Chương 69: Giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa nhấn chuông một lúc lâu, Han Dong Min mới mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, nhìn thấy cậu, thì vẻ mặt kinh ngạc.

"Sao cậu lại đến?" Nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Bây giờ là giờ làm việc mà, công ty đóng cửa rồi?"

Jungkook thưởng cho cậu một cái liếc mắt, lướt qua người cậu bạn đi vào nhà, ném balo lên ghế sô pha, trợn mắt nhìn thằng bạn: "mày tắt điện thoại!"

Lúc này Han Dong Min mới nhớ ra, cười cười nói: "Đã quên bật, đã quên bật."

Jungkook nhìn cậu bạn, thở dài, lôi kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, nói: "đừng nghĩ nhiều, chờ Gim Hyun trở lại, mi hỏi rõ ràng, đừng đoán mò, không chắc có chuyện gì hay không."

Han Dong Min nhìn cậu, gắng nhịn cười, sau đó một tay ôm lấy cậu, nói: "Jungkook, chúng ta nhất định phải làm bạn tốt cả đời."

Jungkook bị cậu bạn ôm lấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn là chủ động ôm lại cậu, cười gật đầu, "nhất định."

Han Dong Min thả cậu ra, sau đó nhìn cậu kỳ dị: "Kookie, nếu như mình nói là mình nhầm lẫn, cậu có mắng mình không a?"

Jungkook hơi sửng sốt một lát, sau đó cong cong môi, thanh âm phát ra từ trong kẽ răng, "Sẽ không, nhưng mà, mình sẽ bóp cổ cậu."


Han Dong Min cong cong khóe miệng, dưới ánh mắt hung ác của cậu, cuối cùng kể lại sáng nay gọi cho cậu xong, sau đó tắt máy, chuẩn bị chịu đựng quãng thời gian sa sút.

Thì ra là sáng nay, khi Han Dong Min đang chìm đắm trong ký ức thăng trầm với Gim Hyun thì điện thoại trong nhà vang lên, chỉ có điều cậu thờ ơ, thật lâu sau, điện thoại nhà ngừng kêu gào, vài giây sau thì điện thoại di động lại vang lên, là một số máy lạ, Han Dong Min chậm chạp nghe, đưa điện thoại di động lên tai, là Gim Hyun gọi đến. Trong điện thoại, Gim Hyun vội vàng hỏi sao cậu lại tắt điện thoại, sao lại không nghe máy, giọng nói tràn đầy quan tâm lo lắng, Han Dong Min nghe xong, trong lòng lại càng đau xót, cuối cùng không nhịn được liền đem chuyện tin nhắn nói với anh ta, bên kia, Gim Hyun thoáng sửng sốt, hầu như không hề suy nghĩ mà giải thích, thì ra là tối hôm trước khi đi công tác, công ty liên hoan, có đồng nghiệp mượn di động của anh ta để gửi tin nhắn cho bạn gái, thật ra lúc về sợ cậu suy nghĩ nhiều, anh ta đã xóa tin nhắn rồi, thế nhưng không biết thế nào mà người con gái kia lại trả lời tin nhắn cho anh, nói xong, bảo Han Dong Min đợi một lát, sau đó cúp máy. Không bao lâu sau thì gọi lại, lần này là giọng một người đàn ông xa lạ, gọi Han Dong Min là anh dâu, sau đó giải thích rằng sáng nay mình tắt di động, bạn gái không tìm được anh ta, rồi tưởng rằng số hôm qua là số của anh ta, thế là liền gửi đến, cuối cùng vô rất áy náy, xin cô thứ lỗi. Sau đó, Gim Hyun lại nghe điện thoại, nửa cười hỏi có phải là cậu ghen không, có phải suy nghĩ nhiều quá rồi. Han Dong Min cầm di động vừa khóc vừa cười, một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng Gim Hyun khẽ thở dài, hỏi: "Han Dong Min, anh không đáng để em tin tưởng thế sao?" Nghe vậy, Han Dong Min vội lắc đầu, dù biết anh ta không nhìn thấy, nhưng vẫn rất chân thành giơ tay lên thề nói sau này không bao giờ suy nghĩ lung tung, nghi ngờ anh nữa. Cuối cùng Gim Hyun chẳng qua là thấp giọng mắng cậu ngu ngốc, sau đó quan tâm hỏi cậu đã ăn cơm chưa, đứa bé có ngoan không.

Nghe xong, Jungkook tức giận trợn mắt nhìn cậu bạn, "Mình đã nói rồi, không có chuyện gì cậu lại suy nghĩ nhiều a."

Han Dong Min cười, gật đầu, vội vàng thừa nhận sai lầm, nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ai u, người ta nói người có thai dễ dàng suy nghĩ lung tung, thì ra là thật a."

Jungkook nằm trên ghế sô pha, biết cậu bạn không sao chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận, rốt cuộc cũng yên tâm, nhắm mắt lại, nói: "Gim Hyun là người đàn ông tốt như vậy, cậu đã theo anh ta mười năm, còn không biết tính cách của anh ta sao. Lần này ta cảm thấy chẳng đáng thay cho Gim Hyun, nếu là mình, mình sẽ chiến tranh lạnh với cậu mấy ngày, xem sau này cậu còn dám không."

Han Dong Min tự biết đuối lý, nghịch ngợm thè lè lưỡi, lại sợ Jungkook tiếp tục trách mắng, vội vàng chuyển đề tài: "Buổi chiều cậu không phải đi làm sao, hay là đặc biệt đến gặp mình?"

Jungkook quay đầu nhìn cậu bạn, thở dài, sau đó kể sơ sơ chuyện xảy ra buổi trưa nay.

"Dựa vào, người phụ nữ này quá bỉ ổi rồi, sao có thể làm như vậy!" Han Dong Min rất kích động nói: "Lần đầu tiên gặp cô ta, mình đã cảm thấy cô ta không phải là thứ gì tốt, kiểu trang phục ý, cô ta là đi làm sao, bộ dạng là muốn đến bán thân thì có, ăn mặc y như hồ ly, toàn thân lẳng lơ."

Jungkook thở dài: "Mình cũng không hiểu mình làm phật lòng cô ta lúc nào, lại không hề nợ cô ta cái gì, gặp ta nói chuyện luôn châm chọc, không hiểu ra sao cả."

"Có một số người cứ kỳ quái như vậy đấy, cậu không thể đòi hỏi mọi người đều là người bình thường, tục ngữ có câu, rừng lớn loài chim nào cũng có, mi còn không cho mấy kẻ ác sống với a." Han Dong Min châm chọc nói.

Jungkook cong cong môi, nhưng trên mặt không có ý cười.

"Chuyện này cậu không thể quên đi như thế được, nếu không cô ta chắc chắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu, nhất định phải điều tra đến cùng, để công ty cho mi một lời giải thích." Han Dong Min nói tiếp, bộ dáng còn kích động hơn Jungkook nhiều.

Điều tra, nói thì dễ, bằng quan hệ của cô ta và Han Min Hyuk, sợ là Han Min Hyuk sẽ bao che, lấp liếm cho cô ta.

"Người như thế nhất định phải dạy dỗ một chút, để cô ta biết mình không phải là người dễ bị bắt nạt, xem sau này cô ta còn dám động thủ trên đầu thái tuế (xúc phạm người có quyền thế) không." Han Dong Min nói xong, quay đầu nhìn bộ dạng thờ ơ của Jungkook, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: " Jeon Jungkook, cậu đừng lại mềm lòng, nhân từ với đối phương là tàn nhẫn với chính mình, cô ta chính là thấy cậu như thế này, nên mới cưỡi đầu cưỡi cổ cậu đấy."

Jungkook nhìn cậu bạn , cười khổ, "Làm sao điều tra, ta lại không có chứng cớ, cũng không có người nhìn thấy cô ta vào phòng làm việc của ta xé bản thiết kế, cho dù biết nhất định là cô ta thì có thể làm gì."

Han Dong Min trợn mắt, một lúc lâu mới lên tiếng: "Công khai không được thì bí mật, nếu không, cậu cho mình số điện thoại của cô ta, ta gọi điện cảnh cáo cô ta, để cô ta biết bên mình không phải không có người."

"Phốc —" Jungkook nhìn Han Dong Min, có chút dở khóc dở cười, hỏi: "sao ta không biết khi nào thì mi gia nhập xã hội đen rồi, còn gọi điện cảnh cáo đe dọa nữa."

An Nhiên xin miễn cho kẻ bất tài nói: "Cậu cứ dưỡng thai cho tốt, cái đầu nhỏ đừng nghĩ ngợi lung tung là tốt rồi, ngoài ra, rảnh rỗi thì xem sách và chương trình trợ giúp dưỡng thai, ít xem phim thần tượng gì đó đi, không có ích lợi gì cả, coi chừng đầu độc con gái nuôi tương lai của mình."

"Là con trai, Jeon Jungkook, cậu muốn mình nói bao nhiêu lần, trong bụng mình nhất định là con trai." Han Dong Min lại nhấn mạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Jungkook có chút vô lực cười cười, nhưng mà xét thấy người có thai không nên tức giận, chỉ có thể phụ họa ccậu nói: "rồi rồi rồi, cậu nói sao thì là vậy, được chưa."

Han Dong Min đắc ý giơ giơ lên đầu, nói: "đi thôi, để ăn mừng mình sợ bóng sợ gió một trận, hôn nhân vẫn mỹ mãn như cũ, thuận tiện an ủi mi bị kẻ hèn hạ trong công ty hãm hại, chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn đi."

Jungkook nhìn cậu bạn  thẳng thắn lắc đầu, bây giờ cậu làm sao có khẩu vị ăn uống, ngay cả buổi trưa chưa ăn, bây giờ cũng không thấy đói bụng, thật là tức quá mà no rồi.

"Haiz, đừng tiêu cực như thế, ăn có thể làm người ta phấn khởi lên, nếu không coi như là mi đi cùng ta đi, Gim Hyun không có nhà, buổi tối ta cũng không biết ăn cái gì cho ngon."

Buổi tối, Jungkook chợt nhớ ra sáng nay mình đã đồng ý tối nay sẽ ở nhà nấu ăn, còn đặc biệt dặn Kim Taehyung tan việc về sớm, giơ đồng hồ lên nhìn, đã hơn bốn giờ, bây giờ đi siêu thị mua thức ăn về, cũng không còn bao nhiêu thời gian, lại quay đầu hỏi Han Dong Min: "Trong nhà cậu có sách dạy nấu ăn gì không?"

Han Dong Min sửng sốt, gật đầu, "Trước đây Gim Hyun từng mua." Cậu tham ăn, Gim Hyun lại cưng chiều cậu, hồi đó vì để thỏa mãn cái dạ dày vô địch của cậu, còn đặc biệt đến cửa hàng sách mua sách dạy nấu ăn cơ bản về học.

"Cho ta một quyển, đơn giản thôi, đừng quá khó." Jungkook nói.

" Hả, cậu lấy làm gì?" Han Dong Min hứng thú.

"Cũng không thể để người ta ăn mãi món mì rưới sốt cà chua ta làm a, cậu cho rằng ai cũng như Gim Hyun đối xử với cậu như vậy a, có phúc mà không biết hưởng lại suy nghĩ lung tung."

Han Dong Min thè lè lưỡi, vào thư phòng lấy sách dạy nấu ăn ra, đưa cho cậu, có chút mập mờ nháy mắt với Jungkook , nói: "xem ra tỉnh cảm hai người không tệ lắm, lại sẵn lòng rửa tay nấu cơm cho anh ta nữa."

Jungkook nhìn cậu bạn, nhận lấy sách dạy nấu ăn, khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười. Sau đó lấy cái balo trên ghế sô pha, bỏ sách dạy nấu ăn vào trong túi, đứng dậy nói: "tối nay cậu ăn chút gì đi, tối nay mình còn có việc, không đi cùng cậu được."


Đón xe đi đến siêu thị lân cận, ở trên xe, nhân tiện mở xem sách nấu ăn, chuẩn bị làm vài món.

Cuối cùng xác định mấy món ăn nhìn cũng không phức tạp lắm, sau đó ghi nhớ để chuẩn bị nguyên liệu, vừa xuống xe, liền đi về khu rau quả của siêu thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro