Chương 81: Thủ thỉ bên gối (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy con trai muốn dẫn Jungkook ra ngoài, tất nhiên là mẹ Kim không có ý kiến gì, gật đầu hăng hái, căn dặn Kim Taehyung đưa Jungkook đi tham quan một chút.

Trên đường ra khỏi nhà, mặt Jungkook vẫn chưa hết đỏ ửng, thấy thế khuôn mặt Kim Taehyung càng tươi tắn, tâm tình thật là tốt.

Jungkook hờn dỗi liếc anh một cái, hất tay anh ra, tự mình bước nhanh đi trước, trong lòng hối hận, sớm biết như vậy sẽ không quay về.

Kim Taehyung mỉm cười, tiến lên nắm tay cậu, nói: "Đi thôi, anh dẫn em đến phía sau núi xem một chút."

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo con đường đất, hai bên đường rất rộng, là đất thổ nhưỡng màu vàng, rất nhiều bùn cát, trên mặt đường có dấu vết lằn qua, hẳn là máy móc hoặc xe to lớn đi qua.

Thật ra thì phong cảnh hai bên đường rất đẹp, cánh đồng lúa mênh mông bát ngát, ngẩng đầu thấy màu xanh da trời hiếm thấy trong thành phố, môi trường ở đây rất trong lành, bầu không khí vô cùng sạch sẽ.

Thật ra thì ngọn núi phía sau trong lời nói của Kim Taehyung cũng không tính là cao, 200m so với mặt nước biển, con đường được xây dựng đi vòng lên núi, nông dân địa phương làm nghề nông ở lưng chừng núi, mà đi lên nữa để nhìn xuống, xa xa có thể nhìn thấy bộ đội đang huấn luyện, có thể nghe thấy láng máng tiếng hiệu lệnh của họ, rất vang, cứ nghe như vậy cũng có phần chấn động.

"Sao hồi đó anh không tham gia quân ngũ?" Jungkook xoay người hỏi Kim Taehyung ở bên cạnh, hai đời Kim gia đều nhập ngũ, coi như là gia đình quân nhân điển hình, như vậy theo lý mà nói con cháu trong gia đình lớn lên làm lính là bình thường, mà anh lại bỏ quân theo chính, bỏ võ theo văn.

Kim Taehyung sửng sốt, vì vấn đề này mà khẽ cau mày, một lúc lâu mới quay đầu nhìn Jungkook nói: "Anh thích thách thức, ở lâu trong một hoàn cảnh sẽ sinh ra trung hòa với hoàn cảnh này, cuộc sống quân sự hóa từ nhỏ đã khiến anh chẳng khác gì người lính, làm lính mười mấy năm, anh muốn thay đổi môi trường mới, một môi trường khác hoàn toàn."

"Anh rất thành công rồi, bây giờ là lãnh đạo, có bao nhiêu người muốn nịnh bợ anh đi." Jungkook trêu đùa nói.

Kim Taehyung xoay người, đối mặt với cậu, buồn cười nhìn cậu, nói: "Vậy em muốn nịnh bợ anh sao?"

"Anh cần em nịnh bợ sao?" Jungkook mỉm cười hỏi ngược lại.

Kim Taehyung từ chối cho ý kiến gật đầu, "Dĩ nhiên."

Jungkook cũng gật đầu hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu một lúc lâu, ra vẻ buồn rầu nói: "Em hình như không có gì phải nịnh bợ anh, vậy phải làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Kim Taehyung nhíu mày, "ai nha, cái này quả thật có chút không dễ xử lý."

Jungkook bị điệu bộ của anh chọc cười, sau đó ra vẻ chính trực nói: "Anh là đầy tớ của nhân dân, sao lại không biết xấu hổ muốn dân chúng nịnh bợ anh, Kim tiên sinh, vì dân phục vụ mới là sứ mệnh của anh a!" Khẽ bĩu môi, vẻ mặt thật nghiêm túc.

Kim Taehyung gật đầu, nói: "Có lý." Sau đó nhìn cô một chút, lại nói: "Anh nghĩ anh biết phải làm sao rồi."

Jungkook tò mò, theo bản năng hỏi ngược lại: "cái —" chữ gì còn chưa ra khỏi miệng, miệng cậu đã bị người che lại, sau đó không nói nổi ra chữ nào nữa, nụ hôn nóng bỏng giống như buổi trưa, Kim Taehyung nhắm hai mắt mút lấy cậu, tay từ từ xoa cái eo nhỏ của cậu.

Jungkook có phần tức giận, nhưng không tránh khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh, dưới sự khiêu khích của anh, đầu lưỡi nhảy múa theo anh.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kim Taehyung thoả mãn, mới thả cậu ra, bộ ngực phập phồng, hô hấp có chút dồn dập và rối loạn, ôm lấy Jungkook để hai người yên tĩnh lại.

Một lúc lâu, rốt cục Jungkook ở trong lòng anh điều chỉnh xong hô hấp của mình, sau đó có chút oán giận đập đập Kim Taehyung, nói: "Anh làm gì thế lại tập kích bất ngờ như vậy." May mà ở đây không có người nào, nếu không, có người nhìn thấy, cậu thật sự là mất mặt.

Kim Taehyung cười nhẹ, mặc kệ cậu vỗ mình, không đau cũng không ngứa, sau đó nở nụ cười thấp giọng nói bên tai cậu: "Vừa rồi em vừa bĩu môi như là muốn mời anh hôn em, cho nên vì thể theo nguyện vọng của nhân dân, người đầy tớ như anh, đương nhiên là phải hoàn thành trách nhiệm của mình."

"Em đâu có!" Jungkook kháng nghị, mắt hạnh trừng mắt nhìn anh, nhưng chính mình không hề phát giác, giờ phút này cái miệng nhỏ nhắn nhỏ nhắn kia bất giác cong lên.

Kim Taehyung phì cười, nhìn cậu chăm chú hỏi, "Em lại đang mời anh sao?"

Jungkook theo bản năng vội vàng che miệng lại, hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, đỏ mặt quay lưng đi.

Khi bọn họ quay về đại viện đã là nhá nhem tối, mặt trời lặn xuống phía sau núi, ráng chiều còn sót lại chiếu sáng đỏ cả chân trời. Tiếng kèn lệnh từ đàng xa truyền đến, khẩu lệnh chiến sĩ cũng đặc biệt vang dội

Lính gác cổng tiểu Choi nhìn thấy bọn họ, vẫn cao giọng gọi anh trai, anh dâu, nụ cười thật thà chất phác làm rung động người khác.

Nhưng mà nhìn chiếc xe dừng trước cửa đại viện khiến Kim Taehyung hơi ngẩn người, chân mày thoáng cái nhíu chặt.

Jungkook phát giác anh khác thường, liền quay đầu nhìn chiếc xe kia một chút, là một chiếc xe Audi, cậu không hiểu xe lắm, nhìn không hiểu là loại này có vấn đề gì, hỏi: "Sao thế, xe có cái gì bất thường sao?"

Kim Taehyung lắc đầu, quay đầu hỏi tiểu Choi: "Baek thị trưởng đến à?" Xe không có gì bất thường, nhưng mà biển số xe kia là của thị ủy, mà xe này là xe của Baek thị trưởng.

"Vâng, đang nói chuyện với phu nhân ở trong nhà." Tiểu Choi trả lời.

Kim Taehyung gật đầu một cái, rồi quay đầu nói với Jungkook: "Vào đi thôi."

Jungkook không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, đi theo anh vào viện.

Khi vào trong thì Baek thị trưởng và mẹ Kim đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, chén trà đặt trên bàn con, còn bốc hơi nóng hầm hập. Hai người ở trong phòng khách thấy bọn họ về rồi, trên mặt liền mỉm cười.

Kim Taehyung cười nhạt đáp lại, đi thẳng vào phòng khách, nói: "bác Baek đến tìm cha cháu đánh cờ à."

Thị trưởng Baek cười gật đầu, "Đúng vậy a, vốn muốn tìm đấu một trận, không ngờ gần đây ông ấy lại bận rộn diễn tập." Nhìn về phía Jungkook đứng cạnh Kim Taehyung, trong mắt ông có loại cảm xúc và nỗi u sầu không nói nên lời.

Jungkook cười, gật đầu với ông, lễ phép chào: "bác Baek."

Thị trưởng Baek gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi Kim Taehyung: "Đúng rồi, sức khỏe khá hơn chút nào không, không có gì đáng ngại chứ."

Kim Taehyung đi đến ngồi xuống đối diện ông, cười gật đầu: "Không sao, cũng là bệnh cũ, không cần lo lắng."

"Tiểu tử cậu phải biết chăm sóc sức khỏe tốt cho ta, cậu là phụ tá đắc lực của ta, hai ngày này không có cậu, ta đúng là không có cách nào thích ứng được, xem ra thật sự là già rồi, già rồi." thị trưởng Baek có chút cảm khái nói.

"Chúng ta cũng nên già rồi, bận bịu đã vài chục năm, con cái lớn thế này rồi, sao có thể không già chứ." mẹ Kim lên tiếng, rồi sau đó đứng dậy, cười nói với Jungkook: "Jungkook, đến phòng bếp giúp mẹ chuẩn bị cơm tối, nhân tiện hai mẹ con ta tâm sự một chút, đừng để cánh đàn ông này nghe được."

Jungkook gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ."

Trong phòng khách chỉ còn lại Kim Taehyung và thị trưởng Baek, hai người yên lặng một lát, thị trưởng Baek mở miệng trước: "Taehyung, cháu đánh với bác một ván đi, chúng ta đã lâu chưa đấu rồi."

Kim Taehyung gật đầu, "Dạ." Đứng dậy vào thư phòng bưng bàn cờ tướng ra, bày cờ.

Thị trưởng Baek điều khiển quân đỏ đi trước, Kim Taehyung đi sau, lúc đầu rất bình thường, lực lượng hai bên ngang nhau, không nhìn ra ai tốt hơn.

Điều xe ra, qua sông sang lãnh thổ đối phương, dồn ép con mã đen, thị trưởng Baek có chút cảm thán nói: "Nếu không có chuyện hồi đó, cháu nói xem, có phải cháu đã sớm là con rể bác rồi không?"

Kim Taehyung nhìn ông, rồi đẩy pháo lên, nhàn nhạt đáp lại: "Sự đời khó đoán."

"Đúng vậy a, sự đời khó đoán a!" thị trưởng Baek gật đầu đồng ý, hồi đó ông cũng không ngờ rằng lại có ngày hủy bỏ quan hệ với con gái. Mấy năm không gặp, hiện tại dù biết nó trở lại, cũng chưa hề gặp lại.

Kim Taehyung không nói gì, chỉ chuyên chú chơi đánh cờ cờ.

"Nó ... đi tìm cháu sao." thị trưởng Baek hỏi.

Kim Taehyung không ngẩng đầu, anh biết người ông hỏi là Baek Yona, nên nhàn nhạt gật đầu, "Vâng, đã gặp."

"Taehyung, cháu còn chút tình cảm nào với nó không?" thị trưởng Baek không nhịn được mà hỏi, những năm gần đây bên cạnh cậu ta không hề xuất hiện người nào khác, ông vẫn cho là cậu ta vẫn còn vương vấn tình cảm với Baek Yona, thậm chí còn vọng tưởng cậu ta có thể là con rể ông, mặc dù có muộn mấy năm. Nhưng mà ông thật không ngờ đột nhiên cậu ta lại kết hôn, mà không hề báo trước.

Kim Taehyung nhìn ông một cái, rồi kéo xe sang, chiếu xuống, sau đó nhàn nhạt mở miệng, "chiếu tướng."

Thị trưởng Baek sửng sốt, lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bàn cờ, hơi ngẩn người, vừa rồi ông hoàn toàn không hề để tâm vào ván cờ, không bao lâu mà tướng bên mình đã bị bắt.

Vào thời điểm thị trưởng Baek hơi ngẩn người, Kim Taehyung chỉ nhàn nhạt nói: "Hiện tại cháu chỉ coi cô ấy như con gái bác."

Thị trưởng Baek ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm kia, bỗng chốc không biết nên nói gì. Đúng vậy a, sau khi trải qua chuyện khắc nghiệt như vậy, cậu ta sao có thể còn chút tình cảm gì với nó được nữa đây.

Thị trưởng Baek cười khổ lắc đầu, nói: "thôi, thôi, là bác suy nghĩ nhiều rồi."

Kim Taehyung không tiếp lời ông, vẫn là vẻ mặt vừa rồi, nói: "Bác Baek ở lại ăn cơm tối đi, vừa vặn đến tối đấu mấy ván với cha cháu."

Thị trưởng Baek mệt mỏi lắc đầu, tự giễu rồi trêu ghẹo nói: "Không được, không được, còn ở lại nữa sẽ bị cha con hai người giết không còn mảnh giáp mất, bác thấy bác vẫn là nên về nhanh khi còn một con tốt thôi, không thì sẽ chết rất nhục nhã." Hôm nay chẳng qua là đến hỏi thăm tình hình một chút, đánh cờ chỉ là cái cớ, bây giờ cái gì cần hỏi cũng đã hỏi, cũng nên về rồi.

Kim Taehyung cười: "bác Baek nói đùa, vừa rồi là cháu may mắn thôi."

Thị trưởng Baek đứng lên, trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Kim Taehyung, nói: "Hai ngày này phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, cố gắng sớm trở lại cương vị công tác, tuần tới hội nghị thị ủy tiến hành bỏ phiếu về xây dựng ban khoa học công nghệ rồi, đến lúc đó chuẩn bị lên phát biểu cho tốt."

Kim Taehyung gật đầu, rồi đưa ông ra ngoài.

Xong cơm tối, ông nội Kim và cha Kim mới từ đơn vị trở về, Jungkookk nói chuyện với hai người một lát mới trở về phòng, mà Kim Taehyung thì bị gọi vào thư phòng.

Jungkook ngồi trước bàn đọc sách trong phòng, tiện tay cầm quyển sách liếc nhìn, để giết thời gian.

Lúc này Han Dong Min gọi điện thoại đến, nói Gim Hyun đã về, cậu nói với anh chuyện của đồng nghiệp Jungkook rồi, Gim Hyun nói không thành vấn đề, cứ bảo đồng nghiệp của Jungkook trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ hỗ trợ xem có cái gì vừa ít mạo hiểm vừa thích hợp bỏ vốn đầu tư.

Tìm Gim Hyun tham khảo chuyện đầu tư vốn chỉ là lấy cớ, lúc này Jungkook cũng chỉ có thể trả lời qua loa, "Được, đến lúc đó mình sẽ cho cô ấy số điện thoại của Gim Hyun, để cô ấy trực tiếp liên lạc với Gim Hyun."

Han Dong Min thẳng thắn đáp ứng, tiếp theo hai người lại nói mấy chuyện linh tinh, sau đó Jungkook nghe thấy tiếng Gim Hyun gọi Han Dong Min ở bên kia điện thoại.

"Ai nha, không thèm nghe cậu nói nữa, Hyunie gọi mình." Han Dong Min nói xong liền muốn cúp điện thoại.

"Chờ chút Dong Min!" Trước khi cậu cúp điện thoại, Jungkook bỗng gọi.

Han Dong Min sửng sốt, hỏi: "Sao thế? Còn có chuyện gì?"

"Hả, không, không có gì." Jungkook do dự, không biết tại sao, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

"Hử?" Han Dong Min ngờ vực.

"Cậu, cậu và Gim Hyun vẫn tốt chứ?" Jungkook thử hỏi.

"Hử? Có cái gì không nên tốt sao?" Han Dong Min bị hỏi như bị lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu.

Jungkook cảm thấy mình hỏi thừa rồi, bọn họ quen biết hơn mười năm, không thể không tin vào nhân phẩm của Gim Hyun, hẳn là mình đa nghi: "Không, không có gì, còn không phải là thấy lúc trước vì chuyện tin nhắn mà mi có khúc mắc a, cho nên hỏi bừa một chút."

"Kim tiên sinh nhà mi không thương cậu sao?" Han Dong Min hỏi ngược lại, sau đó ra vẻ nói: "Thế này đi, hôm nào hẹn Kim tiên sinh nhà mi đi ra ngoài, anh đây thay cậu dạy bảo anh ta, để anh ta biết, sau lưng cậu cũng có người, đừng hòng bắt nạt người của ta."

"Ha ha." Jungkook phì cười ra tiếng, nói lia lịa: "được được được, hôm nào để cậu dạy dỗ anh ta, cho anh ta biết ta còn có hậu thuẫn rất hùng hậu, xem anh ta còn dám bắt nạt người không."

"Ừ, nhất định phải thế."

Hai người lại tán dóc thêm một lát, rồi mới cúp cúp điện thoại.

Tắt điện thoại di động, Jungkook bật cười lắc đầu, một lần nữa cầm lấy tập văn xuôi liếc nhìn. Đột nhiên, có người ôm lấy cậu từ phía sau, Jungkook giật mình kêu lên, "A! ——"

Người nọ cười nhẹ, hô hấp phả vào tai cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro