Chương 84: Sáu năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Kim Taehyung lái xe đưa Jungkook đi làm. Jungkook nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không có nói chuyện, không khí có chút ngột ngạt.

Xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà 'TK kiến trúc', rồi tắt máy, Jungkook cởi dây an toàn ra, sau đó ngoảnh đầu nói cảm ơn Kim Taehyung rồi cầm túi muốn mở cửa xuống xe.

"Jungkook." Trước khi cậu mở cửa ra, Kim Taehyung nắm tay cậu.

Jungkook quay đầu, nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?"

Kim Taehyung  không nói gì, chỉ cười, nghiêng đầu, khẽ hôn lên trán cậu, sau đó mới thả cậu ra, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, anh giúp cậu sửa sang lại nếp cổ áo, rồi mới nhẹ giọng nói: "Đi làm đi, buổi tối nhớ chờ anh?"

Jungkook gật đầu, chỗ được anh hôn lên đã đỏ ửng, nhìn anh, cậu không khỏi căn dặn: "Anh lái xe cẩn thận một chút."

Kim Taehyung cười, gật đầu đáp ứng: "Được."

Còn có chút ngượng ngùng và xấu hổ, Jungkook không dám nhìn anh, vội vàng xoay người xuống xe, sau đó bước nhanh về phía tòa nhà công ty, nửa đường vẫn không quên quay đầu lại nhìn, thấy anh vẫn còn đang nhìn cậu, vẫy tay với anh, sau đó không quay đầu lại, đi vào trong.

Trên xe, Kim Taehyung bật cười lắc đầu, cho đến khi thân ảnh cậu biến mất ở phía sau cánh cửa, rồi mới khởi động xe rời đi.

Lúc Jungkook đến phòng làm việc, thì cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút bất thường, trong văn phòng dường như đang thảo luận cái gì, thấy cậu đến, thì lại vội vàng giả vờ thoải mái tản ra.

Jungkook cũng không hỏi nhiều, chỉ thẳng đường đi về phòng làm việc của mình.

Bữa trưa hình như ăn nhiều canh, cho nên buổi chiều phải đi phòng vệ sinh mấy lần.

Sau khi Jungkook tiến vào không đến một phút đồng hồ, thì hai đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng vào. Bọn họ tới chỉnh trang phục lại, không, chính xác hơn là tới buôn dưa lê.

"Cậu nhìn thấy khóe mắt Lee Hee Jin chưa, bị cào một vết rất to." Một người nói.

Người còn lại đáp, "Có ai mà không nhìn thấy a, cô ta tưởng là đeo kính râm thì có thể che kín hả, đây rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, chuyện cô ta và Han Min Hyuk cả công ty này có ai không biết a, lần này là bị cô ta cho là mang kính râm thì có thể che kín a, cái này rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, chuyện lén lút của cô ta cùng Han Min Hyuk người ở cả công ty ai mà không biết a, lần này chỉ sợ là bị vợ cả bắt được, chẳng qua chỉ cào rách khóe mắt cô ta là vẫn còn may chán, cô nói xem trong tay cô ta thu được vài dự án, hơn nữa hằng ngày đều ăn mặc lẳng lơ."

"Này, người ta chỉ có thể dựa vào khuôn mặt và bản lĩnh trên giường mới có thể hoành hành trong văn phòng này, cậu ghen tị hả, cậu ghen thì cậu cũng đi sắm vài món ít vải ý, rồi ngày nào cũng lẳng lơ như thế, khi tổng giám đến thì cậu liếc mắt đưa tình với ông ta, không chừng cậu cũng khỏi phải vẽ, trực tiếp được làm mỹ nhân thiết kế sư của công ty chúng ta."

"Đi chết đi, tôi thà cả đời vẽ thiết kế cũng không muốn đi phục vụ ông già đáng tuổi làm cha tôi."

Bên ngoài, hai người lại cười đùa một lát, rồi rửa tay, đang chuẩn bị đi ra, thì trong thoáng chốc bỗng dưng kinh sợ, thấy Lee Hee Jin đeo kính râm, che hơn nửa khuôn mặt, một mái tóc xoăn vẫn phong tình như thế, bộ đồ công sở bó sát người kia càng tôn lên vóc người đáng kiêu ngạo của cô ta.

"Lee, kiến trúc sư Lee." Hai người vừa rồi còn nói nói cười cười thoáng cái chóng váng, hai người không biết Lee Hee Jin sao lại đi vào WC nam, với cả cô ấy tới khi nào, nghe thấy bao nhiêu.

Lee Hee Jin tiến vào, khuôn mặt bị che một nửa nên nhìn không ra biểu cảm của cô ta.

Hai người vốn đang cười nói bỗng chốc trầm xuống, nhìn Lee Hee Jin cười gượng, nhường bước cho cô ta, có chút lắp bắp nói: "Tôi, chúng tôi ra ngoài trước."

Lee Hee Jin bề ngoài tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đã thầm trách là mình đã đi nhầm, cô vội chạy ra rồi đi thẳng vào WC nữ.

Lee Hee Jin đứng trước bồn rửa tay, đưa tay bỏ kính râm ra, trên khóe mắt bị xước một vết vừa dài vừa nhỏ đỏ lòm, xung quanh xanh đen sưng tấy. Mặt không có biểu cảm đưa tay lấy hộp phấn trong túi xách, mở lấy phấn xoa xoa, trang điểm lại cho mình, đặc biệt là ở khóe mắt.

Tiếu Hiểu thờ ơ nhìn mình trong kính, thành thạo trang điểm lại, cố gắng hết sức che đi vết sưng đỏ trên mặt mình. Không hề nhìn hai người phía sau tí nào

Vết sưng đỏ ở khóe mắt kia quá lớn, phấn lót căn bản là không che được đến một nửa, ngược lại nhiều phấn quá khiến khóe mắt dày lên nhìn càng chướng mắt, nắm chặt hộp phấn, nhớ tới hình ảnh hôm qua mình bị mụ la sát của Han Min Hyuk bắt được, còn nhớ tới dáng vẻ Han Min Hyuk đứng một bên nhìn cô bị đánh nhưng thờ ơ, trong lòng lại càng giận dữ, càng nghĩ càng khó chịu. Cầm hộp phấn đập xuống mặt đất. 




------------------------------------------------




Gần giờ tan tầm, Han Min Hyuk gọi cậu vào phòng làm việc, sau đó đưa một đống tài liệu cho cậu, nói là công ty sắp cạnh tranh một dự án của nước ngoài, một tháng nữa sẽ bỏ thầu rồi, thời gian hơi cấp bách, vì trừ bản thiết kế, công ty còn phải làm ra mẫu nhà, đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến kiểm tra, bình xét.

"Cái này, hạng mục này thật sự do tôi phụ trách?" Jungkook có chút thụ sủng nhược kinh.

Han Min Hyuk nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao vậy, không tự tin"

"Không, tôi, tôi chỉ là có chút bất ngờ." Dù sao hạng mục này quá lớn, liên quan đến sự mở rộng ra nước ngoài của công ty sau này.

"Tôi tin tưởng cậu, cậu có năng lực lĩnh ngộ với thiết kế. Tất nhiên, vẫn là câu kia, có vấn đề gì có thể tìm tôi, khi không chắc ý kiến nào, cũng có thể tìm tôi hỏi ý kiến." Han Min Hyuk cười nói.

Jungkook gật đầu, ôm đống tài liệu trên bàn kia, cam đoan: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không để ông thất vọng!"

"Tốt, tôi chờ bản thiết kế của cậu."

"Vâng." Jungkook hớn hở gật đầu, sau đó ôm chồng tài liệu ông giao cho ra khỏi phòng làm việc.

Hạng mục lần này là một trang viên thể thao khổng lồ, bên trong phân ra khu thể thao và khu giải trí, chiếm diện tích lớn nhất, cũng bỏ vốn đầu tư lớn nhất chính là 'tập đoàn Jason' của Anh, tập đoàn tài chính quý tộc Anh, hạng mục lần này của bọn họ nhận được sự chú ý cao độ của truyền thông các quốc gia. Cho nên nếu 'TK kiến trúc' có thể giành được hạng mục này, như vậy dù là trong hay ngoài nước, chắc chắn sẽ thành công rất lớn.

Trong lúc Jungkook nóng lòng muốn thử, hưng phấn lấy tài liệu mà Han Min Hyuk giao cho ra xem thì điện thoại từ Kim Taehyung vang lên. Kim Taehyung đã đứng ở dưới tầng, không thấy Jungkook nên gọi lên hỏi cậu xem đã hết bận chưa.

Lúc này Jungkook mới nhớ tới chuyện hôm qua Kim Taehyung bảo hôm nay muốn dẫn mình đến một chỗ bí mật, thu dọn xong xuôi đồ đạc, cất tài liệu vào cặp công văn của mình, rồi đi xuống.

Khi xuống dưới, xe của Kim Taehyung đã dừng trước cổng công ty, thấy cậu đi ra, anh xuống xe mở cửa xe, nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Jungkook chạy chậm đi đến, nhìn anh áy náy, nói: "Chờ lâu rồi sao? ngại quá, vừa rồi xem tài liệu quên mất."

Kim Taehyung cười cười, đưa tay vuốt lại mái tóc có chút rối bời vì chạy, sau đó mở cửa xe, nói: "Lên xe đi."

Jungkook gật đầu, khẽ cười với anh, rồi nghiêng người ngồi vào trong xe.

Kim than sĩ đóng cửa xe cho cậu rồi mới vòng qua đầu xe lên bên kia xe.

Đợi anh cũng ngồi vào trong xe, Jungkook không nén được tò mò hỏi: "Chúng ta định đi đâu?" Hôm qua anh nói muốn dẫn cô đến một chỗ, nhưng thần thần bí bí, không nói cho cậu biết.

Kim Taehyung khởi động xe, quay đầu nhìn cậu cười cười, "Đi ăn cơm trước."

Xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng chuyên món ăn Hàn Quốc, có rất nhiều loại xe sang trọng tụ tập khiến người ta nhìn hoa hết cả mắt.

Jungkook ngẩng đầu, 'NJ 520' nhà hàng này cậu từng nghe nói, vừa khai trương hai tháng trước, nghe nói ngày khai trương có mời đại minh tinh trong nước tới cắt băng, nên đã lôi cuốn rất nhiều người, thậm chí có người không ngại đường xa vạn dặm, không sợ vất vả gian nan từ các vùng khác chạy đến, chỉ vì muốn nhìn thấy thần tượng của mình một lần. Nhờ ảnh hưởng của minh tinh kia, danh tiếng nhà hàng này cũng nhanh chóng được truyền ra ngoài. Hơn nữa ngày khai trương đó, ông chủ của 'NJ 520' lại không tiếc thiệt thòi vốn để miễn phí một ngày hoạt động, cộng thêm tay nghề xuất sắc của đầu bếp kia, những người ăn xong khen không dứt miệng, sau đó một phần lại trở thành khách hàng trung thành của nhà hàng, cho dù chi phí ở đây không hề rẻ. Đồng thời giới thiệu bạn bè thân thích với mình đến nhà hàng kiểu Hàn Quốc mới mở này.

"Đi thôi, anh nghe nói món ăn Busan ở nhà hàng này không tệ." Kim Taehyung nói, dắt tay cậu đi vào trong nhà hàng.

"Anh đã từng tới đây ăn sao?" Jungkook thuận miệng hỏi.

Kim Taehyung cười khẽ lắc đầu, nói: "Chưa, Jimin kia nói cho anh biết."

"Jimin! Chính nó cũng mở nhà hàng a, sao lại tới chỗ người khác ăn?"

"Ha ha. Anh chưa nói cho em biết là nhà hàng này cũng là của Jimin sao?" Kim Taehyung buồn cười nói.

Jungkook trợn to mắt, lắc đầu, cậu hoàn toàn không ngờ tới Jimin thế mà lại là ông hoàng của ngành ẩm thực Seoul, rõ ràng nhìn qua thì như một đứa trẻ, lại không ngờ có thể mở một nhà hàng lớn như thế!

Hai người đi vào, nhưng không muốn ăn ở phòng riêng, mà trực tiếp ngồi xuống một chỗ trong đại sảnh, Kim Taehyung gọi vài món, như là trùng hợp, Jungkook phát hiện khẩu vị của anh và cậu không khác là mấy, những gì anh thích ăn vừa vặn đều là những món cậu thích.

"Thì ra anh cũng thích ăn mấy món ăn này a!" Jungkook có chút mừng rỡ nói.

"Đúng vậy a." Kim Taehyung nhàn nhạt đáp lại, khóe miệng trước sau vẫn hàm chứa nụ cười đẹp mắt.

Đi vào mới phát hiện, hình thức quản lý ở đây và 'Dynamite' rất giống nhau, khác cái là trang thiết bị và cách bố trí ở đây, không hề xa hoa phung phí, tất cả ở đây đều biểu hiện ra sự mộc mạc và giản dị, như tên nhà hàng, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy thư thái.

Món ăn rất nhanh được đưa lên, hơn nữa mùi vị thật sự không tệ, không hề thua 'Dynamite'.

"Hôm nay là anh muốn dẫn em đến đây ăn cơm sao?" Gắp món ăn vào miệng, Jungkook hỏi.

Kim Taehyung cười, nhấc tay nhanh chóng gắp miếng thịt cho cậu, nói: "Không phải, ăn xong anh sẽ đưa em đến."

"Rốt cuộc là chỗ nào a?" Jungkook có chút ngạc nhiên hỏi.

Kim Taehyung lại cười không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong lòng Jungkook nhỏ giọng mắng hẹp hòi, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, mà đúng lúc này, thì phía sau có một giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên.

"Kim trợ lý, đàn anh Jungkook!" Trong giọng nói dường như có chút bất ngờ, có chút vui mừng.

Kim Taehyung ngẩng đầu, rồi nhàn nhạt gật đầu, trên mặt đang mỉm cười, chẳng qua là nụ cười kia, loáng thoáng hàm chứa cảm giác xa cách, không thân thiện.

Nghe vậy Jungkook cũng quay đầu, thấy Kang Sarang cả người vận bộ váy công sở màu trắng, trên mặt mỉm cười nhìn bọn họ.

"Đàn anh và Kim trợ lý cũng đến đây dùng cơm a!" Kang Sarang cười đi về phía bọn họ, nói: "Món ăn ở đây quả thật không tệ, điều kiện cũng rất tốt."

Jungkook nhàn nhạt nhìn cô ta, rồi quay đầu, không tiếp lời cô ta.

Kim Taehyung liếc nhìn Jungkook, gật đầu mỉm cười với Kang Sarang, hỏi: "Kang tiểu thư đến một mình sao? Có muốn cùng nhau ăn không?"

"Không phải, tôi theo chồng tôi đến đây." Kang Sarang nhẹ trả lời, nói xong thì xoay người nhìn Jungkook một chút, thấy Jungkook thờ ơ bình tĩnh đang ăn cơm.

"À, phải không." Kim Taehyung gật đầu hiểu rõ, rồi cũng không nói nhiều, chỉ thu hồi ánh mắt, dịu dàng nhìn Jungkook, lại gắp miếng thịt vào bát Jungkook, nói: "Ăn thịt nữa đi, em gầy quá."

Kang Sarang nhìn bọn họ, khóe miệng cười như có như không, nói, "Kim trợ lý và đàn anh có muốn cùng chúng tôi dùng cơm không, chúng tôi đã đặt phòng riêng ở bên trong, Choi tổng của 'Hoon kiến trúc' đã ở đó. Tôi nghĩ bọn họ trông thấy Kim trợ lý nhất định rất vui vẻ."

"Không được, chờ lát nữa tôi và Jungkook còn có việc, lần sau chúng ta gặp lại." Kim Taehyung từ chối.

Kang Sarang gật đầu, có chút tiếc nuối nói, "Vậy chỉ có thể chờ lần tới rồi."

"Ừ, lần sau gặp lại đi." Kim Taehyung phối hợp gật đầu.





------------------------------------------------

25/2. HAPPY BIRTHDAY TO ME

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro