầm gì không? Gim Hyun, hẳn không phải là người như vậy!" Bọn họ quen biết gần mười năm rồi, tính tình Gim Hyun cũng giống như bề ngoài của anh vậy, dịu dàng vô hại, anh đối xử rất tốt và bao dung với Han Dong Min cậu đều thấy được, nói thật, cậu thật sự khó có thể tin Gim Hyun sẽ phản bội, huống chi bây giờ bọn họ đã có con, mấy ngày nữa là chuẩn bị kết hôn. "cậu đã hỏi anh ta chưa? Anh ta thừa nhận?"

"Không có. Anh ấy đi công tác rồi, điện thoại để quên ở nhà." Vì không mang điện thoại di động, cho nên cậu mới đọc được tin nhắn như vậy. Cậu cũng không tin Gim Hyun là người như vậy, nhưng trên tin nhắn đúng là nói thế, thực sự không có cách nào chối cãi.

Jungkook im lặng, một lúc lâu mới mở miệng, "Dong Min, mình cảm thấy cậu vẫn nên chờ anh ta trở về rồi hỏi rõ, sợ là có gì hiểu lầm ở đây, cậu và Gim Hyun đã quen nhau mười năm, cậu còn không rõ anh ta là người như thế nào sao? anh ta đối xử với cậu như vậy, cậu cũng có thể cảm giác được, cậu thật sự tin là anh ta sẽ phản bội cậu, phản bội tình cảm mười năm của hai người?"

Lại là im lặng, hồi lâu Jungkook mới nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến thanh âm, như là đang gượng cười, nói: "ừ, cậu đi làm đi, mình không sao rồi." Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Jungkook cầm điện thoại di động, nhìn màn hình đen kịt, trong lòng có chút không yên tâm, vừa định gọi lại, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cậu ngẩng đầu, thấy Han Min Hyuk mỉm cười đứng ở cửa.

Jungkook chỉ đành phải đặt điện thoại xuống, đứng lên, hỏi: "Tổng giám, ngài tìm tôi có việc?"

Han Min Hyuk giơ tay lên ý bảo cậu ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt cậu, cười nói, "Buổi sáng Kim trợ lý đưa cậu đến sao?"

Bị ông hỏi như thế, Jungkook có chút mất tự nhiên, gật đầu, một lần nữa hỏi: "tổng giám tìm tôi có chuyện gì?"

"Ha hả, không có gì." Han Min Hyuk cười cười, đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, hơi nghiêm túc nói: "nhưng mà cậu cũng quá không phải rồi, chuyện kết hôn lớn như vậy mà cũng không thông báo cho mọi người một tiếng."

Jungkook xấu hổ, lúc đầu tốc độ của mình và Kim Taehyung đăng ký kết hôn quả thực là nhanh đến giật mình, sao còn kịp thông báo! Hơn nữa sau này cũng không tổ chức đám cưới, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, như vậy đúng là không có gì phải nói rồi.

Hơi có chút xấu hổ, gượng cười nói: "Ha hả, chúng tôi, chúng tôi đều sợ phiền phức."

Han Min Hyuk gật đầu, trên mặt cười ôn hòa, như có chút ít bùi ngùi nói: "Jungkook a, cậu đến công ty hơn sáu năm rồi, tính ra, tôi cũng coi như là nửa bậc thầy của cậu đi."

Jungkook nhìn ông, gật đầu, đâu chỉ là một nửa, từ sau khi tốt nghiệp đại học, hồi đó ngay cả vẽ cũng không qua cửa, bây giờ có thể độc lập thiết kế một tòa nhà cao tầng, nói thật ra, tất cả là do ông chỉ bảo, mặc dù đôi khi ông rất nghiêm khắc, nói chuyện cũng không hợp tình hợp lý, nhưng nghiêm sư mới có cao đồ a(**)! Về điểm này, cậu vẫn luôn biết ơn. 

(nghiêm sư mới có cao đồ: thầy nghiêm mới có trò giỏi)

Thấy cậu gật đầu, Han Min Hyuk vội vàng cười nói tiếp: "nếu coi như là nửa thầy dạy, vậy chuyện cậu kết hôn, làm thầy như ta dù sao vẫn nên tỏ vẻ, như vậy đi, tối nay ở 'Filter' tôi mời cậu và Kim trợ lý ăn một bữa cơm? Coi như là chúc hai người tân hôn vui vẻ." Thật ra thì đây mới mục đích ông ta tới đây hôm nay, Kim Taehyung là ai, đó là người đứng đầu Seoul trong vài năm nữa! mặt khác theo tin tức hiện tại, anh ta có thể đảm nhiệm dự án ban khoa học kỹ thuật, trước đây ông vẫn luôn phiền não làm thế nào để nói quan hệ với anh ta, thế này vừa khéo, thật không ngờ anh ta thế mà lại là chồng Jungkook, như vậy, đúng lúc cho ông ta cái lý do hợp lý, tạo quan hệ tốt với anh ta, nói không chừng khi khởi công ban khoa học kỹ thuật thành phố có thể chen một chân vào.

Jungkook trầm mặc một lát, mặc dù cậu cũng không thông minh, nhưng mà cậu nhìn ra được cái gì gọi là ý nghĩa của bữa cơm. Ở đây sáu năm, bữa cơm thương chính (thương nhân + chính trị gia), cậu đã thấy nhiều. Người Hàn dường như rất thích bàn bạc công chuyện trên bàn cơm, mà ắt là không thể thiếu được rượu, mà rượu lại dễ dàng khiến người ta làm sai, nói sai gì đó.

Thấy cậu mãi không nói, Han Min Hyuk khẽ gọi nhắc nhở: "Jungkook?"

Jungkook lấy lại tinh thần, hơi hơi ngượng ngùng cười xin lỗi: "Thật ngại quá, tổng giám, Taehyung, hôm nay Taehyung có việc, tôi đoán là không ăn được bữa cơm này rồi, nhưng mà cũng cảm ơn lời chúc phúc của tổng giám dành cho chúng tôi, cảm ơn!" Mặc dù cậu cũng không biết Kim Taehyung đã đi bao nhiêu bữa cơm như vậy, nhưng khi chưa hề trưng cầu ý kiến của anh, cậu sẽ không đồng ý với người ngoài cái gì, suy cho cùng thân phận của anh quá đặc thù! Bữa tiệc có đi hay không, vẫn hoàn toàn không có trưng cầu qua ý kiến của hắn.

Han Min Hyuk chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Thế à, vậy ngày mai đi?"

"Thời gian này anh ấy rất bận." Jungkook mặt không đổi sắc nói.

Han Min Hyuk nhìn cậu, một lúc lâu, đột nhiên cười, nói: "Jungkook, có phải cậu bận tâm điều gì không a!"

"Tổng giám nói đùa, tôi có thể có cái gì bận tâm, chẳng qua là gần đây Taehyung thật sự rất bận, tối nào cũng gần nửa đêm mới về." Jungkook áy náy nói: "Nếu không như vậy đi, khi nào anh ấy có thời gian, chồng chồng chúng tôi sẽ mời tổng giám một bữa, coi như là cảm ơn ngài bồi dưỡng và chăm sóc tôi nhiều năm qua."

Thấy cậu nói như thế, Han Min Hyuk cũng không nói thêm gì nữa, nhìn cậu, cười cười gật đầu, "Được, đúng rồi, bản thiết kế kia thế nào rồi, ngày mai là phải tranh tài rồi."

Jungkook gật đầu, trả lời: "Hôm nay sửa chữa nữa là gần xong rồi."

"Ừ, vẽ xong thì để tôi xem một chút, nếu có vấn đề thì cứ trực tiếp nói hỏi tôi." Han Min Hyuk vừa nói vừa đứng dậy, "Tốt lắm, không có việc gì, cậu hãy giải quyết tốt công việc đi."

Jungkook gật đầu, tiễn ông ra khỏi phòng làm việc. Mà đang đưa mắt nhìn ông đi khỏi, trong nháy mắt định đóng cửa thì vừa lúc đối diện với Lee Hee Jin đang dựa vào cửa phòng làm việc của mình, thấy cô ta hung hăng trợn mắt nhìn cậu, sau đó xoay người, "ầm —!" một tiếng đóng sập cửa. Jungkook chẳng hiểu ra sao cả, cũng không hiểu đã đắc tội với cô ta ở đâu, cả ngày thấy cô ta như muốn ăn thịt cậu vậy.

Nhưng mà người khác nghĩ thế nào cậu không quản được, chỉ coi như là không khí, tự nhiên sẽ không chấp gì không khí, tức giận với khoảng không thật vô vị, nên cô xoay người, một lần nữa trở lại bàn làm việc.

Sau khi trò chuyện với Han Min Hyuk, đến khi Jungkook lấy điện thoại gọi thì Han Dong Min đã tắt điện thoại. Nhíu mày, trực tiếp gọi vào số nhà Han Dong Min, bên kia truyền đến thanh âm lãnh đạm cứng ngắc nói điện thoại tạm thời không liên lạc được. Jungkook biết, sợ là Han Dong Min đã rút dây điện thoại ra rồi, trong lòng càng lo lắng hơn.

Thật vất vả mới nhịn đến buổi trưa, vốn là muốn đến chỗ Han Dong Min, vì cuối cùng vẫn không yên lòng được, Han Dong Min bình thường là người tùy tiện làm như không có gì, thật ra nếu có gì xảy ra thì trong lòng rất yếu đuối, hồi đó cậu và Gim Hyun mới xác định quan hệ không lâu thì Gim Hyun đột nhiên biến mất một tuần, không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không liên lạc được với nhà anh, gần một tuần lễ, Han Dong Min hoàn toàn không nhận được tin tức của anh, mà cũng là một tuần này, Han Dong Min lo lắng mà gầy mất mười ký, cả người buồn bực không vui.

Mắt thấy đã đến giờ nghỉ trưa, công trường gọi tới nói là bản thiết kế có vấn đề bảo cậu lập tức đến xem. Nếu bản thiết kế không ổn thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thi công, nên không chần chờ, đành vội vàng thu dọn, cầm túi đi ra ngoài, thậm chí lúc đi cũng không đóng cửa.

Mặt trời đã lên rất cao, rõ ràng chưa đến mùa hạ nhưng nắng rất gắt. Khi rời khỏi công trường đã gần một giờ, trên người toàn là bụi bặm, lúc này dường trong cổ họng cũng có bụi, có chút ngứa ngáy khó chịu.

Vì buổi sáng Kim Taehyung đưa đi, nên hôm nay Jungkook không lái xe, mà công trường lại ở ngoại ô, xe cộ qua lại đã ít, taxi còn ít hơn

Đi một đoạn đường dài mới bắt được một xe taxi, về đến công ty đã gần hai giờ, cậu cực kỳ đói bụng, đến quán cà phê đối diện công ty mua tách cà phê và bánh mỳ, đóng gói mang về công ty.

' Đinh! '

Khi thang máy mở ra, Jungkook vừa định đi vào, thì thấy Baek Junkyun khoác tay người khác cười nói đi ra. Vừa nhìn thấy Jungkook , vội kêu lên: " Anh Jeon, vừa từ công trường trở về a!"

"Ừ, bên kia có chút phiền toái, muộn chút thời gian." Jungkook nói xong, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đứng cạnh Baek Junkyun, người nọ rất đẹp, nhìn kỹ, còn giống Baek Junkyun một chút.

Người nọ mỉm cười gật đầu với Jungkook, vì lễ phép, Jungkook cũng mỉm cười đáp lại.

"Chị, em giới thiệu cho chị, đây là nhà thiết kế của công ty chúng em, cũng là thầy dạy của em bây giờ, Jungkook." Baek Junkyun đứng giữa hai người làm công tác giới thiệu: "Anh Jeon, đây là chị em, Baek Yona, mới từ Mĩ về, trưa nay đến thăm em."

Jungkook mỉm cười vươn tay với cô: "xin chào."

Mỹ nhân nhìn cậu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đụng tay với Jungkook, "xin chào". Ánh mắt nhìn Jungkook như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, không khí có sự kỳ dị nói không nên lời.

Jungkook thu tay lại, nói với Baek Yona: "Được rồi, hai người trò chuyện đi, tôi đi trước." Nói xong trực tiếp xách túi, cùng với cà phê và bánh mì đi vào thang máy.

Baek Yona nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cô cũng chưa thu hồi ánh mắt.

"Chị." Nhìn chị mình nhìn chằm chằm vào thang máy, Baek Junkyun thử hỏi: "chị, chị làm sao thế, chị biết anh Jeon?"

Lúc này Baek Yona mới thu lại tầm mắt, cười cười với em gái: "không có gì, chúng ta đi thôi."

Baek Junkyun hồ nghi nhìn chị mình một chút, không nói gì nữa, xoay người khoác tay cô ra ngoài.

Jungkook  trở lại phòng làm việc, vừa định cầm chìa khóa mở cửa, nhưng còn không đẩy, cửa liền mở ra, lúc này mới nhớ tới buổi trưa lúc mình đi đã quên đóng cửa, cậu cũng không nghĩ nhiều, đi vào, để túi xuống, khi vừa định giải quyết 'bữa trưa muộn màng', nên theo thói quen mở bản vẽ trên bà ra, chuẩn bị nhìn xem có chỗ nào cần sửa, nhưng vừa mở ra, bỗng dưng trợn tròn mắt, tách cà phê trong tay trong nháy mắt rơi xuống, chất lỏng màu vàng từ trong chén chảy ra đen cả một vũng lớn.

Jungkook  đứng mạnh lên, nhìn bản thiết kế bị hủy hoại trên bàn làm việc, mặt mũi cậu trắng bệch. Đẩy cái ghế ra, bước nhanh khỏi phòng làm việc, đứng ở cửa, lớn tiếng nói: "Trưa nay, ai đi vào phòng làm việc của tôi!"

Mọi người trong đại sảnh bị tiếng hô của Jungkook khiến cho ngừng hết mọi việc trong tay, sững sờ nhìn cậu, có chút không rõ chuyện tình thế nào.

Cô bé trực ban nhìn khuôn mặt xanh mét của Jungkook , không khỏi hỏi: "anh Jeon, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Jungkook  vào trong đại sảnh, ánh mắt quét một lượt từng người, lại lạnh lùng nói: "Trưa nay, người nào đi vào phòng làm việc của tôi!" Lần này cậu thật sự tức giận, giận đến muốn nổ tung rồi, công sức thiết kế gần nửa tháng, chỉ trong thời gian một buổi trưa, vừa đi một lát đã bị người ta xé hơn một nửa, ngay cả hình dạng cũng không nhìn ra nữa.

Mọi người lắc đầu, như là bị khí thế của Jungkook dọa đến rồi, ai cũng không nói lời nào. Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của Jungkook , sợ là chuyện nghiêm trọng rồi.

Jungkook  lạnh mặt nói: "Không ai nói tức không ai thừa nhận có đúng không, được, tôi đi phòng giám sát." Nói xong, xoay người mới muốn đi, lại đúng lúc đối diện với Lee Hee Jin đi từ ngoài vào.

Lee Hee Jin liếc nhìn mọi người, lại nhìn cậu, khóe miệng cười lên, hỏi: "Làm gì vậy? động tĩnh lớn như vậy, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng anh. Làm sao, bây giờ thân phận khác rồi, giọng nói cũng lớn hơn?"

Jungkook  nhìn cô ta, nhìn chằm chằm, một lúc lâu, nói từng câu từng chữ: "Trưa này cô đi vào phòng làm việc của tôi." Giọng điệu không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

Lee Hee Jin nhìn cậu, lướt qua đầu cậu, thờ ơ nói: "tôi vào phòng làm việc của anh làm gì."

"Bản thiết kế của tôi, là cô xé." Vẫn là một câu khẳng định.

Trong khoảng thời gian này, Lee Hee Jin nhằm vào cậu khắp nơi, nếu nói là cô ta xé bản thiết kế của cậu, cũng không phải không có khả năng.

Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh xôn xao, ào ào nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người đều biết rõ Jungkook nói đến bản thiết kế gì, ngày mai sẽ bình xét bản thảo, mà hôm nay bản vẽ của Jungkook bị xé rách, mà người có lợi nhất chính là đối thủ số một của cậu, Lee Hee Jin.

"Jungkook , cái gì cũng có thể ăn lung tung, nhưng nói thì không thể tùy tiện, đừng tưởng rằng bây giờ sau lưng anh có người ủng hộ thì có thể tùy ý vu khống tôi." Lee Hee Jin cũng đanh mặt lại, giọng nói cứng rắn.

"Có phải vu khống cô hay không, trong lòng cô biết rõ."Jungkook nhìn cô ta, vì tức giận mà hai tay hai bên sườn nắm thật chặt.

"Tôi chưa từng làm, tôi không thẹn với lương tâm, dù anh có đến phòng giám sát điều tra, tôi cũng không sợ." Lee Hee Jin bình tĩnh nói, khóe miệng nửa cong lên.

"Điều tra, tôi nhất định sẽ điều tra, điều này thì cô yên tâm đi, chuyện này, công ty phải cho tôi một lời giải thích." Jungkook chắc chắc nói, "Mặt khác tôi muốn khuyên cô, làm thiết kế xây dựng là dựa vào đầu óc, không phải là dựa vào cô mặc trang phục, ăn bữa cơm hay tiếp rượu là có thể thành công, nếu có nhiều thời gian đi nịnh hót lấy lòng người khác, thậm chí đê tiện đến mức có thể bán rẻ thân thể mình thì không bằng đọc nhiều sách, xem các tác phẩm thiết kế khác, tôi nghĩ hẳn là hữu ích hơi cho cô." Khinh thường nhìn cô ta, nói xong, xoay người liền muốn rời đi.

Lee Hee Jin một tay cản lại cậu, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, sợ là bị chọc tới nỗi đau, hung hăng nhìn chằm chằm Jungkook , nghiến răng nghiến lợi nói: "lời vừa rồi của anh là có ý gì."

Jungkook  nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Ý tứ ở trên mặt chữ, cô thông minh như vậy, chẳng lẽ nghe không hiểu sao?"

" Jeon Jungkook !" Lee Hee Jin tức giận nóng nảy, giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Jungkook .

Đang lúc mọi người sợ hãi hít hà thì Jungkook giơ tay lên chặn lại cánh tay cô giữa không trung, sau đó hất mạnh ra.

Lee Hee Jin mất thăng bằng, lùi lại vài bước, rồi dựa vào tường đứng vững lại.

"Tính tình tôi tốt, nhưng không có nghĩa tôi sẽ một mực chịu đựng cô, tôi không nợ cô cái gì, sau này đừng lén lút sử dụng những thủ đoạn đó sau lưng tôi, không có nghĩa lý gì cả." Nói xong, Jungkook không hề nhìn cô ta nữa, xoay người trở về phòng làm việc.

Lee Hee Jin không cam lòng muốn xông lên trước, lại bị Han Min Hyuk gọi lại, "Lee Hee Jin!"

Lee Hee Jin quay đầu, vẻ mặt vô tội, oan ức nhìn Han Min Hyuk, tố cáo: "Tổng giám, Jeon Jungkook vu cáo tôi!"

Han Min Hyuk nhíu nhíu mày, nhìn cô ta, mặt lạnh nói: "Cô đến phòng làm việc của tôi."

Lee Hee Jin bị gọi vào phòng làm việc của Han Min Hyuk. Vừa vào liền đóng cửa, trực tiếp kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt Han Min Hyuk.

"Cô thật không biết suy nghĩ, cô đi chọc vào Jeon Jungkook làm gì? Cô không biết thân phận hiện tại của cậu ta sao! Nếu còn chọc cho cậu ta nóng nảy, thì cô cuốn xéo đi cho tôi." Han Min Hyuk không chút khách khí mắng.

Lee Hee Jin nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên, hai tay đặt trên đùi nắm thật chặt.

Han Min Hyuk nhìn cô, rồi bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lửa giận cũng trôi đi theo nước trà, nhìn bộ dạng oan ức của cô, cho nên giọng nói dịu lại: "Cô cũng không phải không biết thân phận lúc này của cậu ta khác rồi, chúng ta còn phải dựa vào cậu ta mà tạo quan hệ với Kim Taehyung, nếu cô chọc cậu ta nóng lên, vậy Kim Taehyung có thể bỏ qua cho cô sao?"

Lee Hee Jin nghiêng đầu sang một bên, không nhìn ông ta. Vẻ mặt vẫn ngang ngạnh, hai tay nắm chặt.

Han Min Hyuk tới gần cô ta, lạnh lùng nói: "Cô đừng cho là động vào máy theo dõi thì sẽ không ai biết buổi trưa cô vào phòng làm việc của Jeon Jungkook, về chuyện bản vẽ kia, cũng là cô sai, là cô đuối lý trước."

Lee Hee Jin bỗng dưng quay đầu lại, trừng to mắt nhìn ông ta, dường như đang hỏi là làm sao ông ta biết được! Trưa này thừa dịp tất cả mọi người đều ra ngoài ăn cơm, một mình cô lẻn vào phòng làm việc của Jeon Jungkook, trước đó, cô đã cố ý đi tắt máy giám thị của công ty.

Han Min Hyuk nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ nhàn nhạt nói, "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."

Bị ông ta biết, cô cũng không giấu giếm nữa, nhìn ông ta, cười lạnh nói: "Hừ, nếu tôi không xé bản thiết kế của cậu ta, tôi sợ là bản thiết kế của tôi ngày mai chỉ là trang trí mà thôi, sợ rằng tổng giám đã sớm quyết định nội bộ rồi."

Han Min Hyuk đứng lên, vây phía sau cô, đôi tay to béo khoát lên bả vai cô, cúi người xuống, nói bên tai cô: "Cho dù cô có xé bản vẽ của cậu ta, nếu tôi muốn điều động nội bộ cho cậu ta, thì cô vẫn không có cơ hội."

Lee Hee Jin chợt quay đầu nhìn ông ta, trong đôi mắt đẹp không giấu được cơn giận.

Han Min Hyuk cong cong môi, vỗ vỗ bả vai cô, sau đó giơ tay lên, lưu luyến trên mái tóc xoăn của cô ta, ngoài miệng thản nhiên nói: "Muốn trách, thì trách cô không có vận may như cậu ta."

"Tôi không cam lòng, trước đây ông đã đồng ý với tôi, lần này sẽ để tôi thắng, sao lại thay đổi." Lee Hee Jin gầm nhẹ với ông ta.

Han Min Hyuk buông mái tóc mềm mại của cô ta ra, lại xoay người ngồi trở lại cái ghế xoay màu đen kia, lấy tấm thẻ vàng từ trong ngăn kéo ra, ném lên bàn làm việc, nói: "Đây là thẻ hội viên của hội mà cô rất thích, trong thẻ tôi đã nạp đủ tiền, cô cầm lấy xong có thể đi rồi."

"Han Min Hyuk, ông có ý gì, dùng tiền đuổi tôi?" Lee Hee Jin tức giận nhìn tấm thẻ vàng trước mặt mình kia.

Han Min Hyuk nhìn cô ta, nhàn nhạt, không mang chút tình cảm nói: "Hồi đó cô theo tôi, không phải là vì tiền sao?"

Lee Hee Jin cắn chặt môi, phẫn hận trừng mắt nhìn ông ta, không nói ra được một câu.

Han Min Hyuk cũng không nhìn cô ta nữa, bưng cốc trà lên miệng uống, sau đó mở tập văn kiện ra nhìn chăm chú, hoàn toàn coi Lee Hee Jin trước mắt như không khí.

Một lúc lâu sau, đột nhiên Lee Hee Jin cười lạnh, sau đó cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy thẻ vàng ở trên bàn ông ta, xoay người ra khỏi phòng làm việc, khi ra ngoài "ầm ——!" cửa đóng sầm lại.

Han Min Hyuk không bị ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt vẫn dửng dưng nhìn giấy tờ trong tay.

Trong phòng làm việc, Jungkook nhìn bản thiết kế bị hủy hoại kia một lúc lâu, trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, sau đó cầm túi rời khỏi phòng làm việc, khi đi ra ngoài đúng lúc gặp Lee Hee Jin đi ra từ phòng làm việc của Han Min Hyuk, hai người nhìn nhau, ánh mắt Lee Hee Jin cơ hồ muốn ăn thịt cậu vậy, nhưng Jungkook không đếm xỉa đến, đi thẳng ra cửa công ty. Nghe thấy Lee Hee Jin đóng cửa "ầm ——!" một tiếng ở phía sau.

Ra khỏi công ty, Jungkook gọi cho Han Dong Min, điện thoại vẫn ở trạng thái tắt như cũ, nhớ tới những lời trong điện thoại của Han Dong Min lúc sáng, cô vẫn luôn lo lắng, nên đón xe đến thẳng chỗ Han Dong Min.


--------------------------------------------------------------

Happy Birthday Kim Taehyung, chúc anh best friend tuổi mới ngày càng yêu bé con điện hạ hơn nhá ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro