Chương 82: Thủ thỉ bên gối (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook quay đầu, thấy Kim Taehyung đúng lúc đang cười nhìn cậu, không khỏi hờn dỗi lườm anh, "làm em sợ chết khiếp, anh đi không có tiếng bước chân sao?" Anh tiến vào từ lúc nào, sao cậu không nghe thấy chút tiếng động nào.

"Sao, em đang nói xấu anh sao?" Kim Taehyung ôm cậu buồn cười hỏi.

"Em không có." Jungkook phủ nhận, cô không phải loại người lắm mồm, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.

"Phải không?" Kim Taehyung nhướng mi, hỏi ngược lại: "anh bắt nạt em khi nào? đối xử không tốt với em sao?"

Jungkook sửng sốt chợt hiểu là vừa rồi anh nghe thấy mình nói chuyện điện thoại với Han Dong Min, sau đó cái đầu nhỏ vận động, đánh đòn phủ đầu nói: "anh nghe lén người ta nói chuyện điện thoại!"

"Em cũng không khóa cửa, huống chi đây cũng là phòng của anh, coi như là khu vực công cộng của hai chúng ta, là em nói chuyện điện thoại ở nơi công cộng." Hơn nữa còn nói vô cùng to, anh không muốn nghe cũng rất khó, như thế sao có thể coi là nghe lén.

"Em..." Jungkook cứng họng, quả thật như thế, "nhưng, em chỉ nói đùa với Dong Min thôi, anh không cần coi là thật."

Kim Taehyung cau mày, "Có đúng không, nhưng mà nghe giọng điệu của bạn em cũng không phải là nói đùa a, cậu ấy nói lần sau gặp anh sẽ thay em dạy dỗ anh là sao?"

Jungkook hơi hơi lùi ra phía sau, cậu có dự cảm xấu, đặc biệt là khi hai người ở gần nhau như vậy, nhất là trong phòng không có ai khác, chỉ có hai người họ, vào thời điểm đêm tối như thế này!

Kim Taehyung tự nhiên là nhìn ra ý đồ của cậu, thản nhiên nhích lên phía trước, ôm cậu càng chặt. Sắc mặt vẫn là biểu cảm hơi giận như thế, nhìn thẳng vào cậu.

Jungkook vô thức trốn tránh ánh mắt anh, có chút chột dạ nói, "em, em muốn muốn đi tắm rửa." Vừa nói, vừa giãy giụa muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Kim Taehyung.

Kim Taehyung không thả ra, bình tĩnh nhìn cậu, bởi vì Jungkook giãy giụa, nên chân tay hai người cọ xát, cậu mềm mại anh cứng rắn, đối lập rõ với nhau. Trong lòng có luồng khí nóng nhanh chóng dâng lên, dục vọng cũng theo đó mà đến. Nụ cười như có như không trên khóe miệng kia bỗng chốc trở nên cứng đờ, mất tự nhiên, mà đôi mắt thâm thúy lúc này đã nhiễm ngọn lửa cực nóng, nhiệt độ này có thể đốt cháy cậu.

Sinh lý biến đổi rõ ràng, tất nhiên Jungkook cảm giác được, dự cảm vừa rồi lại càng nổi lên mãnh liệt, cậu biết, nếu bây giờ mình không đi, đoán chừng sẽ chết rất thê thảm!

"Bỏ, bỏ em ra, em thật muốn đi tắm." Jungkook có chút nịnh nọt nói.

Kim Taehyung nhìn chằm chằm cậu, tay dùng lực mạnh hơn, một lúc lâu mới phun ra hai chữ, nói: "không bỏ!"

Jungkook bất an nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không ngừng lùi ra sau: "anh, anh, anh, anh muốn làm cái gì?"

"Em không biết anh muốn làm cái gì sao?" Thanh âm đã có chút ám ách, nhưng giọng nói khàn khàn ở trong không gian mập mờ càng đặc biệt mê hoặc lòng người. Dứt lời, Kim Taehyung kéo cậu lại, vì ôm nhau mà thân thể hai người kề sát vào nhau, sinh lý càng biến đổi rõ ràng.

Jungkook càng đỏ mặt hơn, thân thể vặn vẹo không yên, giả vờ ngu ngốc nói: "không, không biết." Tất nhiên là cậu biết anh muốn làm gì, nhưng mà làm sao cậu nói ra khỏi miệng được.

Kim Taehyung tà mị cười nhẹ, bất chợt dùng sức bế cậu lên.

"Nha! ——" Jungkook thốt lên, tay vội vàng quàng lên cổ anh: "anh, anh làm gì!" Đột nhiên quá, dọa cậu giật cả mình.

"Làm a!" Kim Taehyung mặt không đỏ tim không đập nói, sau đó liền ôm cậu đè lên trên giường, sau đó tự minh họa chữ 'làm'.

Ngoài cửa mẹ Kim nấu bánh trôi làm bữa ăn đêm, lúc này vừa bưng đến cửa, tay vừa giơ lên không trung, đã nghe thấy thanh âm mập mờ từ bên trong truyền ra, liền vội vàng thu tay lại, nở nụ cười thật to, lập tức bưng bát bánh trôi về.

Trong phòng khách cha Kim ngồi ở trên sô pha, trong tay còn cầm bản đồ quân sự chuẩn bị cho đợt diễn tập lần này, trước mặt có một bát bánh trôi được đặt trên chiếc bàn trà, còn đang bốc hơi nghi ngút.

Thấy mẹ Kim bưng bánh trôi đi vào rồi lại bưng ra, đẩy đẩy mắt kính, nói: "Bọn trẻ không thích ăn hả?" Thật ra thì ông cũng không thích lắm, món này quá ngọt, nhưng điều này ông không dám nói, trong nhà này bà xã thích ăn đồ ngọt hay gì đó, là cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống như bà.

mẹ Kim cười cười ngồi xuống cạnh chồng, nụ cười trên miệng kia cũng biến thành đóa hoa rồi, để cái khay kia lên bàn trà, tự mình bưng bát bánh trôi lên, vừa ăn vừa nói: "Chúng nó đang rất bận, không quan tâm đến ăn uống, trong bếp còn nữa, lúc nào hết bận bảo Taehyung hâm nóng lên ăn."

"Hử?" cha Kim nghi hoặc, "Không phải là chúng nó được nghỉ sao? Còn mang công việc về?" Nói xong, liền để bản đồ xuống bên cạnh, dạy dỗ mẹ Kim "Bà cũng thật là, không bảo nó, công việc tuy là quan trọng, nhưng nếu mà suy sụp rồi, thì còn làm việc gì nữa!"

Mẹ Kim tức giận liếc trắng chồng mình một cái, "chúng nó bận việc ở đâu ra, bận bịu cái khác."

Cha Kim sững sờ không kịp phản ứng, chân mày nhíu chặt hơn, khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc:, "cái gì khác?"

Mẹ Kim thật có phần cảm thấy thất bại vì ông chồng không hiểu phong tình này, vừa buồn cười vừa tức giận khẽ rủa một câu, "đầu gỗ!" Sau đó ghé sát vào ông nói: "không lâu nữa, chúng ta sẽ có cháu trai bế."

Cha Kim sửng sốt, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, tất nhiên là hiểu ý của bà, trọng điểm không phải ở đây mà là ở câu 'cháu trai kia': "Thật?" Những quân nhân ở cùng trong đại viện với ông, đến tuổi ông, thì không phải là con đàn cháu đống thì cũng giống như lão Han ở tiền viện, suốt ngày khoe khoang cháu gái mình đáng yêu như thế nào, có thể hát có thể múa, cả ngày quấn quýt gọi ông nội, hừ, ông ta căn bản là cố ý khoe khoang trước mặt ông, mà đứa bé kia nhìn rất nhanh nhẹn, lại xinh xắn, người nhìn người thích, nhưng mà Taehyung lại chậm chạp không kết hôn, chứ đừng nói đến bế cháu, bây giờ thì tốt rồi, vợ cũng cưới rồi, vậy thì không lâu nữa ông cũng được bế cháu rồi, đến lúc đó ông cũng ôm cháu đến nhà lão Han, xem xem là cháu gái ông ta nhanh nhẹn hay là cháu trai ông thông minh.

"Đương nhiên là thật." Bà thấy rất rõ, hơn nữa Jungkook bà càng nhìn càng thích: "hơn nữa, chúng nó vừa mới kết hôn, cưới trước nha, hiển nhiên là mặn nồng hơn."

"Có lý có lý." cha Kim gật đầu phối hợp, trên mặt cũng nở nụ cười thật to.

"Này, bát này cho ông." mẹ Kim nói xong, lấy một bát bánh trôi trên khay đẩy sang chỗ ông.

Cha Kim sửng sốt, khóe miệng co giật, gượng cười nói: "bát kia, tôi còn chưa ăn, buổi tối ăn nhiều không tốt lắm."

Mẹ Kim nhìn ông, nói: "Thế thì nhanh ăn đi a, các ông ở trong quân ngũ không phải kị nhất là phí phạm lương thực sao." Nói xong, bưng bát bánh trôi còn lưng nửa đi về phía phòng ăn.

Mà cha Kim nhìn hai bát bánh trôi kia, đứng sững hồi lâu, mới thở dài, cam chịu bưng lên ăn.

Jungkook mê man cảm thấy có người ôm lấy cậu, nhưng mà cậu thật sự không còn chút sức lực phản kháng nào nữa, mê man cũng không mở được mắt. Chỉ cảm thấy có người ôm cậu vào trong lồng ngực ấm áp, sau đó được thả vào trong nước ấm, cả người nhức mỏi thoáng cái được thả lỏng rất nhiều, ý thức cũng dần tỉnh táo, nhưng mà vẫn không tài nào mở mắt ra được, trên ngươi không có chút hơi sức nào. Cậu có thể cảm giác được, thân thể được tắm rửa, động tác rất dịu dàng.

Cậu cũng không biết tắm bao lâu, chỉ cảm thấy lại lơ lửng một lần nữa, khi được thả ra đã nằm trên giường, có người mặc quần áo cho mình. Để cậu nằm xuống, cậu cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ý thức dần tan biến, trong lúc cậu đang mê man dường như nghe thấy có người nói bên tai cậu.

"Anh đã một lần đánh mất tình yêu, lần này, anh không muốn một lần nữa đánh mất hạnh phúc của bản thân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro