Chương 85: Sáu năm trước (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung nắm tay Jungkook đi ra ngoài, nhìn đồng hồ một chút, nói: "đi thôi, dẫn em đến chỗ này."

Jungkook còn hơi hoảng hốt, nghe vậy, gật đầu chậm nửa nhịp: "được."

Cuối cùng xe chậm rãi dừng lại trước một chung cư cao cấp. Jungkook có chút ngơ ngác quay đầu nhìn anh: "Sao lại đưa em đến đây?"

Kim Taehyung cười nhạt không nói, xuống xe, rồi mở cửa xe cho cậu, còn phong độ vươn tay, cười nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi lên xem một chút."

Mặc dù nghi hoặc khó hiểu, nhưng Jungkook vẫn để mặc anh nắm tay đi vào tòa nhà. Thật ra thì Jungkook đã biết về chung cư này, dù sao việc làm của mình cũng liên quan đến ngành này.

Hồi đó khi chung cư này còn chưa bắt đầu giao dịch cũng đã bán ra hơn một nửa, khi bắt đầu giao dịch thì chỉ trong hai, ba ngày đã bán hết sạch, khi đó kỷ lục này đã nhanh chóng làm bùng nổ ngành này. Khi đó cậu vừa đến thực tập ở 'Seoul' không lâu, cậu còn nhớ rõ khi ấy công ty còn vì thế mà đặc biệt tổ chức một hội nghị động viên, thậm chí còn phân tích triệt để nguyên nhân thành công của bọn họ.

Khi vào thang máy, Jungkook vẫn không nhịn được hỏi: "Định đến gặp người nào sao?"

Kim Taehyung cười lắc đầu, "Không phải."

Jungkook càng nghi hoặc, không phải là đến gặp người, vậy thì đến làm gì? Ngắm cảnh ngắm trăng?

Nhìn bộ dáng cậu nghi hoặc khó hiểu, Kim Taehyung không tiếng động mà bật cười, đưa tay nhấn thang máy, giống căn nhà bên kia, ở đây, anh cũng chọn tầng mười, độ cao không cao không thấp, không phải lo lắng khi bị cắt điện hoặc thang máy bị trục trặc, vì độ cao này không tính là quá cao.

"Đinh —!" Thang máy dừng lại ở tầng mười.

Jungkook vẫn nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vẫn để tùy ý anh nắm tay, sau đó nhìn anh lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, rồi đưa chìa khóa cho cậu, chép miệng, ý bảo cậu dùng chìa khóa mở cửa.

Jungkook khó hiểu nhận lấy cái chìa khóa, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa không ngừng ngoảnh lại nhìn anh, cậu có phần không rõ tình hình bây giờ là thế nào.

Jungkook xoay cái chìa khóa, cửa nhà lên tiếng mở ra, đẩy ra cái cửa còn chưa có khóa, cậu thấy bên trong có chút ngổn ngang, như là còn đang lắp đặt, giấy báo rơi rớt trên mặt đất.

Jungkook sững sờ ngoảnh lại: "Nơi này là ...?"

Kim Taehyung đẩy cửa ra, rồi đẩy cậu đi vào, gian nhà đã lắp đặt đại khái, không có màu sắc lạnh như băng của căn nhà bên kia. Đi từ cửa vào, trừ giá dép màu trắng thuần ra, thì cách trang trí màu sắc bên này còn trang nhã hơn bên kia, màu sắc ở đây ấm cúng hơn rất nhiều. Giấy dán tường màu vàng nhạt, bức tường phía trên chỗ treo chiếc vẽ một đóa hoa hồng thật lớn, màu xanh biếc của lá cây tôn lên màu hồng của, hình ảnh như vậy trông thật đẹp mắt.

Phòng bếp bắt chước phong cách căn nhà bên kia, kiểu nửa mở, bàn ăn vẫn thế, chẳng qua bếp bên này lớn hơn rất nhiều, bên trong trừ kệ bát, còn có nhiều tủ thủy tinh trong suốt cỡ lớn, đoán là tủ để rượu. Bàn ăn ở đây cũng dài hơn nhiều, trước bàn ăn đặt ba cái ghế đệm màu đỏ, phía trên có treo một chiếc đèn trần thủy tinh hình tròn, phong cách này có bảy phần giống quán bar.

Trong phòng khách lớn như thế cũng chưa đặt ghế sô pha và vật dụng trong nhà, khiến cả căn phòng có chút trống trải.

"Ở đây ... là nhà của anh?" Jungkook có chút khó tin hỏi, theo cậu biết, giá nhà ở đây khi bắt đầu giao dịch không hề thấp, thậm chí còn rất cao, không phải người bình thường có thể gánh vác được.

Kim Taehyung buồn cười nhéo nhéo cái mũi của cậu, sửa lại: "Không phải là nhà của anh, nơi đây sau này là nhà của chúng ta, không chỉ là của anh, cũng là của em! Mấy ngày nữa chờ nơi này sửa sang xong, chúng ta sẽ chuyển sang đây."

Jungkook mất một khoảng thời gian dài mới tiêu hóa được những gì anh vừa nói. Thật là có chút không thật, ở đây tuy không tính là biệt thự, nhưng tuyệt đối là khu nhà cao cấp.

Thật vất vả mới tiêu hóa xong toàn bộ nội dung, vấn đề khác lại nảy ra: "Vì, vì sao đột nhiên muốn dọn đi?" Trước đây chưa từng nghe anh nói gì, hơn nữa căn nhà bên kia cũng rất tốt, dù còn kém ở đây, nhưng tất cả điều kiện cũng được xem như là hạng nhất. Hay là, anh đột nhiên muốn chuyển đi, là vì Baek Yona?

Nghĩ trong lòng, không biết thế nào đã bất giác hỏi ra lời: "vì Baek Yona sao?" Thanh âm nho nhỏ, có chút buồn bực, có chút không vui.

"Jungkook." Kim Taehyung gọi cậu, xoay thân thể của cậu lại, đưa tay nâng cằm cậu lên để cậu nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu, hỏi: "Nói cho anh biết, em muốn biết cái gì?"

Jungkook nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy kia, một hồi lâu, mới hỏi: "Hai người, hồi đó vì sao hai người chia tay?"

Kim Taehyung nhìn cậu, tại sao chia tay? Mạch suy nghĩ thoáng chốc quay lại mùa hè của sáu năm trước.

Mùa hè ở Seoul rất nóng bức, ánh mặt trời gay gắt, nắng nóng liên tục, không hề có chút gió nào, như là thiêu cháy con người.

Kim Taehyung lái chiếc xe mà huyện ủy phân cho anh chậm rãi đi về thành phố Seoul. Sau khi tốt nghiệp đại học anh liền được phân bổ về cục quy hoạch xây dựng thị trấn, Kim Taehyung mất thời gian ba năm từ một nhân viên công vụ bình thường trở thành phó cục trưởng cục quy hoạch, ba năm này là anh dùng chính năng lực của mình từng bước đi lên, tất nhiên anh thăng chức thuận lợi như thế cũng không thể không liên quan đến trong nhà, dù sao nhiều cán bộ trong huyện là đồng đội cũ, bạn bè cũ của ông nội và cha anh, bọn họ không trợ giúp nhiều cho công việc của anh, nhưng trong con đường này cũng chưa hề quấy nhiễu, cho nên còn đường làm quan của anh coi như là thuận buồm xuôi gió.

Gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện điều phối cơ sở, đã gần hai tuần lễ chưa trở về Seoul rồi, hôm nay công việc trên tay rốt cục đã xong một phần, mai là cuối tuần, Kim Taehyung thu dọn đồ đạc lái xe trở về.

Trên đường về còn gọi điện cho Jung Hoseok, dường như có chuyện muốn mời anh ta làm cố vấn một chút.

Điện thoại kết nối được, vừa vang lên ba tiếng liền được Jung Hoseok nhận điện, không đợi Kim Taehyung mở miệng, ở bên kia Jung Hoseok có chút uể oải, thờ ơ hỏi: "Kim phó cục trưởng, có gì muốn làm a, gần đây mình không hề vi phạm điều khoản kiến trúc gì để cậu đến kiểm tra, cưỡng chế phá bỏ nha."

Kim Taehyung cười nhẹ, "Cậu cũng đừng lấy mình tiêu khiển, chiều có rảnh không, đi cùng mình đến chỗ này, mình muốn xin ý kiến của cậu."

"Chỗ nào?" Có rãnh hay không là chuyện quan trọng, đi đến chỗ nào mới là chuyện quan trọng.

Kim Taehyung không định giấu diếm, thẳng thắn nói: "Mình chuẩn bị cầu hôn Yona, chiều nay cậu đi cùng giúp mình chọn nhẫn đi, cho chút ý kiến."

"Kết hôn!" Jung Hoseok bị lời nói của anh dọa đến: "Cậu mới hai mươi lăm tuổi thôi, hiện tại kết hôn có phải là sớm quá không?"

"Thế sao?" Kim Taehyung không cho là đúng: "Dù sao sau này cũng ở chung một chỗ, cũng không định chia tay, kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau." Hai ngày trước mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại đến nói với anh, bác Baek và bà đã đề cập đến chuyện cưới xin của bọn họ. Bọn họ đều cảm thấy, Yona là con gái, mà một cô gái hai lăm tuổi, thấy thế nào cũng không còn trẻ nữa.

Thật ra thì đối với chuyện cưới xin, anh thế nào cũng không sao cả, vì biết sau này mình sẽ sống cùng ai suốt đời, thì kết hôn sớm hay muộn cũng chỉ là hình thức, chỉ là vấn đề thời gian. Baek gia đã nói như vậy, thì cứ hoàn thành chuyện kết hôn sớm một chút cũng không sao. Kỳ thật trước đó, tính ra, hình như nửa tháng rồi anh chưa gặp Yona, gần đây anh vẫn liên tục bận rộn chuyện giấy tờ và 'ý kiến', mà Yona thì đang chuẩn bị mở cửa hàng thời trang, hai người đều bề bộn nhiều việc.

"Thật sự nghĩ kỹ chưa?" Jung Hoseok xác nhận lại lần nữa, anh cảm thấy hôn nhân là chuyện của người đàn ông sau ba mươi tuổi, hai mươi mấy tuổi đã nói đều chuyện hôn nhân, thật sự là quá sớm, quá sớm!

Không để ý tới lời của anh ta, Kim Taehyung nói thẳng: "Mình còn khoảng một tiếng nữa thì đến công ty cậu, cậu lên mạng tra giúp mình xem có kiểu nhẫn kim cương nào đẹp không." Nói xong, không đợi anh trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Cầm điện thoại di động bấm số của Baek Yona, liền gọi đến, điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng thật lâu cũng không có ai nhấc máy, vẫn tút tút liên tục rồi truyền đến giọng nói lạnh lẽo, báo rằng điện thoại di động tạm thời không có người nhấc máy, nghe xong Kim Taehyung mới cúp điện thoại, anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô bận rộn. Bản thân thì định là đi cùng Jung Hoseok mua chiếc nhẫn rồi đến thẳng cửa hàng còn chưa sửa sang xong của cô.

Dưới dự tham mưu kém chất lượng của Jung Hoseok, cuối cùng Kim Taehyung nghe theo đề nghị của nhân viên cửa hàng trang sức, chọn một chiếc kiểu cổ điển, nhưng nhìn rất phong cách. Cất nhẫn vào trong túi áo khoác, dưới sự chỉ thị của cố vấn kém cỏi Jung Hoseok, sau cùng Kim Taehyung còn bị xúi bẩy đến cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa hồng đỏ thắm, tốn không ít tiền để nhân viên cửa hàng bó lại thành bó xinh xắn, rồi cầm đi định cầu hôn Baek Yona trong cửa hàng của cô.

Vì đó là đường dành riêng cho người đi bộ, cho nên phải dừng xe ngoài góc đường, vì vậy cuối cùng Kim Taehyung cầm trên tay bó hoa hồng to, chịu đựng ánh mắt khác nhau của mọi người đi thẳng về cửa hàng của Baek Yona. Mà Jung Hoseok đã sớm cười đến đau cả bụng, căn bản là không đếm xỉa tới ánh mắt sắc bén đủ để giết người kia của anh. Trong lòng Kim Taehyung thật sự là hối hận trăm lần, sao anh có thể tin tưởng lời của tên tiểu tử này, cầm một bó hoa hồng lớn như vậy, cậu ta căn bản là muốn để anh bị người ta chê cười.

Đường đi cũng không tính là ngắn, Kim Taehyung tăng nhanh bước chân, cuối cùng chỉ mất chưa đầy năm phút đồng hồ. Nhìn từ bên ngoài tủ kính, ở trong trống không, giấy báo, hộp sơn rải đầy trên mặt đất. Kim Taehyung vừa định gõ cửa, nhưng tay vừa đụng vào cánh cửa, cửa liền mở ra.

Jung Hoseok định đẩy cửa đi vào, lại bị Kim Taehyung dùng tay ngăn lại.

"Sao thế?" Jung Hoseok khó hiểu nhìn anh.

Kim Taehyung đưa tay sờ sờ lỗ mũi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói: "cậu, cậu về trước đi." Nghĩ đến cảnh để cậu ta nhìn mình cầu hôn Baek Yona, nghĩ thôi cũng đã thấy có phần ngại ngùng.

Jung Hoseok ngẩn người, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, buồn cười đẩy tay anh ra, nói: "cậu định qua cầu rút ván sao?"

"Cây cầu của cậu hình như cũng chẳng có tác dụng gì, nhẫn là người bán hàng hỗ trợ chọn cho." Kim Taehyung nói.

Khóe miệng Jung Hoseok co rúm lại, sau đó chỉ vào hoa trên tay anh, chắc chắn nói, "Cậu cho là Yona sẽ quan tâm chiếc nhẫn của cậu ư, mình nghĩ cô ấy nhất định thích hoa hơn chiếc nhẫn này, không tin, cậu cứ thử xem."

Kim Taehyung thưởng cho cậu ta một ánh mắt vô vị, rồi đẩy cửa đi vào. Dường như người không ở tầng dưới, nhưng mà cửa mở, thì hẳn là ở gần đây, có lẽ là vừa mới ra ngoài.

Kim Taehyung lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, điện thoại vừa mới thông, thì tiếng chuông điện thoại của Baek Yona cũng đồng thời vang lên, là một khúc piano tinh tế, bản mà cô hay nghe nhất.

Nghe tiếng, Kim Taehyung tìm được di động của cô ở sau một túi nhựa, anh hơi nhăn mày, di động ở đây, người đi đâu?

Vừa mới nghĩ, thì nghe thấy Jung Hoseok nói: "Có phải ở tầng trên không a?"

Đẩy cửa ra, bên trong có một cầu thang chật hẹp, không gian vừa phải, nối lên trên tầng. Quay đầu nhìn về Jung Hoseok nói: "Cậu chờ mình ở đây."

Jung Hoseok không sao cả nhún vai một cái, không nói nhiều.

Trước khi đi lên, anh đặc biệt sửa sang lại quần áo của mình, một tay cầm bó hoa hồng kia, một tay cầm chiếc nhẫn kim cương mua trước đó. Anh không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, căng thẳng là khó tránh khỏi.

Anh không phải là một người biết lãng mạn, cũng không dễ nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay anh muốn nói với cô, gả cho anh đi, để bọn họ nắm tay nhau đi đến cuối đời, cùng nhau đồng cam cộng khổ, có lẽ anh không cho cô được cuộc sống tốt nhất, nhưng anh sẽ cố gắng để cô sống tốt hơn!

Trong lúc Kim Taehyung còn đang chuẩn bị lời cầu hôn, thì từ cửa tầng hai truyền đến âm thanh mơ hồ. Chẳng qua là thanh âm kia ...

"Ưm ... ưm ... a!......" Thanh âm kia, có tiếng đàn bà khẽ thở, kèm theo tiếng đàn ông gầm nhẹ!

Kim Taehyung nắm chặt bó hoa hồng, lời nói vốn đang chuẩn bị thoáng cái tan biến, thanh âm kia anh nhận ra, buổi sáng anh và Baek Yona vẫn còn nói chuyện điện thoại! Bước lên bậc thang trên cùng, cửa phòng dường như vì vội vàng mà chưa kịp đóng lại, lúc này khép hờ, lộ ra cảnh xuân kiều diễm.

Trong phòng, thậm chí không có giường, trên mặt đất, đôi nam nữ lõa lồ dây dưa, trên người có các loại bụi bặm trên mặt đất nhưng bọn họ đều không quan tâm, vì lúc này bọn họ đang đắm chìm trong vui sướng lớn lao kia, thậm chí ngay cả cửa phòng bị đẩy ra, có người đến cũng không biết, cũng không hề chú ý.

Bó hoa vốn được cầm trên tay lúc này bị bóp chặt, tâm tình vốn có chút kích động lúc này đối mặt với sự phản bội này thì lại trở nên nực cười.

"Taehyung, cậu và Baek Yona mau xuống đây, đừng tưởng lén cầu hôn ở trên tầng, mình đã mang theo camera, chuẩn bị chụp lại khoảnh khắc lịch sử này cho hai người!" Ở phía dưới, Jung Hoseok cười đùa đi lên, nhìn anh sững sờ cầm hoa hồng đứng ở cửa, không khỏi hỏi: "Baek Yona không có ở đây sao?"

Kim Taehyung không quay đầu lại, cũng không nói, nhìn chằm chằm hai người bên trong phòng, mà hai người trong phòng đang chiến đấu ác liệt vì lời nói của Jung Hoseok vừa rồi mà lập tức dừng lại động tác, hai người cùng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Kim Taehyung đứng ở cửa, sắc mặt Baek Yona tái xanh, rõ ràng là người vì sợ mà run rẩy: "T..Taehyungie! ..."

Đối lập với sự kinh hoàng và sợ hãi của Baek Yona, Kim Saem ở bên cạnh thì tỏ vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều, ung dung rút khỏi người cô ta, túm lấy cái quần vừa cởi ra khi hoan ái, bình tĩnh mặc vào, sau đó túm lấy cái áo sơ mi trắng của mình trùm lên người Baek Yona.

Kim Taehyung cười lạnh nhìn bọn họ, một người là người phụ nữ mà hôm nay anh chuẩn bị cầu hôn, một người là anh em cùng nhau lớn lên với anh, mà hôm nay, họ dùng phương thức như thế này, để cùng phản bội anh!

Nhìn lại bó hoa hồng tươi đẹp trong tay, anh cảm thấy nực cười tột cùng, lắc đầu tự giễu, thả bó hoa ra, bó hoa kia không tiếng động rơi xuống, vì trọng lực rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.

Cuối cùng Kim Taehyung nhìn bọn họ một cái, rồi không chút lưu luyến, xoay người rời đi.

Jungkook sững sờ nghe anh kể lại toàn bộ chuyện năm đó, cậu hoàn toàn không ngờ chuyện của bọn họ lại có kết cục như vậy. Dường như anh còn bi thảm hơn mình, bạn gái và bạn tốt cùng phản bội, đồng thời mất đi tình yêu và tình bạn!

Nghĩ tới đó, Jungkook có chút đau lòng anh, đưa tay xoa xoa gương mặt của anh, cậu đã từng trải nghiệm chuyện như thế, khó chịu và đau lòng cậu đều hiểu rõ.

Kim Taehyung cười khẽ, đưa tay đặt lên tay cậu, dịu dàng nhìn cậu, lắc đầu, "Đều đã qua."

Jungkook gật đầu, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Hồi đó là Baek Yona phản bội trước, hiện giờ tại sao cô ta muốn quay lại?"

Kim Taehyung lắc đầu, "Anh không biết, nhưng dù là cô ta muốn làm gì, cũng không liên quan đến anh. Cô ta bây giờ chỉ là một người quen biết, không hơn."

Jungkook gật đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười.

Kim Taehyung nhìn cậu, đưa tay vuốt ve gương mặt của cậu, nhìn cậu dịu dàng và thâm tình, rồi nhàn nhạt mở miệng, "Còn có gì muốn biết, thì hỏi đi, đừng giấu ở trong lòng, biết không? Hử?"

Jungkook quay đầu nhìn căn nhà đã sửa sang hơn phân nửa, rồi nhìn anh chăm chú hỏi: "Chỗ này mua từ lúc nào, vì em nên mới sốt ruột dọn đến sao?"

Anh cười nhẹ, một lần nữa ôm cậu, dẫn cậu đi thăm cả căn nhà, vừa nói: "Tòa nhà này là của công ty Jung Hoseok, khi còn chưa mở phiên giao dịch, cậu ta đã giữ lại cho anh một căn, trước đây anh vẫn chưa dọn đến là vì quen ở bên kia rồi, hơn nữa có một mình, thì ở nhà bên kia là vừa, bên này thì rộng quá."

Quả thật rất rộng, vốn là bốn buồng hai phòng, đã bị đổi thành ba buồng một phòng khách, thư phòng nguyên bản được mở rộng ra gấp đôi, phòng ăn thông với phòng khách, nhìn phòng khách rộng hơn rất nhiều, còn phòng ngủ thì lớn gấp hai lần so với ở căn nhà bên kia, hướng nam còn có thể đi ra sân thượng, ngoài ra trừ phòng ngủ chính còn có thêm phòng cho khách và phòng cho trẻ con.

"Sau khi kết hôn anh vốn đã tính chuyển đến, chuyện sửa sang là anh bảo Jung Hoseok bố trí sau khi chúng ta kết hôn, chẳng qua vì Baek Yona cho nên đẩy nhanh tiến độ, anh không muốn em bị quấy nhiễu gì." Kim Taehyung nói như thế.

Đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy bên trong có hai cái bàn làm việc bằng gỗ lim giống hệt nhau, được chia ra đặt ở hai bên, phía sau cũng đặt hai tủ sách lớn. Jungkook sững sờ quay đầu lại, Kim Taehyung đã nắm tay cậu đi vào, nói: "Sau này em không cần chịu cực mà vẽ bản thiết kế trên bàn trà trong phòng khách nữa, anh đã đặc biệt bảo cậu ta mở rộng thư phòng ra một chút, như vậy, dù hai người chúng ta cùng dùng cũng đủ."

Jungkook nhìn anh, hốc mũi có chút cay cay, anh quan tâm như thế khiến cậu không muốn cảm động cũng khó khăn. Cậu tưởng rằng kết hôn chỉ là cùng chung sống dưới một mái nhà mà thôi, còn những cái khác không thay đổi, thái độ của cậu đối với cuộc hôn nhân này chẳng qua là tìm người hợp tác, nếu trước khi kết hôn anh yêu cầu ký hợp đồng, cậu cũng có thể đồng ý vô điều kiện. Vì cậu vốn không hề có kỳ vọng gì vào cuộc hôn nhân này nên cậu chưa từng chờ mong hạnh phúc và cảm động, nhưng hiện tại nó khiến cho cậu có ảo tưởng rằng hôn nhân của bọn họ thực sự là kết quả tình yêu của hai người.

Hốc mắt đột nhiên nóng lên, quay mặt đi không nhìn đến anh, đưa tay lướt trên mặt gỗ lim của bàn làm việc, nước mắt lăn theo gò má, khóe miệng cong lên rạng rỡ.

Kim Taehyung đưa tay xoay người cậu lại, nhìn dòng nước mắt trên gương mặt của cậu, chân mày nhíu lại, anh đưa cậu đến đây không phải là muốn nhìn cậu khóc, nên đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu "Sao lại khóc? Không thích sao?"

Jungkook vội lắc đầu, đâu phải cậu không thích, cậu thích muốn chết, vì vui mừng quá, nên không nhịn được phải hỏi: "Tại sao, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?" Thanh âm kia còn hàm chứa nồng đậm giọng mũi.

Kim Taehyung bị bộ dáng của cậu chọc cười, nên cười phá lên, đưa tay vuốt vuốt đầu cậu, nói: "Em là chồng nhỏ của anh, không đối xử tốt với em thì tốt với ai?"

Jungkook cười khúc khích, nhìn anh, khóe mắt còn mọng nước.

Kim Taehyung đưa tay lau đi nước mắt của cậu, đưa cậu đến đây nói rõ ràng mọi chuyện chỉ không muốn cậu vì những chuyện nhàm chán kia mà khổ sở nữa, không muốn thấy cậu ngây ngốc tủi thân ngồi ở góc nhà, cậu là chồng nhỏ của anh, dù bọn họ kết hôn xuất phát từ nguyên nhân gì đi chăng nữa, hay có quá hoang đường, có quá qua loa hơn nữa, đều không quan trọng, quan trọng là từ nay về sau, cậu là chồng nhỏ của anh, là người làm bạn với anh trong suốt quãng đời còn lại, cho dù hiện tại cậu cũng không yêu anh tha thiết, cho dù trong lòng cậu còn cất giữ nỗi lưu luyến, nhớ nhung một người khác. Nhưng anh tin cậu cũng giống mình, rốt cuộc đều là người hướng về hôn nhân. Như thế, sau cùng bọn họ sẽ yêu nhau sau khi cưới thôi.

Nhìn anh, như là hạ quyết tâm rất lớn, Jungkook mở miệng hỏi: "Anh có muốn biết chuyện giữa em và Woo Min Joon không?"

Kim Taehyung nhìn cậu, trong lòng vui mừng về chuyện này, rốt cuộc cậu đã chủ động đề cập với anh, nhưng nhìn nét mặt của cậu, anh biết, thật ra thì vết thương kia còn chưa hoàn toàn lành lại, thật ra thì cảm giác như thế anh đã từng cảm nhận sâu sắc, có một việc đã qua lâu rồi, lâu đến mức chính mình đã dần quên lãng, lâu đến mức chính mình cũng cảm thấy đã không sao, có thể buông xuống, nhưng khi nhắc lại, đối mặt lại, những vết thương đó vẫn âm ỉ đau đớn, nói cách khác vẫn còn chưa buông xuống được, cảm giác bị phản bội và khổ sở quá sâu sắc, nhiều năm sau khi nghĩ đến cũng nhìn thấy rõ mồn một, thấy mà đau lòng.

Đem tay xoa gương mặt của cậu, nhìn cậu nhẹ nhàng hỏi: "Em sẵn lòng nói cho anh biết không?"

Jungkook quả quyết gật đầu, "Anh muốn biết, em liền nói." Anh có thể thẳng thắn tất cả với cậu, coi như là trao đổi công bằng, cậu cũng có thể nói cho anh biết toàn bộ những gì anh muốn biết.

Kim Taehyung cười, nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới lắc đầu, nói: "Anh cảm thấy hiện tại anh có một chuyện càng muốn làm hơn, so với nghe những chuyện cũ vô vị kia hàng trăm lần."

Jungkook nghi hoặc: "Chuyện gì?"

Kim Taehyung cười không lên tiếng, trực tiếp dùng hành động nói cho cậu biết, anh tiến tới, nâng mặt cậu lên, in xuống nụ hôn nóng bỏng.

Hai người chà xát dây dưa, Kim Taehyung dán lên môi cậu nói, "Có một số chuyện không vui, không muốn nói thì không cần gắng gượng nói cho anh biết, sau này nhớ kỹ hãy chia sẽ với anh những chuyện em thấy hạnh phúc, vì anh cũng sẽ làm như vậy."

Jungkook từ từ nhắm hai mắt, đáp lại nụ hôn của anh, gật đầu, trong lòng không tiếng động nói câu, cám ơn!

Hai người ngồi trong phòng một lúc lâu, Kim Taehyung mới nắm tay cậu rời đi, lúc đi, Jungkook không ngừng ngoảnh đầu lại, cậu thích cảm giác ở đây.

"Lần trước ở bệnh viện chuyện nói với Hoseok hyung chính là chuyện ở đây sao?" Cậu nhớ bọn họ từng nói cái gì sửa sang nhà cửa, bây giờ nghĩ lại, chắc là chuyện này rồi.

"Ừ, lần này thật sự là dồn ép cậu ta rồi." Kim Taehyung nhàn nhạt cười, khi khởi động xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Jungkook nói, "Lúc nào anh sắp xếp để hai người gặp mặt nhé, cậu ta là người bạn tốt nhất của anh."

Jungkook gật đầu, cũng nhớ đến chuyện Han Dong Min muốn gặp anh lúc trước, thuận miệng nói: "Vậy lúc nào đó anh cũng đến gặp bạn bè tốt nhất của em đi."

Kim Taehyung gật đầu, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro